Tác giả: Nguyệt Thị Nha Nhi Loan Editor: Left Dimple Lâm Tê từ trong hồi ức thoát ra, bất đắc dĩ lắc đầu, quá khứ cũng đã đi qua, so với nhớ là những chuyện trước kia, thì trước chuyện xấu hổ nhất chính là tối hôm qua anh lại ngủ với Tống Kỳ Ngọc. May mắn sau khi anh tỉnh lại Tống Kỳ Ngọc không có ở trong phòng, Lâm Tê đến bên giường đã thấy một bộ đồ ngủ sạch sẽ để ngay đó, không cần nghĩ cũng biết là Tống Kỳ Ngọc để lại. Về phần đồ của Lâm Tê đâu thì, cái áo thun bị xé ra nằm dưới mặt đất cũng đủ chứng minh sự mãnh liệt đêm qua. Sau khi ra khỏi phòng, Lâm Tê liếc nhìn bóng người trong phòng bếp. Tống Kỳ Ngọc trong phòng bếp làm xong bữa sáng, bưng hai cái đĩa xoay người, Lâm Tê thật khéo không đụng phải tầm mắt người kia. Tống Kỳ Ngọc diện mạo không thay đổi bao nhiêu, sạch sẽ xinh đẹp, thoạt nhìn vẫn rất chói mắt. Đã một năm không gặp, Tống Kỳ Ngọc vẫn đẹp trai như vậy, Lâm Tê chỉ nhìn một chút thôi đã thích không chịu nổi. Chắc hẳn một số người chỉ thích ghi tạc trong lòng, loại thích này rất khó mà xóa được, lâu dần nó trở thành điều cấm kỵ không thể chạm vào cũng không dám nhắc lại. "Anh tỉnh rồi". Thanh âm Tống Kỳ Ngọc rất ôn nhu, nhẹ nhàng truyền đến tai Lâm Tê "Ừ." "Em nấu bữa sáng xong rồi, cùng ăn đi?" Lâm Tê vốn định nói không ăn, nhưng nhìn thấy cháo gà trên bàn, đành phải đi đển bên bàn ăn ngồi xuống. Dạ dày Lâm Tê không tốt, không ăn sáng sẽ đau dạ dày, lúc đọc sách Tống Kỳ Ngọc mỗi ngày đều dậy sớm nấu cháo cho anh, ngày mai thay đổi món khác, nhưng mà Lâm Tê vẫn thích nhất là cháo gà do Tống Kỳ Ngọc nấu. "Chuyện tối hôm qua..." Lâm Tê uống cháo một ngụm nhỏ, xấu hổ đến mức ánh mắt cũng không dám nâng lên một chút, "Tối hôm qua là tôi uống quá nhiều, phát sinh loại chuyện này, thật là ngại quá" Anh suy nghĩ một chút, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. "Chúng ta vốn là người yêu, làm chuyện người yêu nên làm, tại sao phải xin lỗi?" Lâm Tê liền sửng sốt, phản bác nói: "Tôi và cậu một năm trước đã chia tay." "Nhưng mà một tháng trước chúng ta không phải rất hòa thuận sao? Anh không phải tìm em để yêu qua mạng à? " Ừ thì, cũng đúng thật. Thân phận hiện tại của Tống Kỳ Ngọc, là bạn trai yêu trên mạng của Lâm Tê! Một tháng trước Lâm Tê chỉ cảm thấy yêu trên mạng cũng thú vị, anh liền tùy tiện tìm một người trong danh sách bạn tốt chưa từng nói chuyện qua, chủ động hỏi người kia có muốn cùng anh yêu đương hay không, Lâm Tê không nghĩ tới người nọ lại đáp ứng, càng không nghĩ tới người bạn tốt chưa từng nói chuyện này lại là Tống Kỳ Ngọc. Trách thì trách lúc trước Lâm Tê sau khi chia tay không ghi tên người ta, anh còn cho là bản thân đã xóa Tống Kỳ Ngọc rồi chứ! Tuy Lâm Tê không biết thân phận thật sự của đối tượng yêu trên mạng của mình, nhưng Tống Kỳ Ngọc không đến mức không biết chứ? Tống Kỳ Ngọc biết rõ anh là ai còn trốn ở phía sau internet cùng anh yêu đương qua mạng, còn chủ động hẹn anh ra, đây không phải là cố ý chơi anh sao. Cmn, càng nghĩ càng tức mà. "Cậu nghĩ tôi muốn yêu đương qua mạng cùng với cậu lắm sao? Tôi mà biết là cậu, đánh chết tôi cũng không vui nỗi. Còn nữa, hơn một tháng nay tại sao cả cái tên cậu cũng không nói cho tôi biết" "Anh không hỏi em, nên em tưởng anh biết" "Tôi không hỏi?" Yêu đương qua mạng hơn một tháng, Lâm Tê đúng là chưa từng hỏi Tống Kỳ Ngọc tên gì, anh vẫn luôn dùng tên mạng để gọi người kia. Lâm Tê tự biết mình đuối lý, không giải thích với Tống Kỳ Ngọc nữa, anh nhanh chóng uống xong cháo, "Quần áo của tôi hỏng rồi, cậu cho tôi mượn một bộ đi, chờ tôi về nhà giặt sạch sẽ trả lại cậu." "Anh định đi à? Tống Kỳ Ngọc khẩn trương nhìn Lâm Tê, "Đi đâu vậy? " Lâm Tê buông chén đũa xuống đứng lên, vô tình thoáng nhìn thấy trên tủ thủy tinh đằng sau Tống Kỳ Ngọc để một con thú bông quen thuộc, à, thì ra thứ này cậu ấy còn giữ lại. Lý do Lâm Tê cùng Tống Kỳ Ngọc chia tay nhau cũng do con thú bông này hết. Theo lời của Tống Kỳ Ngọc, đây là do đối tượng thầm mến của Tống Kỳ Ngọc tặng từ thời trung học. Mới đầu Lâm Tê đối với thú bông này cũng không thèm để ý, dù sao đó cũng là chuyện của Tống Kỳ Ngọc lúc trung học. Thẳng đến sau đó Lâm Tê tiện tay mở khóa kéo phía sau con thú bông, bên trong từng tờ giấy xếp thành khối đậu hũ giống như bí mật của Tống Kỳ Ngọc, trong khoảnh khắc đó đều bày ra trước mắt Lâm Tê. - - đàn anh, *cuộc thi vật chất hóa em muốn tham gia với anh. - - anh sẽ trở lại sau khi tốt nghiệp chứ? - - dưới lầu lại nở hoa rồi, đàn anh, em rất nhớ anh. - - em thực sự rất muốn học cùng trường đại học với anh. - - lại là một cuộc thi vật chất hóa khác, năm ngoái anh mất đi giải nhất vậy để em giúp anh đi. - - lại thêm một bước em được gần anh thêm. - - em thích anh, suốt ba năm. - - đây là năm thứ tư. Ngày tháng được viết trên từng tờ giấy ngày trên tờ giấy cuối cùng là năm thứ tư Tống Kỳ Ngọc thích đàn đó, và đó cũng là ngày Lâm Tê tỏ tình với Tống Kỳ Ngọc. Lâm Tê không dám đọc nốt tờ còn lại, anh sợ nếu lại đọc tiếp, anh sẽ phát hiện ra rằng trong lòng Tống Kỳ Ngọc còn tồn tại một người khác. Nếu mối quan hệ trong sạch bị trộn lẫn tạp chất, giống như một bức tường trắng bôi lên một vết bẩn, có vẻ rất nhỏ, trên thực tế đã phá hủy toàn bộ vẻ đẹp của bức tường. Lâm Tê luôn tự hỏi làm thế nào mà trái tim của một người có thể bị chia ra cho hai người cùng một lúc. Tầm mắt của anh dời khỏi con thú bông, cố gắng lộ ra nụ cười với Tống Kỳ Ngọc, ngữ khí thản nhiên nói: "Tôi muốn trở về, sau này không có việc gì đừng liên lạc." "Lâm Tê." "Làm sao vậy?" Lâm Tê mất kiên nhẫn chết mất, nước mắt của anh đều đảo mắt quanh, hiện tại anh ước gì nhanh chóng trở về nhà, miễn cho bị Tống Kỳ Ngọc nhìn thấy bộ dáng khóc của mình. Vì yêu mà khóc thật ngu ngốc, anh không làm được. "Lâm Tê, anh có thể nói cho em biết, lúc trước tại sao anh lại chia tay em không?" "Cậu không biết vì sao tôi đề cập đến chuyện chia tay?!" Âm thanh lúc nói chuyện của Lâm Tê càng cao hơn, chỉ vào con thú bông đằng sau Tống Kỳ Ngọc, "Lúc tôi toàn tâm toàn ý thổ lộ với cậu, trong lòng cậu còn nghĩ đến người khác, lúc tôi vì cậu mà trả giá thật lòng, cậu lại đem tâm mình chia làm hai phần, cậu đã có người mình thích ngay từ đầu rồi tại sao lại chấp nhận lời tỏ tình của tôi chứ! " Nước mắt còn động ở hốc mắt, cuối cùng vẫn không có tiền đồ mà rơi xuống. Tống Kỳ Ngọc bị Lâm Tê rống đến sửng sốt, "Em chỉ thích anh, em khi nào.....?" Cậu theo ngón tay Lâm Tê xoay người, lấy con búp bê trên tủ thủy tinh xuống, ở trước mặt Lâm Tê lắc lắc, "Anh đã sớm phát hiện đồ bên trong này rồi?" "Ừ tôi đã biết từ lâu rồi, tôi biết cậu thích tôi ngoài ra, còn thích đàn anh mà cậu thầm mến bốn năm." Tống Kỳ Ngọc cầm thú bông đi đến bên cạnh Lâm Tê, cúi đầu ôn nhu lau đi nước mắt trên khóe mắt Lâm Tê, "Tiểu Tê ca, đừng khóc, không khóc được không?" Lâm Tê hất tay Tống Kỳ Ngọc ra, mạnh miệng nói: "Tôi không khóc." Tống Kỳ Ngọc trước mặt Lâm Tê mở gấu bông ra, bí mật cất giấu bên trong lại một lần nữa hiện ra trước mắt Lâm Tê. Cậu kéo tấm vải ẩn giấu trong khóa kéo của búp bê ra, trên tấm vải viết "*Cuộc thi vật chất hóa lần thứ 8 của thành phố Đồng Ninh." Cuộc thi vật chất hóa lần thứ tám Lâm Tê từng tham gia, quán quân của buổi đó thuộc về học đệ của Lâm Tê, mà anh thì đoạt được giải nhì. "Lúc đó thí sinh lớp lớn phải trao giải cho lớp nhỏ hơn, Lâm Tê, anh còn nhớ không?" Tống Kỳ Ngọc mở từng tờ giấy đầy bí mật ra, "Con thú bông này chính là giải thưởng phụ lúc đó, là anh đưa cho em." Thấy Lâm Tê vẻ mặt mờ mịt, Tống Kỳ Ngọc đưa tờ giấy cho Lâm Tê: "Em biết anh đã quên, nhưng em vẫn nhớ rõ, đàn anh em thầm mến bốn năm kia, là anh." "Em đã thích anh từ năm học trung học rồi, nhưng lúc đó anh rất được yêu thích, anh luôn tỏa sáng mà em thì không, cho nên em không dám tiếp cận anh. Lâm Tê, em là vì anh nên mới đăng ký vào đại học, vào chuyên ngành anh lựa chọn, lúc ấy em chỉ muốn gần anh một chút, em muốn gặp lại anh, nhưng em vẫn chưa từng gặp anh ở trường, cho đến sau này ở sân bóng rổ..." "Có phải anh chưa đọc xong những gì em viết không?" Lâm Tê nhìn tờ giấy trên bàn bị mở ra, cắn môi không biết nên tiếp lời như thế nào. - - Cả thế giới tôi thích Lâm Tê nhất. - - Lâm Tê tỏ tình với tôi. - - Lâm Tê học trưởng thật đáng yêu, nhất định không được làm cho anh ấy đau lòng. "Lâm Tê anh xem, trái tim em thủy chung đều chỉ có một mình anh." - xong - Editor: Bộ này là do tình cờ em đọc được á. Thể loại gương vỡ rồi lành lại này em rất ít đọc, đại khái là do có tag ngọt văn và tác giả ghi chú là một cái bánh ngọt loại nhỏ nên em nhảy thử hic không làm em thất vọng •́ ‿,•̀ (*) 桐宁市第八届物化竞赛 - không biết em có sai sót trong từ cuộc thi vật chất hóa ở câu này và câu trên không có gì sai sai thì bình luận nhắc em nhá, sợ cụt hứng mn nên em dời xuống này hỏi luôn (ノv\).