Edit: cereniti
Lương Ngân tay nhấc đuôi váy lễ phục, chân mặc kệ đôi giày cao gót 5 phân, không quay đầu lại vội vàng chạy mất.
Trình Mạc Nhiễm nhìn dáng vẻ hấp tấp của cô gái nhỏ ngốc nghếch, khóe miệng không khỏi nhếch lên, sờ sờ phần da mặt còn nóng bên má, đường cong nơi khóe miệng của hắn càng thêm lớn.
Khi Lương Ngân trở về căn phòng, Tang Vũ đang ở ngoài cửa chờ cô, thấy cô hoảng loạng trở về, vội vàng đi lên phía trước hỏi:
“Cậu sao vậy?”
Mặt Lương Ngân đỏ bừng, lồng ngực cô vẫn còn phập phồng, bởi vì khi nãy chạy quá nhanh, chân cô đã bị trẹo nhẹ.
"Anh ta, anh ta . ." Lương Ngân thở không ra hơi.
"Gì? Ngân Ngân, từ từ nói." Tang Vũ nhìn Lương Ngân, cô cũng gấp gáp theo cô.
Lương Ngân từ từ điều chỉnh lại tâm trạng, vừa định cùng Tang Vũ nói chuyện vừa xảy ra, nhưng nghĩ lại nói tại nơi này không thích hợp, dù sao, đây cũng là địa bàn hắn.
Cho nên, Lương Ngân lôi kéo Tang Vũ sang một bên, nói: "Tiểu Vũ, cậu nói với Cố Nhiên, chúng ta đi về trước, có được hay không? Trở về rồi tớ sẽ nói với cậu."
Tang Vũ nhìn vẻ mặt nặng nề của cô, liền gật gật đầu.
Hai người như nguyện được phục vụ hướng dẫn ra khỏi phòng tiệc, đi tới bên ngoài khách sạn, Tang Vũ trực tiếp tấy đôi giày Cavans ra khỏi túi đưa cho Lương Ngân.
Lương Ngân có chút bất ngờ, nhìn đôi giày Cavans màu đỏ, cảm kích nhìn Tang Vũ nói: "Rất cảm tạ, bảo bối." Sau đó vội vàng thay giày.
"Ngân Ngân mới vừa rồi thế nào?" Tang Vũ hỏi chuyện vừa rồi.
Lương Ngân kéo cánh tay Tang Vũ, bện đuôi váy thành một nơ bướm thật to. Bất đắc dĩ nói: “Khi nãy mình vừa ra ngoài, tên Trình Mạc Nhiễm tự dưng. . . hôn mình, . . . Còn muốn bao nuôi mình, muốn mình làm người phụ nữ của hắn, cậu nghĩ xem, hắn có phải là . . . tên khốn, hay không?"
"Trời ạ, anh ta sao có thể như vậy? Anh ta không biết đàn anh là bạn trai cậu sao?" Tang Vũ nhớ mang máng Lương Ngân đã từng kể chuyện xảy ra ở buổi tọa đàm với cô, khi đó Mộ Nghĩa còn không khỏi hâm mộ nói, cái tên họ Trính này, không dựa vào vai vế địa vị họ hàng mình như Vệ Nam, một tay tạo dựng sự nghiệp, thật làm cho người ta bội phục!
"Đúng vậy, mình cho hắn một cái tát xong liền chạy." Lương Ngân sảng khoái nói.
"Ngân Ngân, cậu phải tự bảo vệ mình!" Tang Vũ có chút sợ hãi.
"Ừ, hì hì, không phải còn có cậu và anh ấy sẽ bảo vệ mình sao!" Ở bên Tang Vũ cô luôn có cảm giác an toàn, về phần người đó, cô đã giao cả trái tim mình cho anh.
"Đúng vậy, tôi sẽ bảo vệ tốt đại mỹ nhân tiểu thư Lương Ngân." Hai người quên đi mọi chuyện không vui, trở về trường.
Ngày hôm đó, Tang Vũ về nhà, Mộ Nghĩa vẫn còn bận rộn xã giao, Lương Ngân nhàm chán liền đi đến chợ, chuẩn bị quà tăng đêm Thất Tịch cho Mộ Nghĩa.
Khách trên xe buýt rất nhiều, chen chúc nhau, ép chặt cô tới mức không thở được.
Đứng phía sau Lương Ngân có một tên đàn ông mang mũ, có vẻ như là côn đồ, ở phía sau của cô cọ tới cọ lui, Lương Ngân có linh cảm xấu, đột nhiên, người nọ sờ soạng hông cô, cô lập tức hét lên một tiếng "A!" Sau đó liền bị người đó xoay người lại, đụng vào ngực.
Đương nhiên, tất cả hành khách trên xe liền quay lại nhìn.
"Hừ!" Người đó hơi nhấc mũ lên, nhìn cô, đặt ngón trỏ nơi khóe miệng, ý bảo cô đừng làm ồn.
"Ngôn Ngôn!" Lương Ngân thấy rõ người tới, vừa bừng tỉnh, vừa kinh ngạc .
"Đừng nói lớn như vậy chứ!" Lương Ngân nghe xong, mới phản ứng được tình huống lúc này, trùng hợp, đến trạm đại học B, hai người liền xuống xe.
"Ngôn Ngôn, sao em ăn mặc như vậy, khi nãy chị còn tưởng gặp phải tên biến thái? !" Lương Ngân tức giận trách móc
"Hì hì, không cải trang thành như vậy, bị mẹ bắt được, liền trói em lại bắt đi học đàn Piano mất. A, đúng rồi, chị, sao chị không tới nhà em?"
"Gần đây bận rộn nhiều việc!”.
“À, là vậy à ~! ?" Lương Ngôn cố ý kéo dài âm tiết cuối.
"Không tin à. Được, vậy chị sẽ đi nói cho mẹ em biết, một cô nữ sinh nhỏ nhắn dễ thương ngoan hiền như em, cố ý cải trang thành một tên biến thái, trốn học Piano." Lương Ngân cố ý uy hiếp cô.
"Đừng, đừng, chị, em có nghi ngờ chị đâu? Chị ngàn vạn đừng nói mà?"
"Coi như em thức thời." Lương Ngân rất hài lòng về màn uy hiếp của mình.
Lương Ngôn là con gái của cô Lương Ngân, bởi vì dượng ly hôn với cô của cô, vậy nên bà liền một mình nuôi dưỡng con gái, còn đứa con trai của bà, thì được ba nó dắt đi ra nước ngoài, mặc dù Lương Ngân chưa gặp người con trai đó, nhưng, từ miệng cô của cô miêu tả, cô biết, người đó rất ưu tú.
Lương Ngôn năm nay học lớp mười hai, bởi vì tính nết như con trai, thích thể dục, mà bị mẹ của cô bắt cô học Piano, học vẽ, cho nên, đứa nhỏ này vì không muốn làm cho mẹ mình đau lòng, nên đành giả vờ rất hứng thú, và làm kẻ hai mặt.
"Chị, khoan hãy nói, khi nãy em sờ eo chị, thật đúng là nhỏ nha, rất đầy vóc người chị thật rất nóng bỏng đó. À, khi nãy em còn sờ được vào phần phồng phồng, mềm mềm nữa, thật đúng là không tồi nha . . ." Lương Ngôn tỏ vẻ lưu manh háo sắc nhìn Lương Ngân.
"Ngôn Ngôn, em, chết tiệt . . . em không muốn sống bình yên nữa đúng không?” Hai cô gái vui vẻ đùa giỡn bên ngoài đại học B, phát ra những âm thanh vui vẻ động lòng người.
"Lương Ngân." Lương Ngân khi đang tiễn Lương Ngôn lên tắc-xi về nhà, liền nghe thấy phía sau có người gọi cô.
Là Trình Mạc Nhiễm.
Lương Ngân thấy hắn, không nói hai lời, liền tránh né hắn như tránh rắn độc, bước nhanh đi về phía kí túc xá.
Trình Mạc Nhiễm vinh quang, phong độ, anh tuấn, đi trong sân trường, tất nhiên sẽ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, Lương Ngân không muốn cùng cái tên mặt người dạ thú có bất kỳ tiếp xúc nào, cho nên, lập tức rời đi.
Ai ngờ, tay cô bị kéo lại.
"Buông tay! Không tôi kêu lên đó." Lương Ngân hạ thấp giọng uy hiếp hắn, nét mặt cô lúc này thật giống như đang cãi bướng với người yêu.
Trình Mạc Nhiễm không buông tay, mà cũng hạ thấp giọng, tiến tới bên tai Lương Ngân: "Nếu như không muốn tôi cường hôn em, thì nhanh đi với tôi."
Cuối cùng, Lương Ngân biết tránh voi chẳng xấu mặt nào, chỉ đành phải đi theo hắn, cô cũng âm thầm ở trong lòng cầu nguyện, Mộ Nghĩa ngàn vạn lần không nhìn thấy màn vừa rồi.
"Anh muốn gì?" Lương Ngân đối đãi với người mình ghét, tuyệt đối không dễ chịu.
Hai người ngồi vào xe, lái đến cửa sau đại học B, nơi tương đối bí mật.
Trình Mạc Nhiễm không nói gì, chỉ nhìn Lương Ngân.
Lương Ngân bị hắn nhìn có chút hoảng sợ, sau đó làm bộ ra vẻ rất mạnh mẽ, nói: "Ngài Trình, nếu như không có việc gì, xin hãy để tôi xuống xe, tôi không phải là tổng giám đốc rãnh rỗi như anh, có rất nhiều chuyện phải làm!"
Trình Mạc Nhiễm như đang đợi Lương Ngân trừng mắt nói xong câu cuối cùng, sau liền lấn người lên, hôn lên nơi khi nãy liến thoắng không ngừng.
Miệng Lương Ngân khi nãy vẫn còn hơi khé mở, khiến hắn càng thêm dễ dàng xâm nhập, cứ như vậy bị người ta hôn, cô theo bản năng đánh hắn, giùng giằng, ai ngờ, tay liền bị hắn giam giữ, tiếp tục hôn cô không ngừng.
Cho đến khi, Trình Mạc Nhiễm rên lên một tiếng, mới buông tha Lương Ngân. Môi hắn nhỏ ra tia máu nhỏ, Lương Ngân tức tối thở hồng hộc, rồi quay sang nhìn kiệt tác của mình.
"Anh, đáng đời."
"Thật đúng là con mèo hoang." Đây là câu nói đầu tiên từ khi Trình Mạc Nhiễm lên xe.
"Anh còn như vậy, tôi liền báo cảnh sát."
Trình Mạc Nhiễm cảm thấy hắn càng bị cô bé trước mắt này hấp dẫn, quyết tâm đoạt lấy cô của hắn càng lớn.
"Đến bên tôi, thế nào?" Vẫn câu nói đó.
"Anh, đúng là tên khốn." Lương Ngân tức tối nói tục.
"Ngài Trình, tôi không phải vật cưng của anh, thích hôn thì hôn, thích sờ thì sờ, hơn nữa, tôi đã có bạn trai, tình cảm của chúng tôi rất tốt, cho nên, về sau xin hãy tự trọng, đừng có lại đến tìm tôi, được vậy, tôi sẽ rất biết ơn anh! Hẹn gặp lại! À, không đúng, vĩnh viễn không gặp lại." Lương Ngân mở cửa đi xuống xe, dùng sức đánh bật nó trở về thật mạnh.
Cô gái nhỏ này lại kích thích ý chí chiến đấu của hắn.
Lương Ngân, hắn nhất định phải có được cô.
——— —————— —————— ————————
Sau này, Lương Ngân nghĩ lại, chỉ sợ lần đó nếu cô tỏ vẻ chán ghét hắn nhiều hơn, thì Trình Mạc Nhiễm sẽ lại lao tới cường hôn cô, chính cô cũng cảm giác mình có chút “thần hồn nát thần tính”, nhưng, nếu chuyện này xảy ra thì cô vẫn không thể phòng bị được hắn.
Tình yêu giữa cô và Mộ Nghĩa khi ấy, không cuồng nhiệt, càng không thân mật như một đôi tình nhân, nhưng cô cũng không cảm thấy mình đã bị phụ tình, càng không có nguy cơ sẽ bị thất tình, cô chỉ là cảm thấy, Mộ Nghĩa luôn thấy cô thật phiền, cô không dám quấy rầy hắn, cô sợ hắn.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
89 chương
43 chương
107 chương
67 chương