Lương Ngân đi pha cà phê, còn Hàn Tô mệt mõi ngồi trên ghế sô pha nhìn Lương Ngân dọn dẹp quần áo.
Thời tiết tháng tư ấm áp, tách cà phê ấm tỏa hương thơm, Hàn Tô thích thú hưởng thụ sự bình yên này.
Lương Ngân dọn dẹp quần áo xong liền bưng một tách cà phê ngồi đối diện Hàn Tô, người đàn ông anh tuấn này đang phơi mình dưới ánh nắng giống như một thiên sứ vậy.
" Tại sao đột nhiên lại tới nơi này?" Lương Ngân uống một hớp cà phê.
Nói đến điều này, Hàn Tô giận ghê gớm, ngay sau đó "Hừ" một tiếng bày tỏ sự bất mãn đối với Lương Ngân.
"Sao vậy?" Lương Ngân không hiểu.
"Em nói không giữ lời!" Hàn Tô trực tiếp chỉ trích.
Lúc này Lương Ngân mới nhớ ra là chuyện gì, vội vàng nói: "Thật xin lỗi, lần trước nói muốn dẫn cậu tới nhưng quên mất, xảy ra quá nhiều chuyện nên không nhớ!"
"Lương Ngân, em không xem trọng tôi!" Hàn Tô cảm thấy uất ức.
"Không có, không có, Hàn Tô, tôi thật không có, lần trước thật sự xảy ra một số chuyện nên chưa kịp dẫn cậu đến đây chơi! Thật." Lương Ngân giải thích.
"Tốt lắm, tôi tha thứ cho em, nhưng có một điều kiện!" Hàn Tô thừa cơ hội nói.
"Được!" Lương Ngân hào phóng đồng ý.
"Vậy em có muốn tối hôm nay tôi ở lại đây một đêm?" Hàn Tô lập tức nói ra yêu cầu của mình.
"Tại sao?" Lương Ngân giật mình hỏi cậu ta tại sao.
"Không cho hỏi tại sao, đây chính là điều kiện tha thứ cho em." Hàn Tô cũng nói điều kiện
"Được rồi!" Hôm nay Cẩm Niên ở nhà Âu Dương cả đêm, nhưng mà vẫn không đủ phòng.
Lúc này, ngoài của tiệm có tiếng xe dừng lại, đang trong lúc Lương Ngân suy đoán, chỉ thấy dáng người đàn ông cao lớn anh tuấn bước nhanh váo trong tiệm, là Trình Mạc Nhiễm.
"Lúc này tại sao đã tới rồi?" Lương Ngân nhìn thấy Trình Mạc Nhiễm bước vào trong, rất buồn bực, hai người rõ ràng là hẹn gặp mặt vào buổi tối, thế mà mới tới chiều giám đốc Trình đã trốn việc rồi sao?
Trình Mạc nhiễm nhìn thấy Hàn Tô, anh cũng biết đứa bé này đối với Ngân Ngân có chút không an phận, nhưng xét thấy cậu ta là học sinh của Lương ngân nên vẫn phải dùng mềm không thể dùng cách cứng rắn được.
Cho nên......
"Đương nhiên là bởi vì nhớ em!" Trình Mạc Nhiễm nói xong, liền chạy đến bên cạnh Lương Ngân nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Nụ hôn này không chỉ để cho Lương Ngân ngạc nhiên, mà còn khơi dậy lửa giận ở trong lòng của Hàn Tô.
Qủa nhiên tuổi trẻ sung khí, lúc Hàn Tô thấy nụ hôn êm ái đó liền đứng lên. Trợn mắt nhìn về phía Lương Ngân.
Đây đối với cậu ta mà nói thật là lừa gạt.
Lương Ngân lập tức đẩy Trình Mạc Nhiễm ra, sau đó nhỏ giọng nói:"Làm gì vậy?"
"Anh hôn bạn gái của anh có gì không đúng?" Trình Mạc Nhiễm lần này cũng có chút tính trẻ con.
"Lương Ngân, không phải em đã đồng ý với tôi..." Hàn Tô nhìn bộ dạng ngượng ngùng của Lương Ngân, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
"Hàn Tô, tôi...."
"Cậu có phải là con trai của giám đốc Hàn không?" Trình Mạc Nhiễm nghe tên của Hàn Tô, cộng thêm dáng vẻ bên ngoài giống giám đốc Hàn nổi tiếng đào hoa nên hỏi.
"Anh là ai?" Hàn Tô tức giận nhìn Trình Mạc Nhiễm, ai bảo anh đến đây trước một bước làm bạn trai của Lương Ngân?
"À...Tôi là giám đốc Trình bạn trai của Lương Ngân, dĩ nhiên là trên phương diện làm ăn có quen biết với ba cậu.” Trình Mạc Nhiễm cười nói.
Hàn Tô nhìn người đàn ông trước mắt, mang giày tây, mặc dù hai người họ chiều cao không khác biệt lắm, nhưng Trình Mạc Nhiễm ở thế thượng nên cậu cũng có chút tự ti.
"Hàn Tô, cậu ngồi xuống đây đi, bây giờ tôi đi nấu cơm." Lương Ngân có chút lúng túng, đứa trẻ có lòng tự trọng nếu không dứt khoát chỉ càng làm cậu ấy tổn thương thêm mà thôi .
Lập tức vẻ mặt Hàn Tô thay đổi có chút mệt mõi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời của Lương Ngân ngồi chờ trên ghế sô pha suy nghĩ.
Trình Mạc Nhiễm cởi áo khoác xuống rồi đi theo Lương Ngân vào bếp.
Lương Ngân chờ nồi hấp nóng lên để gắp thức ăn vào.
Đang đứng chờ liền bị ôm vào trong lòng ngực ấm áp, Lương Ngân tức giận không quay đầu lại .
"Ngân Ngân, anh rất nhớ em!" Trình Mạc Nhiễm miệng lưỡi nói rồi hôn lên cổ của Lương Ngân, sau đó đầu anh tựa lên vai cô.
"....."
"Anh biết cậu bé kia nhất định có tình ý với em, em là của anh." Ham muốn độc chiếm của người này rất mạnh.
“Nhưng mà cậu ta vẫn chỉ là đứa trẻ, sao anh lại có bộ dạng như vậy?" Lương Ngân nhìn anh, nếu như Hàn Tô vì chuyện này ảnh hưởng đến cảm xúc, việc học bị xuống dốc không phanh thì biết làm sao bây giờ?
"Yên tâm đi, cậu ta sẽ không có phản ứng tiêu cực gì đâu, cậu ấy sẽ dựa vào mình nổ lực hơn để thành tài." Trình Mạc Nhiễm giọng buồn nói, nhưng cánh tay choàng ôm chặt hông Lương Ngân.
"Hừ." Lương Ngân vẫn là tin tưởng anh.
"Ngân Ngân, hôm nay em đến nhà anh đi!" Lương Ngân thoát khỏi Trình Mạc Nhiễm đem món ăn bỏ vào nồi, liền nghe thấy Trình Mạc Nhiễm nói một câu như vậy.
Bỗng nhiên, Lương Ngân đỏ mặt, cũng không quay đầu lại.
"Ngân Ngân!" Lúc này giọng Tang Vũ đột nhiên vang lên.
Lương Ngân và Trình Mạc Nhiễm đều bị làm cho giật mình, liền quay đầu lại nhìn Tang Vũ.
Tang Vũ cũng bị hai người kia làm cho giật mình lùi về sau một bước
"Này, Tiểu Vũ tại sao cậu lại đột nhiên xuất hiện vậy?" Lương Ngân vuốt ngực, hờn trách hỏi.
"Không phải mình đột nhiên xuất hiện, mà là Hàn Tô nhờ mình nói với cậu là cậu ấy đi về nhà trước, nhờ mình nói cám ơn ly cà phê của cậu." Vừa nói Tang Vũ vừa nhìn Trình Mạc Nhiễm, sau đó le lưỡi kêu lên một tiếng :"Anh Trình."
"Ồ! Hàn Tô đi rồi sao?" Lương Ngân đột nhiên suy nghĩ có chút đau lòng về đứa trẻ này, đều ở chỗ này nói tốt.
"Đừng làm nữa, chúng ta đi ra ngoài ăn đi!" Tang Vũ quay trở lên lầu rồi, còn Trình Mạc Nhiễm thì tựa vào cạnh cửa ở trong bếp chờ Lương Ngân.
Đột nhiên Lương Ngân cũng cảm thấy không còn hứng thú để làm thức ăn, định đóng cửa cùng Trình Mạc Nhiễm đi ra ngoài ăn.
Vốn Tang Vũ cũng đi theo, nhưng mà mới đi nửa đường đã nhận được điện thoại của Tiêu Nghệ hẹn đi ăn món ăn Nhật, cho nên Tang Vũ không làm kỳ đà cản mũi nữa.
Chỉ còn lại Lương Ngân cùng yêu nghiệt Trình tiên sinh.
Lương Ngân cầm đôi đũa lên từ từ ăn cơm, từ đầu đến cuối không nói câu nào.
"Ngân Ngân?" Trình Mạc Nhiễm gấp thức ăn vào chén cho Lương Ngân, cô vẫn không ngẩng đầu lên ăn.
Không khí như vậy Trình Mạc Nhiễm không thể chịu nổi.
"Em làm sao vậy? Chẳng lẽ em vì một cậu học sinh mà bực mình cùng anh sao?" Trình Mạc Nhiễm giọng nói rất trầm, có thể nghe được ở anh đang chịu đựng điều gì.
Lương Ngân ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong mắt Trình Mạc Nhiễm dường như có một phần bị tổn thương, trong lòng cũng cảm thấy áy náy .
"Không phải , chỉ là cảm thấy có chút buồn bực thôi!" Những lời này đối với hai người mà nói cũng chính là lối thoát.
"Kìa, ăn nhanh lên một chút đi, một lát dẫn em đi hóng gió!" Trình Mạc Nhiễm biết đây là một cái cớ, nhưng mà giọng nói cùng ánh mắt lập tức dịu xuống, gấp chút thức ăn thanh đạm vào chén của cô.
"Ừ." Lương Ngân là thích anh, nếu không cũng sẽ không thấy sự mất mác kia trong mắt anh mà đau lòng.
"Dạo gần đây Lương Ngôn thế nào?"Trình Mạc Nhiễm dò xét hỏi.
"Ngôn Ngôn, dường như mấy ngày nay không có về tiệm!" Lúc này Lương Ngân mới nhớ tới Lương Ngôn mấy ngày nay không có xuất hiện rồi!
"Vậy sao?" Trình Mạc Nhiễm như có điều suy nghĩ nên mới hỏi một câu như vậy.
"Sao vậy? Anh có tâm sự phải không?" Lương Ngân nhìn Trình Mạc Nhiễm như có điều suy nghĩ, trong lòng có chút mơ hồ, bình thường anh không hỏi đến chuyện của Lương Ngôn, bất chợt trong lúc này lại hỏi đến Lương Ngôn.
"Không có." Trình Mạc Nhiễm lại cúi đầu ăn cơm.
"Trình Mạc Nhiễm, có phải anh có chuyện gạt em đúng không?" Lương Ngân ngồi đối diện nhìn Trình Mạc Nhiễm chằm chằm không chớp chớp mắt.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
89 chương
43 chương
107 chương
67 chương