Hai người đều hừng hực khí thế như lửa, thiêu đốt lẫn nhau, Lương Ngân bị hôn bắt đầu rên rỉ Trình Mạc Nhiễm ở trong tai nghe được hưởng thụ gấp đôi, Lương Ngân áo trong liền bị cởi ra, áo trong của Lương Ngân rất nhanh liền bị cởi ra, theo Văn Tiêu Nghệ nói đây là hàng hiệu Lace viền tơ rất hấp dẫn.
Trình Mạc Nhiễm lúc này hết sức gấp rút và mạnh bạo cũng không quên mất việc cho Lương Ngân một đêm dịu dàng khó quên. Nụ hôn của anh rơi vào hông của Lương Ngân, sau đó tay cứ như vậy tay vô ý khắp người cô, dưới thân Lương Ngân cũng bị anh cởi ra lộ rõ cảnh xuân, lúc anh vừa buông bản thân mình ra, lơ đãng nhìn , trong nháy mắt cả người tựa như bị tạt nước lạnh, tất cả nhiệt tình cũng biến mất.
Lương Ngân nhắm hai mắt lại, sắc mặt ửng hồng, cắn môi dưới ,đang chờ động tác sau của Trình Mạc Nhiễm, nhưng mấy chục giây trôi qua cũng không thấy đoạn sau, cô liền lén mở mắt nhìn Trình Mạc Nhiễm, liền nhìn thấy gương mặt Trình Mạc Nhiễm trở nên xanh xao.
"Sao , thế nào?" Lương Ngân nhỏ giọng hỏi. Sắc mặt ửng hồng, hơn nữa còn mang theo e lệ.
Trình Mạc Nhiễm cũng không nói gì, từ trên ghế sô pha bước xuống, sau đó cứ như vậy đi vào phòng ngủ, Lương Ngân cũng không đã biết xảy ra chuyện gì có uất ức, nắm ghế sô pha ngồi dậy, muốn tìm quần áo, lúc vừa mới tìm được quần lót, cô đã hiểu vì sao Trình Mạc Nhiễm vì sao lại có bộ dáng nhịn nhục như vậy.
Bởi vì trên quần lót có chút hồng hồng, điều này nói rõ : bà dì của cô đến rồi. Lương Ngân lúc này chợt nhớ ra lúc trước trong phòng ngủ có một nữ sinh thường nói cho các cô một chút chuyện cười màu sắc, thứ nhất như thế này: Một hôm nam A hỏi nam B tại sao lại uể oải như vậy? Có phải bị cấm dục đã lâu hay không? Nam B trả lời: Đúng vậy! Nam A cũng rất hiếu kỳ , nhìn lão bà của cậu tốt vô cùng, tại sao lại cấm dục? Nam B lại nói, cậu xem người nào chảy máu mũi mà vẫn còn đào phân không?
Lương Ngân không khỏi bật cười, sau đó nhìn thấ Trình Mạc Nhiễm thay lại aó ngủ, cầm một cái mền ra ngoài. Trên người Lương Ngân chỉ còn lại áo lót , bị người nhìn thấy như vậy, cô không được tự nhiên , lúc này liền tự trách mình đang loạn tưởng, vội vàng tìm quần áo che kín mình.
"Đừng che, hôm nay anh cũng chẳng có lòng, cũng không còn năng lực này!" Trình Mạc Nhiễm bất đắc dĩ đi đến trước ghế sô pha, đem mền đắp lên trên người của Lương Ngân, sau đó cứ như vậy Lương Ngân bị anh đắp mền ở trên người.
"Trước đi tắm , sau đó ngủ sớm một chút!" Trình Mạc Nhiễm đi tới ôm lấy
Lương Ngân, đưa cô đến phòng tắm ở trong phòng ngủ của mình, đặt Lương
Ngân ở trong bồn tắm đã đổ đầy nước, sau đó đóng cửa lại.
Qúa trình này dường như Lương ngân không có nói một câu, ngồi trong bồn tắm một hồi mới phản ứng được, hiện tại Trình Mạc Nhiễm nhất định rất buồn bực, Lương Ngân núp ở trong bồn tắm nhìn trộm anh cười.
Hiện tại Trình Mạc Nhiễm đang bị đã kích, nhất thời tinh thần giảm xuống, rót chén nước lạnh, đi vào trong thư phòng mở tài liệu ra, nhìn xong không xem định đem lên công ty tiếp tục thẩm duyệt.
Tắm xong Lương Ngân mới phát hiện căn bản lúc vào cô không có cầm quần
áo, cô lại tiếp tục bọc cái mền kia, chân không đi ra ngoài, Lương Ngân len lén kéo cửa phòng tắm ra, phát hiện Trình Mạc Nhiễm không có ở trong phòng ngủ, sau đó liền đi ra khỏi phòng ngủ, rón ra rón rén đi đến phòng khách trên ghế sô pha, cầm túi y phục kia, lại rón ra rón rén đi vào phòng ngủ Trình Mạc Nhiễm, thay quần áo sạch sẽ, thuận tiện đem quần lót của mình giặt rồi phơi khô.
Lúc Trình Mạc Nhiễm xem xong văn kiện thì cũng đã khuya lắm rồi, Lương
Ngân đến thư phòng nhìn anh làm việc cũng không có quấy rầy anh, Lương
Ngân vẫn ở trong phòng ngủ ngồi trên cái giường lớn kia đọc sách, thói quen của cô là nằm đọc sách, có lẽ là ngày hôm nay mệt quá, không biết lúc nào ngủ thiếp đi, Trình Mạc Nhiễm vuốt vuốt huyệt thái dương, sau khi bước vào cửa liền thấy Lương Ngân mặc quần áo nằm trên giường của anh ngủ thiếp đi. Nhất thời, trong lòng rối tinh rối mù, người con gái mình thích nhất nằm ở trên gường của mình, anh cảm thấy việc này thật là đẹp giống như là không thật vậy.
Anh đi tới, muốn giúp cô thay áo ngủ của mình, nhưng vừa nghĩ tới mới vừa rồi toàn thân trắng như tuyết của cô, máu nóng sục sôi, chất lỏng liền theo lỗ mũi chảy xuống cổ. Đúng vậy, anh chảy máu mũi. Trình Mạc
Nhiễm đành phải ngước đầu lên đi xử lý trước, bởi vì ngước đầu, đi bộ không cẩn thận, đụng ngã cái treo sách kế bên giường, làm Lương Ngân tỉnh giấc.
Trình Mạc Nhiễm muốn lấy sách lên, nhưng sợ máu mũi chảy xuống, cho nên làm cách này cũng không phải cách kia cũng không được.
“Anh làm sao vậy?” Lương Ngân ngồi xổm xuống xoa mắt nhìn Trình Mạc Nhiễm, lại đứng lên, rất buồn bực.
“Không có gì, sách, em lấy sách, anh vào phòng vệ sinh rửa tay.” Trình
Mạc Nhiễm bước đi thật nhanh, ngước đầu, nhanh chóng đi tới phòng vệ sinh rửa tay.
Lương Ngân lấy sách lên, ngồi ở trên giường chờ Trình Mạc Nhiễm ra ngoài.
“Anh ngủ ỡ chổ đó?” Hai người đối thoại có chút xấu hổ, một mặt là Trình Mạc Nhiễm không biết nên giải thích thế nào hai chuyện lúng túng lúc vừa rồi, mặt khác Lương Ngân không biết nói cái gì cho phải.
“Em ngủ ở giường, anh ngủ ở thư phòng!” Nhà Trình Mạc Nhiễm là nhà tiêu chuẩn dành cho người độc thân ở vì vậy chỉ có một phòng khách, một phòng ngủ, một phòng vệ sinh một bếp, cộng thêm thư phòng, trong thư phòng có một cái ghế so pha giường.
“Ồ!” Lương Ngân ồ một tiếng, le lưỡi, trong lòng cũng có tính toán, lần này không những chưa cho anh vui mừng, còn đem lại cho anh phiền toái.
Trình Mạc Nhiễm đi ra ngoài bưng vào một ly sữa, Lương Ngân thận trọng tự mình thay xong áo ngủ, còn là một bộ có hình Doraemon, Trình Mạc
Nhiễm đem ly sữa đặt ở đầu giường trên chiếc bàn nhỏ, giúp cô kéo chăn lại, sau đó đem sữa tươi đưa cho cô.
“Có sợ hay không?” Nhưng thật ra là Trình Mạc Nhiễm cố ý hỏi một câu như vậy, anh rất hy vọng cô nói sợ, sau đó anh được nước bẽ thuyền ôm người đẹp.
Lương Ngân nghĩ, sẽ không sợ, liền thuận miệng nói “Dĩ nhiên sẽ không!”
Có mấy phần hứng thú phô trương, cũng có mấy phần trách móc xem thường ý của cô.
Trình Mạc Nhiễm nghĩ thầm: Thật đúng là hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều. Ở trong lòng cười gượng một cái.
Cuối cùng Lương Ngân cũng uống xong sữa, Trình Mạc Nhiễm cầm lấy cái ly, nói ngủ ngon, nhẹ nhàng hôn lên trên trán cô, rồi đi ra ngoài đóng cửa lại.
Lúc này, Lương Ngân trong lòng là không bình tĩnh, hiện tại cô có chút khát vọng muốn được anh ôm, giống như lúc buổi tối gặp mặt, trong lòng luôn ấm áp ôm cô, cô sẽ nhớ anh, cho dù, bây giờ anh đang ở sát vách với cô.
Trong lúc vô tình, qua lại với nhau, anh ở trong đầu cũng biến thành ôm
ấp áp như vậy, lẫn lượt như loại lửa mạnh cắn nuối hôn, anh cũng biến thành nhẹ giọng hỏi: “Ngân ngâ, làm bạn gái của anh được không?” Lời nói ấm áp. Thì ra là, chuyện này trong lúc vô tình đã ăn sâu tận xương tủy cô rồi.
Dần dần, ánh mắt Lương Ngân từ từ chìm vào mộng đẹp.
Trình Mạc Nhiễm trong thư phòng, đắp mền có hương thơm của cô lăn qua lộn lại ngủ không được, cũng không biết mùi thơm này ảnh hưởng đến anh, còn sát vách với người yêu làm nhiễu loạn tim anh, tóm lại, lúc này, anh có chút buồn bực.
Lúc nữa đêm một trận đau co rút, Lương Ngân từ trong giấc mộng tỉnh lại, bụng đau giống như bị người dùng vật sắt nhọn gắng sức đâm một cái, đầu Lương Ngân đầy mồ hôi, cũng không dám kêu lên, cứ đến mỗi kỳ sinh lý là cô đau muốn chết đi sống lại, cái tật xấu này vẫn kiên trì theo cô từ bé đến bây giờ, hơn nữa chính là rất kỳ quái, ba chị em kia cũng giống như cô, đến kỳ sinh lý đều đau hơn người khác rất nhiều.
Lúc này Lương Ngân muốn đi xuống giường tìm nước nóng uống, lại không dám lên tiếng, ôm bụng đứng trên thảm, muốn vào phòng bếp, cô đi có chút lảo đảo nghiêng ngả, cô không muốn quấy rầy Trình Mạc Nhiễm, thành thật hôm nay cô đã gây cho anh phiền toái lớn, lại không muốn làm anh ngủ không được ngon.
Lúc Lương Ngân vừa mở cửa Trình Mạc Nhiễm liền biết bởi vì anh không hề ngủ chút nào.
Có một đoạn trên đất không có thảm, lúc này ở nơi này tối đen như mực cũng không thấy rõ, liền dậm ở phía trên, có chút băng, bụng liền co rút đau đớn, cô nhẹ nhàng rên rỉ, sau đó lập tức lấy lại ý thức, im miệng, tiếp tục lục lọi phòng bếp.
Trình Mạc Nhiễm nghe cô rên rỉ, liền lập tức đi ra ngoài.
Lương Ngân nghe thấy tiếng mở cửa ngẩn ra, Trình Mạc Nhiễm mở đèn, liền nhìn thấy Lương Ngân, ôm bụng đứng trên đất sắc mặt có chút tái nhợt.
“Em…” Lương Ngân muốn nói mình muốn uống nước. Nhưng là, lại cảm thấy không hợp.
“Có phải đau bụng hay không?” Trình Mạc Nhiễm thấy cô ôm bụng, cũng không biết cô đã xảy ra chuyện gì, cho nên, cũng không kiêng kỵ trực tiếp hỏi.
Lương Ngân gật đầu một cái, có chút ngượng ngùng, không nói gì.
Trình Mạc Nhiễm đi tới, ôm lấy cô, Lương Ngân kinh ngạc.
“Chân đi trên mặt đất, không đau mới là lạ, nằm xuống, anh đi lấy nước cho em”, sau đó anh lại đi vào phòng vệ sinh lấy khăn long thấm nước nóng, đem ra cho Lương Ngân.
Ngồi bên cạnh Lương Ngân đem khăn long nóng đắp lên chân Lương Ngân, ôm cô từ phía sau lưng, Lương Ngân không biết anh muốn làm gì, chỉ có thể mặc cho anh định đoạt.
Bàn tay Trình Mạc Nhiễm đặt trên bụng Lương Ngân, bàn tay ấm áp kia của anh truyền nhiệt độ qua, nhẹ nhàng vuốt ve bụng của Lương Ngân, Lương
Ngân cảm thấy cơn đau bén nhọn này dường như giảm đi rất nhiều.
“Như vậy có thể thoải mái hơn một chút phải không?” Trình Mạc Nhiễm nhẹ giọng hỏi.
Vào giờ phút này Lương Ngân uể oải dựa vào trong ngực Trình Mạc Nhiễm nói: “Ừ”
“Vậy thì ngủ đi!” Trình Mạc Nhiễm giọng nói trầm thấp khêu gợi, có một loại phảng phất ma lực, Lương Ngân nghe lời hai mắt nhắm nghiền, lại một lần nữa tiến vào mộng đẹp.
Sau khi Lương Ngân ngủ thiếp đi, Trình Mạc Nhiễm lấy khăn long ra, nhẹ nhàng để Lương Ngân nằm xuống xong, vừa muốn rời đi, liền nghe tiếng
Lương Ngân trong mê sảng, “Đau…”
Trình Mạc Nhiễm đi tắt đèn, nằm bên cạnh Lương Ngân, một cái tay khác đặt ở bụng cô, Lương Ngân cảm thấy thoải mái hừ một tiếng, lưng hướng gần lò sưởi ấm đến gần.
Vào giờ phút này, lòng của hai người như thế gần bên nhau.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
89 chương
43 chương
107 chương
67 chương