Trình Mạc Nhiễm chạy xe như bay cuối cùng cũng dừng lại ở bệnh viện XX, Lương Ngân đến nơi liền thấy Tang Vũ cùng Đàm Cẩm Niên đứng ở bên ngoài đợi lạnh cóng đến rung cả người, cô vội vàng mở cửa xe chạy đến, dĩ nhiên so động tác Lương Ngôn còn nhanh hơn cô. Trình Mạc Nhiễm còn đang lo lắng hai chân Lương Ngân như nhũng ra đây, lúc này nhìn cô xông ra ngoài, trong lòng hết hồn, vừa muốn gọi cô về, lại phát hiện cô không có chuyện gì, giống như con thỏ nhỏ, nhảy đi. "Ngân Ngân, cuối cùng cậu đã tới!" Cẩm Niên vừa nhìn thấy Lương Ngân, nước mắt đã rơi không ngừng được, Lương Ngân nhìn ánh mắt của hai người Cẩm Niên cùng với Tang Vũ đều đỏ và sưng, nước mắt cũng liền rơi xuống. "Ngân Ngân, Tiêu Nghệ thật là dại dột!" Tang Vũ vừa nói đừng lo, mấy cô cùng nhau nức nở nghẹn ngào khóc lên. Trình Mạc Nhiễm nhìn thấy, trong lòng đảo lộn, sau đó vội vàng đi đến. "Mọi người đừng khóc, chúng ta vào trong bệnh viện rồi từ từ nói xem chuyện gì đã xảy ra, bên ngoài lạnh nghe lời, đừng khóc!" Trình Mạc Nhiễm vẫn đứng bên cạnh Lương Ngân, giọng nói kia êm ái giống như người yêu an ủi nhau, anh nhẹ nhàng vỗ vai Lương Ngân. Lương Ngân lần này rất nghe lời cùng mọi người cùng nhau đi vào bên trong, ở trong tương đối ấm áp. "Ngân Ngân, cậu biết không sáng hôm nay bọn mình nhận được tin tức, mẹ của Tiêu Nghệ gọi điện thoại đến nói Tiêu Nghệ đã xảy ra chuyện! Bọn mình liền trực tiếp ngồi xe đến ngay, trên đường đi gọi điện thoại cho cậu, nhưng lại không có người nghe máy. Bọn mình lo lắng, sau đó đã đến đây, Tiêu Nghệ cũng đã ở trong phòng cấp cứu mấy canh giờ rồi, làm thế nào đây, Ngân Ngân, mình thật là sợ!” Cẩm Niên vừa nói xong liền khóc. Lương Ngân nước mắt vẫn rơi, ngay cả Lương Ngôn cũng giống con thỏ nhỏ rơi lệ. "Tiêu nghệ... Có phải hay không... Bởi vì Nhậm Nghĩa, nên mới....?" Lương Ngân muốn biết nguyên nhân. "Ừ, chính là tên trời đánh Nhậm Nghĩa! Làm cho Tiêu Nghệ sống không bằng chết, chúng ta cũng nên đấu tranh cho cậu ấy!" Tang Vũ hiện tại rất kích động nói. Lúc này Trình Mạc Nhiễm quyết định đi vào bên trong bệnh viện xem một chút. Cho nên góc nhỏ chỉ còn mấy cô gái nhỏ giọng nức nở, bất bình căm giận. "Tiêu Nghệ lần trước trở lại, phá bỏ đứa bé đi!" Tang Vũ nhỏ giọng nói. "Cái gì?" Cẩm Niên cùng Lương Ngân đồng thanh nói, mắt trợn trừng trừng, ý chính là hai người bọn họ đều không biết chuyện này! Tang Vũ có chút chột dạ nói: " Là mình đi theo cậu ấy, Tiêu Nghệ không cho mình nói cho các cậu biết!" "Tên khốn kiếp kia đang ở đâu? Chúng ta đi tìm hắn!" Lần này Lương Ngân đầy lòng căm phẩn, ánh mắt kích động đứng lên. "Ba Tiêu Nghệ đã phái người đi tìm!" Cẩm Niên kéo Lương Ngôn xuống, vỗ lưng trấn an cô. Lúc này, Trình Mạc Nhiễm quay trở lại," Mấy người các cô tới đây một chút đi! Đi gặp cha mẹ của Tiêu Nghệ!" Trình Mạc Nhiễm chỉ là đi xem chỗ này một chút, không ngờ gặp cha mẹ Tiêu Nghệ chính là Văn Thao người có thế lực của thành phố N, hai người cũng coi như là biết nhau. Mấy cô liền đến gặp mẹ của Tiêu Nghệ, lần này gặp được cha mẹ của Tiêu Nghệ, mắt ai cũng đỏ liền gọi chú. Văn Thao nhìn bạn tốt của con gái, trong lòng cũng thay con gái vui mừng, nhưng nha đầu ngốc này vì cái tên côn đồ đó, trời ơi! Năm đó cha mẹ của Văn Tiêu Nghệ đều là người tài năng xuất chúng, hiện tại vì Tiêu Nghệ, lập tức già đi rất nhiều! Tinh thần Văn Thao có chút suy sụp, mẹ Tiêu Nghệ vẫn yên lặng khóc thút thít, mấy cô gái cùng mẹ Tiêu Nghệ ngồi chung một chỗ, lặng lẽ ngồi ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi, còn Trình Mạc Nhiễm cùng Văn Thao thì đứng một bên thở dài. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bên ngoài phòng phẫu thuật đèn đỏ vẫn sáng, bầu trời cũng đang dần dần tối, Lương Ngân đứng ở cửa sổ, cô mở cửa sổ ra một chút, gió mát thổi vào, làm cho cô tỉnh táo lại, ngoài trời tuyết đọng tựa như muốn đóng thành băng, bầu trời hoa tuyết lại bay. Lương Ngân đang say sưa, một cái áo ấm được choàng lên người cô, không cần quay đầu lại cũng biết là ai. “Đừng lo lắng, Tiêu Nghệ sẽ không có chuyện gì, bác sĩ phẫu thuật là bác sĩ giỏi nhất thành phó N, bác sĩ này rất có bản lĩnh!” Trình Mạc Nhiễm đứng ở bên cạnh Lương Ngân nhìn tuyết ở ngoài cửa sổ như có điều suy nghĩ. Lương Ngân quay đầu nhìn anh, dường như chưa bao giờ nhìn thấy qua Trình Mạc Nhiễm nghiêm túc như vậy, thật ra thì, anh rất tài giỏi, so với ở bên cạnh anh Vệ Nam thì cô cảm thấy rất thoải mái, cảm giác như vậy rất tốt! Lúc này bác sĩ đi ra. Văn Thao vội vàng đến hỏi thăm tình hình của Tiêu Nghệ, sắc mặt bác sĩ rất lạnh, chỉ nói một câu, đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm, yên tâm đi! Cũng có chút mệt mỏi. Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Nhìn Văn Tiêu Nghệ nằm trên giường bệnh mặt trắng như giấy tái nhợt, bốn cô gái nước mắt tràn mi. Văn Thao nhìn bạn của con gái, trong lòng cũng rất vui mừng, cho người giúp việc đem cháo đến, rồi cùng vợ đi ra bên ngoài phòng bệnh. Lúc này Vệ Nam nhẹ nhàng mở cửa phòng bệnh ra, Trình Mạc Nhiễm nhìn thấy Vệ Nam trong lòng nghĩ: Tiểu tử này chạy nhanh thật, vừa cho biết địa chỉ đã chạy như bay đến đây! Mọi người nhìn thấy Vệ Nam cũng nhẹ hàng chào một tiếng, sau đó tiếp tục nhìn Văn Tiêu Nghệ nằm trên giường bệnh, buồn rầu. Trình Mạc Nhiễm cùng Vệ Nam tâm sự nặng nề ngồi trên ghế sô pha trong phòng bệnh chờ Văn Tiêu Nghệ tỉnh lại! Văn Thao cố ý chọn phòng bệnh thoải mái nhất chăm sóc đặc biệt, điều kiện tốt nhất! Bên trong có hai giường, một bộ ghế sô pha lớn, Tv cái gì cũng đủ cả! Lúc này Văn Thao đi vào nói với mọi người, bác sĩ nói Tiêu Nghệ mấy giờ nữa mới có thể tỉnh lại, ông tìm chỗ ở cho mọi người, khách sạn ở sát bên bệnh viện. Cuối cùng trong phòng bệnh, bốn cô gái nói gì cũng không chịu đi, ngược lại Lương Ngân nói gì đó với Lương Ngôn đi khách sạn nghỉ ngơi, nhưng mà Lương Ngôn không đồng ý, tức giận khóc, cuối cùng bị Vệ Nam kéo đi. Thật ra Lương Ngân không nên cho Lương Ngôn biết điều này, cô cảm thấy lgo vẫn còn là một đứa trẻ, vẫn chưa thể va chạm những điều này. Lần đầu tien Lương Ngân cảm thấy đêm tối dài như vậy, dường như so với ngày trước ở trong tiệm còn khó chịu hơn nhiều, chờ đợi khá dài, Cẩm Niên cùng Tang Vũ ở chiếc giường khác đã buồn ngủ, Lương Ngân lặng lẽ mở cửa, nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đi ra ngoài, hiện tại cô cảm thấy rất buồn bực. “Sao lại đi ra đây?” Sau lưng Lương Ngân đột nhiên truyền đến một giọng nói ấm áp. “Anh còn chưa đi à? Còn ở lại làm gì?” Lương Ngân xoay người đi phía trước, còn Trình Mạc Nhiễm thì đi ở phía sau cô, hai người đi đến ghế ngồi xuống nghỉ ngơi. “Em trở về! Đi ngủ đi, ngày mai Tiêu Nghệ sẽ tỉnh lại!” Trình Mạc Nhiễm nhìn trên mặt Lương Ngân tinh thần mệt mỏi, nói. “Không có sao! Còn anh? Không mệt mỏi sao?” Lương Ngân dịu dàng từ chối rồi hỏi ngược lại. “Không mệt!” Trình Mạc Nhiễm cũng nói rất nhẹ nhàng, có trời mới biết tinh thần anh rất tốt, nếu cứ như vậy ở bên cạnh cô cũng tốt! “Anh là đi tìm em?” Lương Ngân nói anh vì sự tình mới đi đến thành phố C. “Ừ!” Anh rất thẳng thắn. Lương Ngân không hỏi chuyện gì. “Anh thích em Lương Ngân, làm bạn gái của anh đi!” Trình Mạc Nhiễm cũng thẳng thắn, cũng không nghĩ đây là nơi nào. “Tại sao lại là em?” Lương Ngân nhìn ánh mắt của anh, ở trong đó giống như bờ vực sâu mênh mông, Lương Ngân nghĩ, nếu rơi vào muôn đời muôn kiếp sẽ không trở lại được rồi không? “Nếu như biết tại sao, anh cũng không đau khổ như vậy!” Trình Mạc Nhiễm ra vẻ không chú ý giải thích, nhẹ nhàng mềm ôm Lương Ngân trong lòng. Cô bởi vì anh mà đau khổ quá rồi. “Tâm tính anh là gì cũng mặc kệ, Trình Mạc Nhiễm, bây giờ em cảm thấy mệt quá! Anh cho em mượn vai dựa vào một chút đi!” Lương Ngân nhẹ nhàng dựa vào vai của anh, nhắm hai mắt lại. Lương Ngân, đây là ý gì? Đồng ý làm bạn gái của anh sao? Trình Mạc Nhiễm mở miệng muốn hỏi cô, chỉ thấy cô dựa trên vai anh đều đều thở, nhìn bộ dáng ngủ thiếp đi, Trình Mạc Nhiễm nhẹ nhàng kéo cô lại gần một chút, hướng trong lồng ngực của mình nhích lại gần, để cho cô ấm áp thoải mái hơn. Trình Mạc Nhiễm trong lòng nói cùng cô: “Mộng đẹp, Ngân Ngân.” Cũng ngồi thẳng người, đầu tựa vào tường, nhắm mắt lại, chỉ mong trong giấc mơ sẽ thấy được cô.