Vệ Nam thấy Lương Ngôn mở mắt ra, xúc động cũng mơ hồ không kịp để ý đến nước mắt nóng của mình, vội vàng ôm chặc Lương Ngôn.
"Ngôn Ngôn, em cố chịu đựng, anh lập tức dẫn em về nhà."
"Vệ Nam....Anh, em...Thật vui, có thể....Có thể trước khi chết... Trước thấy anh, em... Thật, thật rất vui." Lương Ngôn hàm răng cũng đang run rẩy.
"Ngôn Ngôn, em sẽ không chết, anh lập tức dẫn em rời khỏi nơi này, Ngôn Ngôn, em cố chịu đựng nha! Ngôn Ngôn, ngoan nghe lời, cố gắng có được không?" Vệ Nam cũng không ý thức được trong giọng nói của anh dường như đang đau lòng nức nở nghẹn ngào .
"Anh Vệ Nam, anh...Anh tại sao lại khóc?" Lương Ngôn híp mắt, cô không thể nào mở mắt ra được, nhưng mà, cảm nhận được từng giọt từng giọt nước mắt rơi lên má của cô.
"Không có...Ngôn Ngôn,em có phải đang lạnh không?" Vệ Nam vừa nói xong liền cởi nút áo khoát ngoài ra, bên trong còn có áo lót bằng lông cừu, anh đem Lương Ngôn đặt ở đầu gối của mình, trên đùi, anh đem áo lông cừu dùng súc xé làm đôi, sau đó ở nơi giá rét này dùng hơi ấm lồng ngực ôm lương Ngôn vào thật chặt.
"Ngôn Ngôn, như vậy còn lạnh không?" Vệ Nam khó khăn đứng lên, ôm Lương Ngân xoay người, theo đường đi trở về, từng bước từng bước thật khó khăn, tuyết rơi không ngừng, đồng tuyết mịt mờ, nếu không phải còn chút dấu chân, Vệ Nam rất khó tìm được đường.
"Anh Vệ Nam, em buồn ngủ quá!" Lương Ngôn trong giọng nói không có chút sức lực, cô cảm thấy ấm, cô buồn ngủ vì quá mệt mỏi, vừa quá sợ, đến lúc này mới phát hiện mình quá mệt.
"Ngôn Ngôn, đừng ngủ, em... cùng anh nói chuyện phiếm, có được không? chỉ cần em đừng ngủ, Ngôn Ngôn..." Vệ Nam bây giờ sợ nhất cô nói buồn ngủ, anh đang sợ, anh sợ cô ngủ thì sẽ không tỉnh lại được, hiện tại trong lòng anh rất hốt hoảng.
"À, vậy...Anh muốn nghe cái gì?" Lương Ngôn bây giờ thần trí có chút hốt hoảng.
"Cái gì cũng được, chỉ cần là chuyện của em, anh đều thích nghe, vậy em nói chuyện khi còn bé của em đi!"
"Khi em còn bé à... Một mình mẹ nuôi em, rất cực khổ..."
Lương Ngân cùng Trình Mạc Nhiễm ở trên cánh đồng tuyết giúp đỡ lẫn nhau, Trình Mạc Nhiễm ôm Lương Ngân, anh cởi áo khoác ngoài ra, khoác lên mình của hai người, Lương Ngân không nói một lời vẫn đi về phía trước, Trình Mạc Nhiễm phải đi theo, bảo vệ cô, cô từng bước không cẩn thận, lúc sắp ngã anh đều ôm sát cô, cô từng bước không cẩn thận, lúc sắp ngã anh đều sát cô, cho đến khi cả người Lương Ngân dựa vào anh để đi.
Lúc này, Lương Ngân ở trong tuyết đi đâu như vậy, mắt cũng bị hoa, hơn nữa không có ăn cái gì, dường như có chút không chịu nổi, đột nhiên chân dẫm lên tuyết bước không được, cứ vậy lảo đảo, Trình Mạc Nhiễm liền ôm lấy cô, sau đó ngồi một chỗ, cứ như vậy ôm lấy cô.
“Anh mau buông em ra, em phải nhanh lên một chút, em muốn tìm Lương Ngôn.” Lương Ngân căn bản bây giờ không để ý mọi việc nhiều như vậy, hy vọng duy nhất chính là tìm được Lương Ngôn.
“Như vậy sao có thể đi tìm Lương Ngôn.” Trình Mạc Nhiễm vẫn không để cô xuống, cứ như vậy anh ôm cô sãi bước đi về phía trước.
Lương Ngân có một số chuyện đặc biệt cố chấp, có chút tính cuồng loạn.
Cô ở trong lòng anh dùng dằng, nói gì cũng muốn tự mình đi tìm Lương Ngôn.
Cuối cùng Trình Mạc Nhiễm không còn cách nào, một cánh tay nhấc lên phía trước, một cái khác thuận thế vỗ nhẹ lên mông của Lương Ngân một cái, sau đó nói: “Em còn không nghe lời, anh sẽ cho em ngã xuống đất, xem làm sao em có thể tìm được Lương Ngôn.”
Lương Ngân vừa nghe xong liền không gây sự, cũng không từ chối, giống như mèo con vùi đầu vào lòng anh.
“Nếu anh mệt, em có thể một mình đi!” Lương Ngân có chút băn khoăn, bởi vì rõ ràng, đã hơn 10 phút, Trình Mạc Nhiễm thở có chút nặng nhọc rồi.
“Chớ quấy rầy, em xem trước mặt!” Trình Mạc Nhiễm hất cằm lên phía trước một cái.
Lương Ngân liền nhìn theo hướng của anh, nhìn thấy người một canh giờ trước đập vỡ cái bàn trong phòng ăn sau đó nóng nảy đi ra ngoài đi tìm Lương Ngôn, Vệ Nam ôm trong lòng chính là Lương Ngôn mặc quần áo màu đỏ.
“Ngôn Ngôn!” Lương Ngân cũng không để ý đến Trình Mạc Nhiễm, trong lòng anh trực tiếp nhảy xuống, sãi bước, dường như lúc này tất cả mệt mỏi cũng không tồn tại nữa.
Khoảng cách cũng không xa, Vệ Nam cùng Trình Mạc Nhiễm đứng đối diện, Lương Ngân đi về phía Vệ Nam, Trình Mạc Nhiễm nhìn cô bước khó khăn, giờ khắc này anh có thể rõ ràng nghe thấy tiếng của mình bể, ở nơi này rõ ràng càng đau lòng thêm.
Lương Ngân chạy đến gần Vệ Nam.
“Lương Ngân, Ngôn Ngôn như thế nào?” Lương Ngân nhìn thấy Lương Ngôn vẫn an toàn núp ở trong lòng Vệ Nam.
“Ngôn Ngôn không có sao, chúng ta mau trở về đi!” Vệ Nam căn bản là không muốn ai quấy rầy đến Ngôn Ngôn.
Lương Ngân nhìn Lương Ngôn núp ở trong lòng Vệ Nam, cũng nghe Vệ Nam nói Lương Ngôn không có sao, gánh nặng trong lòng cũng được để xuống, nhưng là, rõ ràng cô nhìn thấy anh Vệ Nam lùi lại phía sau một bước, tránh không muốn cô chạm tay vào Lương Ngôn, trong lòng của cô “Hồi hộp”, không phải là thất vọng, không phải là khổ sở mà là kinh ngạc.
Lúc này, Trình Mạc Nhiễm cũng đi đến.
“Mạc Nhiễm, cậu bảo vệ Ngân Ngân! Mình đem Ngôn Ngôn về trước, mình sợ Ngôn Ngôn cầm cự không nổi!” Nói xong lập tức lướt qua hai người, không quay đầu lại, ôm Lương Ngôn sãi bước đi về hướng chân núi có phục vụ đứng.
“Đi thôi!” Trình Mạc Nhiễm nhìn Lương Ngân trong lúc nhất thời ngu si, trong lòng cũng cảm thụ, quan hệ như vậy là thế nào, bọn họ 4 người, bốn góc quan hệ sao?
Lương Ngân không nói gì, lặng lẽ theo Trình Mạc Nhiễm đi về hướng chân núi, lúc này hai người đều có chút suy nghĩ.
Thấy Vệ Nam ôm Lương Ngôn trở về, Văn Tiêu Nghệ vội vàng chạy ra quầy phục vụ đứng, ngay sau đó mọi người cũng nhìn thấy Vệ Nam ôm chặt Lương Ngôn đi đến đứng ở quầy phục vụ.
“Ngôn Ngôn!” Văn Tiêu Nghệ muốn từ trong lồng ngực nhìn Lương Ngôn một chút, nhưng mà Vệ Nam tránh né.
“Anh Vệ Nam?” Văn Tiêu Nghệ kinh ngạc nhìn Vệ Nam, ngày thường luôn hòa nhã, bình dị gần gũi, Vệ Nam hiện tại tự nhiên vẻ mặt nghiêm túc, hơn nữa trong ánh mắt còn có gì đó? Chán ghét…
“Ngôn Ngôn hiện tại đang cần chỗ nghỉ ngơi ấm áp.” Vệ Nam vừa nói cũng không để ý Văn Tiêu Nghệ ở phía sau, nói xuyên qua Cẩm Niên, rồi đi thẳng về phía phục vụ.
Tần Vũ đã sớm cho người chuẩn bị sẵn gian phòng ấm áp, Vệ Nam ở quản lý đi đến, ôm Lương Ngân đi vào phòng, sau đó liền căn dặn người nấu nước nóng còn chuẩn bị nhiều thảm điện để sưởi ấm, tất cả mọi người không nên quấy rầy, không cho tất cả mọi người vào trong phòng.
Lương Ngân cùng Trình Mạc Nhiễm lúc trở lại, phía ngoài tuyết dường như không còn dữ dội nữa, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, nhân viên làm việc cũng đều nhận được tin tức, bọn họ không tìm được Lương Ngôn bởi vì đi hướng ngược lại.
Phục vụ đứng ở phòng ăn, mọi người im lặng uống nước nóng, cũng không nói một câu, ai cũng đều có suy nghĩ.
“Ngân Ngân, có phải xảy ra chuyện gì không vậy?” Cuối cùng vẫn là Văn Tiêu Nghệ không có thể nhịn được nghi vấn trong lòng.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
89 chương
43 chương
107 chương
67 chương