Cuối cùng, Lương Ngân chỉ còn cách thỏa hiệp, ngồi lên xe của anh.
Không nhìn cô, Hàn Tô nói: "Tôi gọi tài xế ở nhà đến đây ! Cô đừng ngồi xe của anh ta!" Lương Ngân không chút để ý, chỉ là có chút tức giận vì bị ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
Trình Mạc Nhiễm nhìn Lương Ngân cùng cậu bé uống rượu say lần trước lôi lôi kéo kéo, trong lòng rất không thoải mái, nhưng mà không có cách nào nói ra, mới vừa rồi thật ra anh cố ý hỏi Lương Ngân cậu ta là ai, anh đã sớm nhận ra cậu bé này thầm mến Lương Ngân rồi, cậu uống say lại gọi cô đi đón, không nghĩ tới cậu bé này lại có thể như vậy.
Bây giờ Trình Mạc Nhiễm suy nghĩ một chút cũng thấy sợ, thật may là ngày đó anh đưa Lương Ngân đi đến quán rượu!
Dọc theo con đường ba người đều có suy nghĩ,Lương Ngân thật ra là có chút tức Vệ Nam vì tự nhiên lại đem bạn gái mình giao cho con sói đuôi dài này, cho nên, một mực hờn dỗi, HànTô cũng là đang suy nghĩ Lương Ngân cùng hai người đàn ông này rốt cuộc là có quan hệ như thế nào. Không biết mình còn có cơ hội, còn có hy vọng được làm bạn trai của Lương Ngân không.
Không lâu sau, đã đến cửa trường học,Tang Vũ đang xoa xoa tay chờ Lương Ngân tới !
Lương Ngân trong lòng căng thẳng, vội vàng xuống xe, cũng không kịp kéo Hàn Tô , liền trực tiếp đi xuống gọi: "Tiểu Vũ!"
Tang Vũ nghe được tiếng Lương Ngân gọi, quay đầu nhìn lại, liền thấy được cô, vội vàng chạy đến chuẩn bị oán trách, nhưng đột nhiên cô phát hiện, có cái gì đó không đúng, Lương Ngân là đang ngồi chiếc xe R8 tới đây, mà anh Vệ Nam thì điều khiển chiếc Porsche.
Lúc này Trình Mạc Nhiễm cùng Hàn Tô cũng bước xuống xe.
Qủa nhiên,Tang Vũ liền khiếp sợ há to miệng, nhưng không có kêu thành tiếng.
Đợi đến lúc Lương Ngân đi đến bên cạnh cô, Tang Vũ mới ngậm miệng lại, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Lương Ngân một chút, tất cả không cần nói rồi.
Lúc này Hàn Tô đi tới, đối với Tang Vũ tỏ ý hạ giọng gọi một tiếng: " Cô Tang." Trước kia Tang Vũ cũng có giờ dạy ở lớp của cậu, cho nên căn bản là biết.
Tang Vũ cũng nói" Chào cậu."
"Hàn Tô, Cậu đi học trước đi, chủ nhật tôi lại tìm cậu có được hay không?" Lương Ngân âm thanh có chút không nhẫn nại, có lẽ là tâm tình không tốt, Hàn Tô nhìn Lương Ngân một chút, gật đầu một cái, liền tạm biệt cũng không quay đầu lại đi vào trong trường học.
Lúc này, Lương Ngân mới quay đầu lại với Trình Mạc Nhiễm nói: "Ngài Trình, tôi cùng chị em có chuyện còn phải làm, cám ơn ngài!" Ý chính là mời anh trở về đi, đừng ở đây dây dưa với cô nữa. Lương Ngân trong âm thanh vừa khách khí vừa xa cách, Trình Mạc Nhiễm nghe vậy nhất thời không yên lòng.
Lương Ngân cùng Tang Vũ nhìn Trình Mạc Nhiễm không nói một lời ngồi lên xe, "Hưu" một tiếng rồi đi .
Lương Ngân cùng Tang Vũ mua đồ dùng hàng ngày rồi đi xe buýt về tiệm.
Buổi tối, Lương Ngân mang theo trong đầu tư tưởng là người có tội đi gặp Vệ Nam, Vệ Nam không mảy may nói đến sự tình của Hàn Tô hôm nay, trước sau như một dịu dàng, nho nhã lễ độ. Vì thế, Lương Ngân may mắn qua một cửa ải.
Mang theo trong lòng may mắn nhỏ này, Lương Ngân cái đầu nhỏ đã làm xong rồi "Chuộc tội" dự định.
Khi đưa Lương Ngân về đến nhà, Lương Ngân đúng lúc kéo tay Vệ Nam lại nói: “Anh Vệ Nam, gần đây Tiêu Nghệ có mua chút cà phê thượng hạng em pha cho anh uống rồi hãy về!”
Vệ Nam nghĩ như vậy cũng tốt, xem dáng vẻ nhỏ bé của cô nghịch ngợm cũng rất buồn cười, hiểu ý nghĩ trong lòng của cô, anh hôm nay cũng không có tức giận, xã hội bây giờ học sinh thích giáo viên, thậm chí thầy trò yêu nhau cũng rất bình thường, huống chi Ngân Ngân đáng yêu như vậy, là rất bình thường.
Vệ Nam vuốt cái mũi nhỏ của cô nói một tiếng “Được”, lập tức bị cô kéo tay lôi lên trên lầu, Vệ Nam trước giờ chưa lên nơi ở nhỏ của các cô ở trên lầu, nên tạm thời đi tham quan.
Lúc xế chiều, Tang Vũ bị cha mẹ gọi trở về nhà, Tiêu Nghệ trở lại công ty làm thêm giờ, Cẩm Niên cũng không về ngủ, có thể nói trong nhà chỉ có một mình Lương Ngân.
Lương Ngân bật đèn ở phòng khách, mời Vệ Nam cứ tự nhiên, cô phải đi pha cà phê, thuận tiện nói cho anh biết vị trí phòng của cô, nếu như anh có mệt, cũng có thể đi sang phòng nằm nghỉ một chút.
Được cô nói như thế một lúc sau anh cũng cảm thấy đúng là có chút mệt mỏi; hôm nay anh cùng ông nội vì mảnh đất Tứ Xuyên đang xây dựng mà gây chiến, mặc dù cãi cọ với ông nội nhưng đến cuối cùng, liền thỏa hiệp, nhưng là, trong lòng anh thật không muốn. Cứ như vậy đi dến trước cửa phòng của Lương Ngân, xoay khóa cửa, không ngẩng đầu liền vào phòng, nhấn đèn ở vách tường, đi về phía giường.
“Trời ạ!” Vệ Nam hít một hơi, trên giường là cái gì? Một cô gái khỏa thân?
Nằm ở trên giường chính là Lương Ngôn đang ngủ say, ngủ ở trên giường, thân không mảnh vải, tóc xõa, vóc người có chút hơi gầy, nhưng là nơi ấy tuyệt đối không lõm, sáng ngời dưới ánh đèn, da thịt của cô hình như cũng phát ra ánh sáng long lanh, óng ánh, Vệ Nam so ra kém ánh mắt, bộ ngực đáng yêu hô hấp nhẹ nhàng theo cô rung động, bình thường non nớt nhưng giờ khắc này lại hấp dẫn chói mắt, Vệ Nam cảm thấy trong lồng ngực dường như có một loại vật muốn bộc phát ra, mà đáng hận nhất chính là theo loại rung động này, anh cư nhiên... có phản ứng sinh lý.
Lúc Lương Ngân nấu cà phê xong, ra khỏi phòng bếp nhìn không thấy Vệ Nam ở phòng khách, liền cho rằng anh đi phòng vệ sinh hoặc là trong phòng cô, cô liền ở phòng khách gọi một tiếng: “Anh Vệ Nam! Cà phê của anh! Em bưng cho anh!” Lương Ngân đi vào phòng bếp, Vệ Nam nghe được giọng cô, vội vàng hốt hoảng đi ra ngoài gian phòng, thuận tiện tắt đèn, khép cửa lại.
Lương Ngân lúc đi ra tay bưng cà phê, Vệ Nam đã ngồi trên ghế sô pha, “Anh Vệ Nam, hôm nay...Hàn Tô đó là học sinh của em, do quan hệ của chúng ta khá tốt, cho nên....Cậu ta mới nói như vậy... Anh đừng hiểu lầm, em vẫn xem cậu ta là em trai.” Lương Ngân nói vô cùng chân thành.
“Không quan trọng, anh hiểu.” Vệ Nam còn dịu dàng cười một tiếng, giờ phút này trong lòng của anh còn không giải thích được ở “đông, đông, đông” nhảy nhót, anh cười che giấu hốt hoảng.
“Anh đấy, cứ yên tâm!” Lương Ngân thở phào nhẹ nhõm, cô đúng thật là sợ Vệ Nam tức giận, đều nói đàn ông hay nhỏ mọn, nói ví dụ như Trình Mạc Nhiễm.
Làm sao lại nghĩ đến anh ấy? Lương Ngân trong lòng của mình có chút khinh bỉ, nhất định là bởi vì anh đưa cô trở về trường học, trong lòng của cô băn khoăn nên mới có thể như vậy, ừ, thì ra là vì vậy.
Vệ Nam uống cà phê rồi rời đi, lúc Lương Ngân tiễn anh rời đi, Vệ Nam vô duyên vô cớ còn muốn nhìn lại cô gái kia trong phòng, nhưng mà, vẫn cùng Lương Ngân phất tay một cái, Lương Ngân nói một câu “Đi đường cẩn thận” trong tiếng khởi động xe.
Lương Ngân dọn dẹp xong, chuẩn bị đi ngủ, mở đèn liền nhìn thấy được Lương Ngôn trần truồng ngủ say, trong lòng thầm kêu thật may là anh Vệ Nam không có thấy, liền đắp chăn cho cô, còn lại mình thì nằm bên kia giường ngủ.
Lương Ngân gần đây khổ não một chuyện, tối hôm qua bốn người xem tin tức nói Aoi tới Trung Quốc, rất được hoan nghênh. Bốn người liền mượn cái đề tài này trò chuyện về người yêu, tất cả mọi người nói đến tiêu chuẩn. Tiêu Nghệ thậm chí còn hỏi tới chuyện cô cùng anh Vệ Nam phát triển đến đâu rồi? Cô chỉ có thể đỏ mặt xấu hổ tránh né vấn đề của cô ấy.
Ngoại trừ cái đêm có sao rực rỡ hôn lên trán một cái, cô cùng anh Vệ Nam thậm chí còn không có tiếp xúc môi đây!
Anh Vệ Nam có phải là không thích cô hay không? Thật ra thì cô cũng khônng biết mình có thích anh hay không, chỉ cảm thấy khi ở bên cạnh anh nhất định sẽ rất bình yên, anh như vậy sẽ chăm sóc cô, nếu như lấy anh nhất định sẽ rất hạnh phúc, nhưng mà, hiện tại muốn phát triển thế nào?
Lương Ngân vẫn phát triển làm tốt quần áo của E-ver do Văn Tiêu Nghệ đưa qua, phòng làm việc của E-ver đến tìm cô, đem quần áo giao tận tay Lương Ngân rồi rời đi, bởi vì Văn Tiêu Nghệ đang bề bộn tối mày tối mặt.
Lương Ngân đi ra khỏi cửa chính của E-ver, theo thói quen liền tìm điện thoại di dộng, mới phát hiện túi của mình để quên trên xe taxi rồi, nhất định là mới vừa rồi chỉ lo ôm quần áo xuống xe, cho nên làm quên túi ở trên xe, lần này thảm rồi, hiện nay trong túi cô một đồng cũng không có, điện thoại cũng bỏ trong túi xách luôn rồi.
Vì vậy, cô liền chạy lên lầu đi tìm Văn Tiêu Nghệ, ai biết, lúc đến nơi cô ấy đã đi công tác, nơi đó đã không có người, Lương Ngân đối với E-ver cũng không quen thuộc, cho nên, thật là không còn có cách nào, chẳng lẽ cô phải chờ Tiêu Nghệ sau khi tan việc cùng cô về nhà? Nhưng mà, cô còn phải chạy về trường đi học đây! Vậy phải làm sao bây giờ?
Lương Ngân ở trong địa sảnh của E-ver do dự, đúng lúc này Trình Mạc Nhiễm đến tìm Tần Vũ, nhà của anh ta mừng đại thọ 60 của ông cụ, mấy an hem chơi với nhau từ nhỏ đến lớn cho nên không thể không chuẩn bị quà tặng, vì vậy hôm nay chính là đến để thương lượng chuyện này, không nghĩ đến việc Tần Vũ không có ở đây, cũng không có gọi điện thoại trước, cho nên chỉ có thể quay trở về.
Trình Mạc Nhiễm lúc xuống lầu liền nhìn thấy Lương Ngân ngồi trên ghế sô pha vẻ mặt đau khổ, bỗng nhiên tâm tình của anh thật tốt, không phải nói rõ ràng hai người khá có duyên với nhau đây?
Vì vậy, Trình Mạc Nhiễm liền đi tới.
Lương Ngân buồn bực cúi đầu đang suy nghĩ, nếu như bây giờ gặp được người quen thì tốt quá, trước có thể giúp cô tìm Tiêu Nghệ, nhưng Tiêu Nghệ ghét nhất là lúc đang làm việc bị người khác quấy rầy, cô cũng không có việc hệ trọng gì, chẳng qua là mất túi cách, ngoài một ít giấy tờ chứng nhận ra bên trong cũng không có bao nhiêu tiền.
“Này!” Trình Mạc Nhiễm đứng trước mặt của Lương Ngân được vài giây rồi, nhưng mà cô gái này dường như không để ý.
Lương Ngân nghe tiếng ngẩng đầu lên, vừa nhìn, vô cùng vui vẻ, lẽ nào ông trời nghe được lời cô cầu cứu sao? Lại có thể thật cho người quen tìm tới cô, mặc dù người quen này chẳng ra sao cả.
“Em sao lại ngồi đây vậy?” Trình Mạc Nhiễm nhìn nga ngẩng đầu lên vẫn nhìn anh chằm chằm, hơn nữa trong ánh mắt dường như có một tí gian xảo thoáng qua, anh có chút không được tự nhiên.
“Trình Mạc Nhiễm, giúp em một chuyện đi!” Lương Ngân liền đứng lên nói với anh một câu như vậy.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
89 chương
43 chương
107 chương
67 chương