Lương Ngân thật sự yêu Lệ Giang rồi, không chỉ bởi vì thời tiết nơi này, mà ở đây còn có những người mộc mạc và lương thiện .
Những người dân nơi đây nhiệt tình, lương thiện, không khẩn trương và áp lực khiến người khác nghẹt thở như ở đô thị, ở nơi đây cả thể xác và tinh thần cô đều được buông lỏng, giống như thay da đổi thịt, cô nghĩ, cô đã học được sự hờ hững.
"Ngân Ngân cậu phải cẩn thận, năm nay mạng của cậu phạm vận đào hoa." Nghe thấy Tiêu Nghệ tươi cười đẹp đẽ trong biển hoa với Lương Ngân , thỉnh thoảng lại nói ít lời trêu ghẹo.
" Tiêu Nghệ, cậu cũng biến thành phù thủy luôn rồi à? " Lương Ngân giễu cợt lại . Hai người cười náo loạn thành một hồi.
Hai người lười biếng nằm không ai khác ngoài Tang Vũ và Đàm Cẩm Niên , hai người đang nằm trên ghế dựa ở trong sân, nhìn hai cô gái xinh đẹp đang trốn tìm trong hoa, vui tai vui mắt. Mấy người bọn họ ở tại một khách sạn tư nhân, nhưng hoàn cảnh đặc biệt tốt, bà chủ tự mình trồng hoa cỏ khắp sân, các cô cũng được hưởng phúc.
Ngày hôm sau Vệ Nam và Trình Mạc Nhiễm đều có chung nhận thức lập tức bước vào hành trình, trong lòng Trình Mạc Nhiễm cũng có chút căm tức , chuyện tình lãng mạn như vậy vốn dĩ phải thưởng thức cùng con gái, không nghĩ đến, hôm nay anh- Trình Mạc Nhiễm đã lưu lạc vào cảnh ngộ phải đi giải sầu cùng với một người đàn ông.
Lúc còn nhỏ hai anh em đã từng cùng đi du lịch với nhau , dường như sau khi đi làm cơ hội như thế này rất ít , vốn dĩ Vệ Tích cũng muốn cùng đi với bọn họ, nhưng bây giờ lão hồ ly Vệ Chính Quốc vẫn không cho cháu gái rời khỏi mình, vì vậy nguyện vọng đi cùng của Vệ Tịch thất bại .
Trên máy bay dường như ánh mắt của các cô gái đều rơi xuống khuôn mặt sắc sảo của hai người đàn ông này, đối với chuyện này Trình Mạc Nhiễm vui vẻ tiếp nhận , nhưng Vệ Nam lại cảm thấy có chút không thoải mái , bị người khác nhìn chằm chằm, chỉ chỉ trỏ trỏ thậm chí khẽ hét lên rõ ràng đều khiến anh cảm thấy mẫm cảm.
Trình Mạc Nhiễm thầm nghĩ trong lòng , may là không dẫn theo cô nhóc Dĩ Mạt kia , nếu không cô nhất định phát huy bản sắc con gái của cô, trên máy bay lớn giọng bàn luận chuyện đam mỹ (là tình yêu giữa con trai với con trai hay còn gọi là Boy love) , không biết chừng còn chụp hình của anh và Vệ Nam phát lên mạng , bên dưới còn ghi câu gì mà " Cường công, nhược thụ ...." này nọ nữa.
" Tiên sinh, xin hỏi hai vị muốn nước trái cây không?" Trình Mạc Nhiễm khẽ nhếch khóe miệng lên, muốn nói cho Vệ Nam thấy : đây chính là sức quyến rũ (sức hấp dẫn) .
Khóe miệng Vệ Nam giật giật.
"Cảm ơn, xin giúp tôi mang cho vị tiên sinh này một ly nước chanh được không?" Trình Mạc Nhiễm ở trước mặt các cô gái đều thể hiện là một người chín chắn thành thục. Chỉ là, trừ người bên ngoài kia ra.
"Ngân Ngân, Tiêu Nghệ, hai người các cậu có thể nhìn giống người một chút không , có ai lại chụp hình giống hai người vậy chứ? " Đàm Cẩm Niên cầm máy ảnh thở dài, còn Tang Vũ cầm DV đưa sự sầm uất nhưng không mất phong cách cổ điển của sự vật trên đường phố nơi đây vào trong bộ nhớ.
"Cẩm Niên, cậu chụp cho đẹp đấy nha! Sau này nhân tiện làm giấy dán tường trong cửa hàng của chúng ta, lát nữa nhờ người đi đường chụp giúp chúng ta tấm hình tràn đầy sức sống là tốt rồi." Nghe thấy Tiêu Nghệ nói chuyện với Đào Cẩm Niên , một lúc sau lại tiếp tục chơi đùa ầm ĩ với Lương Ngân .
"Tiêu Nghệ, chúng ta đi qua bên kia đi!" Lương Ngân chơi đến quên mình.
"Cẩn thận." Ba người đồng thanh hô, nhưng đã muộn rồi.
" Ai da!" Lương Ngân không quay đầu, bước ra đường, không cẩn thận đâm vào người khác.
Lương Ngân vội vàng ngoảnh lại rồi cúi đầu xin lỗi. " Xin lỗi, thật xin lỗi! không phải tôi cố ý...."
" Không có gì, không có gì...." Giọng nữ rất êm tai, Lương Ngân cúi đầu nhìn đôi giày có số lượng hạn chế trên thế giới trước mặt , miệng há to, trong lòng phỏng đoán đụng phải người có tiền.
" ..... thật xin lỗi." Lương Ngân ngẩng đầu lên thành khẩn nói, hai mắt sáng ngời, là một mỹ nữ !
" Không sao." Cô gái nở nụ cười xinh đẹp, cười dịu dàng với Lương Ngân.
" Mẹ , mẹ, sao mẹ còn không lại đây" .Truyền đến âm thanh ngây thơ đứa bé .
Lúc này ba người còn lại cũng đã đi tới. Người nhà của cô gái kia cũng đi tới.
" Mẹ , mẹ." Hai đứa bé, một bé gái xinh đẹp xấp xỉ khoảng tám tuổi nắm tay bé trai tuy nhỏ hơn một chút nhưng tuấn tú, khí thái chín chắn, phía sau là một người đàn ông cao lớn anh tuấn, một người đàn ông cực kỳ đúng giờ.
" Sao đi chậm vậy?" Người đàn ông đi tới nhân tiện đến cạnh người phụ nữ, bá đạo ôm eo người phụ nữ, xem ra người đàn ông này là chồng của cô ấy. Thì ra là một gia đình đi du lịch !
" Cô là? Là mẹ của hai đứa bé này sao?" Bốn người đồng thanh hỏi, Lương Ngân ngạc nhiên há hốc miệng, cô gái trước mặt này cùng lắm lớn hơn cô 2,3 tuổi ; làm sao có thể?
" Haha, không giống sao!" Cô gái nhìn bọn họ cười dịu dàng, sau đó lại quay sang nhìn chồng, ánh mắt quan tâm mà lại chan chưa tình cảm giữa hai vợ chồng , ăn ý như vậy, thật khiến người khác hâm mộ !
" Ừ !" Bốn cô gái đồng loạt gật đầu.
" Anh là Khâu Trứ Dương? " Người đưa ra thắc mắc chắc chắn là Tiêu Nghệ, tại sao cô lại cảm thấy người đàn ông này lại quen mặt như vậy chứ ? Đột nhiên nhớ tới tạp chí thành phố N mấy năm gần đây , đều viết về người đàn ông này.
Vừa nói tới Khâu Trứ Dương, Lương Ngân cùng với Tang Vũ và Đàm Cẩm Niên đều ngẩn ra, đây là vị tổng giám đốc long trọng kia , thanh niên đầy hứa hẹn của thành phố N thậm chí của Trung Quốc ! Không nói về công ty Khóa Quốc , chiếm giữ hơn một nửa công ty bất động sản của Trung Quốc , người đàn ông này thật đúng giờ , vợ của anh ta cũng rất xinh đẹp , thật cao quý ! Bốn người bọn họ đều có chút cảm giác nhìn trân trân không nói nên lời vì kinh ngạc .
" Chị, chị phải thấp giọng ! " Là cô bé xinh đẹp kia nói . Sau đó cười hì hì , đưa tay nhỏ vào trong tay của ba .
" Ông xã, anh xem anh thật nổi tiếng ! " Người con gái xoay người có chút ranh mãnh kéo tay người đàn ông , cười nghịch ngợm với anh ta.
" Các cô là người thành phố N ? " Cảm giác đầu tiên của Khâu Trứ Dương với mấy cô nữ sinh cũng không tệ lắm , cũng theo vợ nói với các cô vài câu .
" Không phải, không phải." Lương Ngân lập tức xua tay.
" Ngài Khâu, chúng tôi ngưỡng mộ ngài đã rất lâu rồi , ngài ký tên cho chúng tôi đi! " Câu nói đùa đầu tiên của Tang Vũ làm cho vợ của Khâu Trứ Dương mỉm cười . Mà Khâu Trứ Dương cũng rất thích .
" Tiểu Vũ, tại sao bạn lại háo sắc như vậy?" Nghe thấy Tiêu Nghệ nói nhỏ bên tai Tang Vũ.
“ Người ta……”
" Tôi chụp cho các người tấm ảnh ! Ông xã tôi không đem theo bút." Người con gái lấy tay che miệng , sau đó cầm lấy máy ảnh kỹ thuật số trên tay Đàm Cẩm Niên.
" Mẹ , con cũng muốn chụp ảnh cùng ba ! " Cậu bé giãy khỏi tay chị , chạy đến bên người ba, Khâu Trứ Dương hơi ngồi xổm xuống, ôm lấy con , nói với vợ : " Tiểu Kim, đừng làm rộn."
Bốn cô gái bị gia đình này làm cho kinh hãi đến nói không ra lời.
" Đứng ngay ngắn, mau! " Cô gái có chút tức giận, dùng giọng điệu ra lệnh khiến chồng phục tùng mệnh lệnh .
" Các cô gái , nhanh đi, cơ hội tốt như vậy ngàn vạn lần đừng bỏ qua , đứng ngay ngắn, tôi chụp ảnh cho các cô , Đóa Đóa, Lãng Lãng , đến chỗ mẹ này , để các chị đứng chung với ba." Người phụ nữ gọi hai đứa con. Hai đứa bé cũng rất nghe lời mẹ , rời khỏi ba, lại chạy đến chỗ của mẹ , nhìn ba cùng chị xinh đẹp chụp ảnh.
" Cám ơn Khâu phu nhân " Tang Vũ là người đầu tiên kịp phản ứng , cô thấy có cơ hội tốt như vậy , nhanh như chớp "nhanh nhẹn trượt chân" chạy đến bên cạnh Khâu Trứ Dương, bày ra tư thể sở trường , đương nhiên ba người còn lại cũng không thể bỏ qua cơ hội chụp ảnh với nhân vật trong tin đồn này , cũng đều bày ra tư thế sở trường.
“Cà tím.”
“Khâu phu nhân người cũng cùng chụp với chúng tôi một tấm đi, một nhà các người có được không?” Lương Ngân có chút được voi đòi tiên.
" Được chứ " Người phụ nữ vui vẻ đồng ý không để ý tới vẻ mặt bất đắc dĩ của người đàn ông , sau đó lập tức tìm một người đi đường chụp giùm bọn họ sáu người lớn hai đứa bé trên cây cầu đậm chất thơ này.
Lương Ngân cảm thấy trong cuộc đời bi thảm nhất này lại có thể trong một năm này sinh ra nhiều kỳ tích như vậy , đặc biệt là trong lần du lịch này thu hoạch thật là to , thu hoạch lớn nhất mà ba chị em bọn họ có thể nói ra chính là các cô lần lượt gặp được từng người trong số thần tượng của mọi người .
Nhưng mà, may mắn thường kèm với vận rủi. Cho nên nói, may mắn cũng có thể biến thành con dao hai lưỡi.
" Lương Ngân ! " Cô nên gọi trước mặt người đàn ông đáng ghét này là Sát Thiên Đao , lại có thể xuất hiện ở trước mặt cô , hơn nữa lại có thể hợp tình hợp lý như vậy.
Tạm biệt một nhà Khâu Trứ Dương , bốn người định thu dọn đồ đạc, ngày mai lên đường , không nghĩ tới lúc bản thân vừa muốn yên tĩnh một chút để ngắm phong cảnh của thị trấn nhỏ này , vận mệnh lại không tốt , đụng phải người này.
Lương Ngân làm bộ không nghe thấy Trình Mạc Nhiễm đang gọi cô , muốn bước nhanh rời khỏi đây , không nghĩ đến vừa mới di chuyển lập tức bị người dùng lực mạnh kéo lại.
Lương Ngân không chịu nổi nhất loại lôi kéo này , lại còn đang ở trên đường lớn tràn ngập ý thơ và phong cách cổ xưa này nữa, lập tức tức giận, " Trình Mạc Nhiễm , rốt cuộc là anh muốn làm gì ? " Lương Ngân kiềm chế bản thân không nên hét lên , liền nói từng chữ từng chữ .
" Tôi muốn làm gì ? Em đi thời gian dài như vậy làm gì ? " Em có biết tôi đang tìm em không ? Em lại có thể ở đây ? " Trình Mạc Nhiễm nhìn người con gái nhỏ càng thêm rực rỡ trước mắt, bỗng nhiên câu nói trong lòng kia lập tức vọt lên tới miệng.
" Tôi làm gì còn không tới phiên Tổng giám đốc Trình anh quan tâm ! Anh buông tay ra ! " Lương Ngân có chút thẹn quá hóa giận.
" Đi cùng tôi ! " Trình Mạc Nhiễm không để ý đến sự phản kháng của Lương Ngân, lại dùng sức đem cô nhỏ nhắn kéo vào trong ngực, kéo đi.
" Khốn kiếp , anh mau buông tay ra cho tôi , nếu anh không buông tay tôi lập tức gọi người ! " Lương Ngân uy hiếp anh ta.
" Được thôi, em la lên đi, đến lúc đó tôi lập tức nói bạn gái của tôi thích đùa giỡn , cùng tôi đùa giỡn ! Xem có ai để ý em. " Trình Mạt Nhiễm ung dung nhẹ nhàng bật hơi bên tai Lương Ngân , trời, anh nhìn thấy cô gái nhỏ này liền cảm thấy cả người mình đều thức tỉnh , đặc biệt là dục vọng đều khôi phục lại ở giữa hương thơm của cô gái nhỏ này rồi .
Bị anh ta nói như vậy cho nên Lương Ngân mới đàng hoàng một chút, quay đầu trừng mắt liếc anh một cái , nhiệt độ trên mặt cũng đột nhiên tăng cao , tên khốn kiếp này lại có thể, lại có thể....... nhưng vẫn là không được tự nhiên đến nơi ít người ít người cùng anh ta .
" Anh buông tay cho tôi Trình Mạc Nhiễm! " Lương Ngân không để ý hình tượng đứng thẳng , có ý định muốn đem đôi tay heo đặt trên vai cô quăng xuống.
Lúc này , Trình Mạc Nhiễm mới lưu luyến không rời buông Lương Ngân ra.
"Trình Mạc Nhiễm, anh muốn làm sao? " Mặt Lương Ngân giống một con sư tử, trừng mắt nhìn người đàn ông cười như không cười trước mắt.
"Lương Ngân , chúng ta thật đúng là oan gia ngõ hẹp , em nghĩ một con chim sẻ nhỏ như em có thể bay khỏi lòng bàn tay của Như Lai Phật Tổ sao ? "
Khóe miệng nhếch lên , Trình Mạc Nhiễm nhìm chằm chằm Lương Ngân giống như nhìn chằm chằm con mồi.
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
89 chương
43 chương
107 chương
67 chương