Bản Tính Hạ Đẳng FULL
Chương 57
“Tại sao tôi phải giúp cậu?”
Ở một góc sân trường yên lặng, Lâm Sênh tựa vào cái xà đơn, ánh mắt nhìn ra sân bóng rổ ở đằng xa.
Mặc dù đã tôi đã đoán rằng có thể cậu ta sẽ không giúp tôi một cách dễ dàng, nhưng bị hỏi lại thẳng thừng như vậy, ít nhiều gì vẫn làm cho tôi hơi ngạc nhiên.
Sự khó xử xông lên đầu, da mặt tôi cũng nóng lên.
Cậu ta nói đúng, đúng là cậu ta không có lý do gì mà phải giúp tôi.
Chẳng qua chỉ là một con chó lang thang vô chủ chết mà thôi, hung thủ lại chỉ là đám lưu manh ranh chưa đầy mười tám.
Chuyện như vậy một năm không biết xảy ra bao nhiêu lần, đối với các bản tin thời sự mà nói, nội dung đúng là quá nghèo nàn, không bùng nổ.
Nghĩ rõ ràng rồi, tôi cũng không định tiếp tục cầu xin cậu ta nữa: “Xin lỗi, tôi làm khó cậu rồi, xem như tôi chưa từng nói…”
“Cũng không phải không thể giúp cậu.” Lâm Sênh bỗng nhiên đổi giọng.
Tôi dừng bước, kinh ngạc nhìn về phía cậu ta.
Cậu ta thu ánh mắt đang đặt ở đằng xa lại, đối mặt với tôi, nói: “Nhưng tôi có một yêu cầu.”
Trên đời này không thể yêu cầu người khác làm việc không công cho mình.
Triệu Phong như thế, Lâm Sênh cũng như thế.
Thật ra tôi cũng không quá kinh ngạc, đây cũng là chuyện thường.
“Chỉ cần tôi có thể làm được, cậu cứ nói đi.”
Lâm Sênh cười cười, đi tới ôm lấy bờ vai của tôi, nói: “Giúp cậu cũng được, nhưng chúng ta hứa đi, trong chuyện này không thể có cậu.”
Tôi hơi khó chịu với bộ dạng ra vẻ thân thiết của cậu ta, đang định im lặng tránh ra khỏi gông cùm xiềng xích thì chợt nghe thấy lời cậu ta nói.
Tôi không khỏi giật mình: “Không thể… có tôi?”
“Đúng, không thể có cậu.” Lâm Sênh xoa bóp bờ vai tôi, nói giọng hiền lành: “Tất cả công lao của cậu phải thuộc về tôi.
Nếu không thì tôi phải khổ sở làm áo cưới cho cậu, không phải là quá lỗ à?”
Thì ra là ý này.
Chuyện này thì có thể có công gì, chẳng lẽ cậu ta muốn xét học sinh ba tốt nhờ cái này à?
Tôi vốn cũng không đi tra chuyện này để được gì từ nó, chẳng qua là muốn đòi lại công bằng cho Tiểu Hắc, muốn an ủi Nhiễm Thanh Trang, muốn sử dụng cách làm không bạo lực để chấm dứt chuyện này.
Tôi không có vấn đề gì với việc có thể được tính trong chuyện này hay không.
“Được, hứa nhé.” Tôi gần như đồng ý mà không do dự.
Lâm Sênh thấy tôi đồng ý, tiến thêm một bước mở rộng điều kiện của cậu ta: “Việc này cậu không thể nói cho bất kì ai, bao gồm cả Nhiễm Thanh Trang.”
Nghe thấy tên của Nhiễm Thanh Trang, đuôi mắt của tôi giật giật theo phản xạ có điều kiện.
“Chuyện này thì tôi có tìm người Nam Chức giúp tôi điều tra, cậu ấy cũng biết rồi.”
Lâm Sênh nhíu mày, dường như cậu ta cảm thấy phiền phức: “Vậy thì trừ hắn ra, đừng để người khác biết được.
Cậu làm được thì tôi giúp cậu, không làm được thì mời người tài giỏi khác đi.”
Người tôi có thể tìm cũng chỉ có cậu ta, làm gì có lựa chọn thứ hai? Nếu có lựa chọn thứ hai thì tôi sẽ không tìm tới cậu ta dù chỉ có một lần.
“Tôi hiểu rồi.
Tôi sẽ không để cho người khác biết nữa, bao gồm Nhiễm Thanh Trang.”
Lâm Sênh thỏa mãn vỗ vỗ vai của tôi, để lại một câu “giao cho tôi” rồi chạy tới sân bóng rổ.
Nhìn từ xa thì dường như cậu ta đang đập tay với người đối diện, đổi với một người đang ở trên sân.
Trên sân bóng rổ đều là người trong lớp bọn họ, không thấy rõ là có Nhiễm Thanh Trang hay không nhưng có một bóng dáng rất cao, nhảy cũng rất cao, trông hình như là hắn.
Tôi đứng tại chỗ nhìn hồi lâu, mãi đến khi chuông vào học vang lên mới chậm rãi đi về phía phòng học.
Đêm đó, tôi viết ngay một email ba nghìn chữ, viết rõ ràng tất cả mọi chuyện, đính kèm thêm một đoạn video chưa biên tập xong nên vẫn còn lộ mặt mà Triệu Phong vất vả lắm mới tìm được rồi gửi đến hòm thư của Lâm Sênh.
Lâm Sênh không trả lời tôi nhưng vài ngày sau, “Báo Đô thị Bác Thành” đã đăng chi tiết việc mấy người ở Nam Chức hành hung chó lên.
Trong đó còn cộng thêm không ít bằng chứng từ các học sinh giấu tên ABCD, xác nhận rằng bình thường đám người kia do Cao Vĩ dẫn đầu, bắt nạt bạn bè.
Thầy giáo lười quản lý bọn họ, phụ huynh thì càng mặc kệ.
Bọn họ đi lung tung*, doạ dẫm, bắt nạt, đánh nhau ẩu đả cả ngày, hệt như một nhóm xã hội đen nhỏ.
*混日子: để cả ngày trôi qua mà không làm gì, hoặc làm lung tung.
“Rất nhiều tên sát nhân biến thái cũng vậy, mới đầu chỉ là ngược đãi động vật, phát hiện ra không có ai quan tâm, bọn họ liền dần dần trở nên lớn lối.
Càng phách lối thì càng không ai quản lý, cứ một vòng lẩn quẩn như vậy làm cho hành vi của bọn họ thăng cấp theo từng lần, dần dần phát triển theo hướng phạm tội.”
Phần lớn trang báo dùng bản thảo của tôi, chỉ thêm nhiều các từ như “tàn nhẫn”: “đẫm máu”: “biến thái”: “tội phạm” hơn để thu hút ánh mắt của người khác.
Cuối cùng, chủ đề nâng cao từ hành hạ chó đến giáo dục hiện đại, chất vấn xã hội rốt cuộc làm sao vậy, tại sao lại lần lượt bồi dưỡng ra những tên tội phạm tiểm ẩn như vậy.
“Báo Đô thị Bác Thành” dù chỉ là báo địa phương nhưng đã ra đời hơn bốn mươi năm, có địa vị rất cao trong lòng người Bác Thành, vốn có lực ảnh hưởng sâu sắc đến xã hội.
Báo vừa đưa tin, tuy không đến mức leo lên tin tức buổi chiều, làm cho toàn dân nhiệt liệt thảo luận nhưng vẫn khiến cho chỗ chúng tôi thảo luận không ngớt.
“Mày có nghe nói không? Đã tìm ra kẻ hành hung chó rồi, là học sinh Nam Chức đấy.”
Đang giờ nghỉ trưa, tôi lật sách bài tập ra, ngòi bút vừa chạm vào giấy nhưng sau khi nghe thấy âm thanh trò chuyện sau lưng, tôi bất giác dừng lại.
“Chắc chắn là Nam Chức rồi, toàn mặc đồng phục của bọn nó.
Tao buồn nôn vãi, làm hàng xóm với loại trường như thế này, vừa nhìn thấy bọn nó đã phiền lòng, kéo cả đẳng cấp của trường chúng ta xuống.”
“Có ai nói không phải đâu.
Bạn tao biết tao học Hồng Cao còn hỏi thăm tao Nam Chức ở bên cạnh có người hút ma túy, bán dâm thật à? Dm, sao mà tao biết được? Tao có quen bọn nó đâu! Ai mà chơi với cái đám ô hợp đó chứ…”
“Suỵt, nhỏ giọng một chút.
Lớp mình có bạn của bọn ô hợp đấy.” Tuy đối phương nói vậy, nhưng giọng cũng không nhỏ lại mấy.
“Sợ cái gì? Tao nói nó có dám nhận không? Thông qua chuyện này, xem như tao đã biết cái gì gọi là “Thân tại Tào doanh lòng tại Hán”*.
Trước khi hai quân đối chọi với nhau, loại người này phải được kéo ra ngoài loạn tiễn bắn chết.
So với Lâm Sênh người ta đi, người với người mà sao chênh lệch lớn thế không biết? Cũng không biết cậu ta nghĩ như thế nào, thứ ăn cây táo rào cây sung.” Nói xong câu cuối cùng, cậu ta dần dần trở nên tức giận, chỉ thiếu đứng ngay sau lưng tôi mà chỉ trích, mắng một tiếng “thằng chó”.
“Nếu không thì sao không ai làm bạn với cậu ta chứ? Suốt ngày không thể làm chuyện này, không thể làm chuyện kia, còn mảnh mai hơn cả con gái, làm như không có ai học nhạc cụ ấy.”
“Chắc là do trường ta không ai muốn làm bạn cậu ta cho nên mới đi sang bên cạnh chơi đấy.
Suốt ngày u sầu không lên tiếng, giống như hồn ma* ấy…”
*背后灵: Linh hồn ở sau lưng là người bạn quen ở kiếp trước, theo truyền thuyết thì đó là người đã giết bạn ở kiếp trước, vì tội lỗi quá nặng không thể đầu thai nên luôn lang thang ở trần gian.
Khi bạn đầu thai, nó sẽ ở bên cạnh bạn để bảo vệ bạn.
Hai người cười trộm, không hề che giấu ác ý trong lời nói của mình.
Tôi siết chặt nắm đấm, bỗng nhiên đứng dậy.
Tiếng cười sau lưng đã biến mất, tôi không có dũng khí quay người lại, chỉ bước nhanh rời khỏi phòng học.
Nói cũng trùng hợp, vừa ra khỏi cửa tôi liền đụng phải bọn Nhiễm Thanh Trang, Lâm Sênh đi tới từ bên kia của hành lang, trên mặt ai cũng nhễ nhại mồ hôi, dường như là mới chơi bóng xong, đang quay về phòng học.
“Lâm Sênh đúng là có bản lĩnh…”
“Lần này thật sự là quá sướng.”
“Đẹp trai, học giỏi, tốt bụng, hữu dũng hữu mưu, chơi bóng rổ còn ném toàn quả ba điểm, trên thế giới sao lại có thể có người như cậu!” Người kia càng nghĩ càng giận, ôm lấy cổ Lâm Sênh, vò đầu cậu ta thật mạnh, vò đến mức Lâm Sênh kêu to oai oái.
Trên mặt Nhiễm Thanh Trang mang theo một nụ cười nhạt, miệng nói đừng ồn ào, tay duỗi ra nắm cổ áo người kia kéo nhẹ một cái, giải cứu Lâm Sênh.
Trong lúc mọi người đang đùa giỡn, Nhiễm Thanh Trang vô ý liếc qua, cuối cùng cũng phát hiện tôi đang đứng sững ra ở phía trước.
Đè khóe môi xuống, hắn làm như không có gì thu tầm mắt lại, nụ cười ở trên mặt đã biến mất.
Hắn cũng giống như bọn họ.
Hắn cũng nhìn tôi giống như bọn họ.
Tôi nhắm mắt lại, cúi đầu xuống thật thấp rồi nép sang bên cạnh, để bọn họ đi qua trước.
Hai bên giao nhau, tôi bước dài hơn, tiếp tục đi về phía trước, càng đi càng nhanh, cuối cùng gần như là chạy vào nhà vệ sinh, khóa mình ở trong căn phòng.
Tôi chậm rãi ngồi xuống đối diện cửa, vùi mặt vào giữa hai tay, chỉ muốn trốn ở trong đó cả đời, không muốn ra ngoài nữa.
Chúng khẩu thước kim, tích phi thành thị*.
Cũng xem như là tôi đã biết được khi ngôn ngữ hóa thành dao, đâm từng nhát vào người thì rốt cuộc sẽ đau đớn đến mức nào rồi.
*Chúng khẩu thước kim: Dư luận có tác dụng rất lớn, ai cũng nói một lời, chuyện giả bèn trở thành chuyện thật, lời đồn đại khủng khiếp có thể đảo ngược đúng sai, đưa người ta vào chỗ chết.
*Tích phi thành thị: Sự hiểu nhầm, sai lầm có trong thời gian dài rồi được người ta cho là đúng.
Nhưng dù bây giờ tôi có đi ra ngoài kêu to rằng: “Các cậu hiểu nhầm tôi rồi! Tôi không phải kẻ phản bội, Triệu Phong và tôi chỉ hợp tác qua lại mà thôi!” Có bao nhiêu người sẽ tin đây? Rồi sẽ có bao nhiêu người xem tôi như kẻ bị tâm thần đây?
Xót xa nhất trong chuyện này không phải là mọi người hiểu lầm tôi mà là dù tôi có muốn giải thích thì cũng không thể nói với ai, càng không có ai muốn nghe.
“Quý Ninh được lắm, lần này mấy thằng lông bông bên Cao Vĩ thật sự đã đá phải bảng sắt* rồi.” Triệu Phong giơ ngón cái với tôi: “Chuyện này gây ảnh hưởng quá xấu, trường học không thể mắt nhắm mắt mở nữa, đã đuổi học bọn nó rồi.
Cậu chưa thấy dáng vẻ xấu hổ của bọn nó lúc dọn đồ đi đâu, hận không thể trùm ba lô lên đầu mà đi ấy chứ.”
*đá phải bảng sắt: tưởng người khác dễ bắt nạt nhưng cuối cùng lại chịu thiệt.
“Đáng!” Châu Thần Diệc ở bên cạnh cắn hạt dưa cũng nói: “Người biến thái như thế, tao cũng không có mặt mũi nói mình cùng trường với bọn nó.”
Châu Thần Diệc là bạn cùng lớp với Triệu Phong, nhà mở quán cơm nhỏ ở ngay con đường sau Hồng Cao và Nam Chức.
Sau khi không học bổ túc ở trường được nữa, Triệu Phong nói cậu ta sẽ hỏi cách, sau đó liền tìm tới Châu Thần Diệc, hỏi có thể mượn quán cơm của cậu ta học bổ túc được không.
Châu Thần Diệc rất thân thiết với Triệu Phong, bèn quay về hỏi bố mẹ cậu ta.
Bố mẹ nào cũng có suy nghĩ muốn con hơn người, nghe thấy có học sinh Hồng Cao dạy bổ túc xong, bố mẹ Châu đồng ý ngay, chỉ là có một điều kiện, hi vọng có thể tiện thể dạy bổ túc cho con họ luôn.
Dạy bổ túc cho một hay hai người gì cũng thế, với tôi mà nói thì không khác gì nhau nên tôi đồng ý luôn.
So với Triệu Phong, Châu Thần Diệc không cầu tiến lắm, nền tảng cũng kém hơn nhiều.
Khi tôi giảng đề cho Triệu Phong thì cậu ta ở bên cạnh cắn hạt dưa, hoặc là ăn bánh kẹo điểm tâm mẹ cậu ta mang đến.
“Tao nghe nghe mẹ tao nói mấy ngày nay có rất nhiều người gửi vòng hoa đến trước cửa nhà bọn họ, tạt sơn đỏ, còn ném trứng thối.
Hình như mấy nhà đó sắp dọn đi rồi.” Quán cơm nhỏ toàn bán cơm cho người bản địa xung quanh, trên đường, trong hẻm có chuyện gì đều nói với nhau, chưa được mấy ngày đã lan truyền ra ngoài.
“Dọn đi à? Dọn đi thì tốt, dọn đi thì chỗ này sẽ sạch sẽ ngay.” Triệu Phong dùng bút xóa sửa lại chỗ mình viết sai trên bài thi, không ngẩng đầu lên, nói.
“Dọn đi cũng tốt.
Mấy đứa khác thì không sợ, nhưng tao cảm giác đầu óc thằng Cao Vĩ ít nhiều gì cũng có vấn đề, sau khi bị đuổi học cũng không đến trường lấy đồ, bốn đứa kia cũng không biết nó bị gì.
Vừa nhìn thằng này tao đã sợ, dọn đi thì tốt, nếu không tao sợ nó mà biết mày ở đằng sau tính kế nó thì sẽ trùm bao tải mày mất.” Châu Thần Diệc nói.
Triệu Phong khinh thường xì một tiếng: “Chuyện này làm sao mà gọi là tính kế được? Đây là nắm đấm sắt của chính nghĩa biết chưa?” Cậu ta ngẩng đầu, giơ nắm đấm ra, nói: “Vả lại tao mà sợ nó à? Mày kêu nó tới đi, coi tao có đánh nó kêu cha gọi mẹ không!”
Tôi thấy bọn họ càng nói càng không ra gì, bèn nhẹ nhàng dùng đuôi bút gõ bàn một cái, ngắt lời hai người: “Được rồi, đừng nói chuyện không liên quan nữa, nhanh làm bài đi.”
Châu Thần Diệc mau chóng dời mắt sang chỗ khác, chống đầu tiếp tục cắn hạt dưa.
Triệu Phong được tôi nhắc nhở bèn tập trung lực chú ý lên trên bài thi lần nữa, chưa được một lát thì lại gần, chỉ vào câu hỏi cuối cùng trên bài thi, hỏi tôi làm như thế nào.
Trời tháng một sau sáu giờ đã rất tối.
Từ khi bắt đầu dạy bổ túc cho Triệu Phong, tôi sẽ tận dụng lúc nghỉ giữa buổi học để làm bài tập, nếu làm không hết thì sẽ mang đến quán cơm nhỏ làm.
Sáu giờ tan học, kiểu gì tôi cũng sẽ luyện đàn đến bảy giờ, đưa túi đồ ăn sáng cho Nhiễm Thanh Trang xong rồi lại đi tìm bọn Triệu Phong.
Học bổ túc hai tiếng, khoảng chín giờ là kết thúc, về nhà nhanh hay chậm gì cũng khoảng chín giờ mười lăm phút.
Rửa mặt xong, đến khi nằm dài trên giường đã là mười giờ rưỡi, thời gian một ngày của tôi được sắp xếp tương đối chặt chẽ.
Hôm đó, tôi luyện đàn như thường lệ, trước khi về thì đi đưa bữa sáng cho Nhiễm Thanh Trang bỏ cái túi vào trong ngăn tủ xong, đang định đóng lại thì đằng sau lưng đột nhiên vang lên tiếng người.
“Cậu đang làm gì thế?”
Tôi sợ đến nỗi suýt nữa thì bị kẹp tay, vội vàng lui về phía sau một bước, sợ hãi nhìn về phía người vừa tới.
Lâm Sênh đứng ở sau lưng tôi cách đó không xa, liếc mắt về phía ngăn tủ đang nửa mở, nói: “Tôi quay lại lấy đồ.
Cậu làm gì ở trước cửa phòng học của chúng tôi vậy?”
“Tôi…” Trong lòng bàn tay tôi toàn là mồ hôi, trong đầu rối bời, nhất thời không thể tìm ra được lời giải thích hợp lý.
Lâm Sênh đi thẳng qua, mở tủ của Nhiễm Thanh Trang ra, tôi muốn ngăn lại nhưng không kịp.
“Cậu đang đưa bữa sáng cho cậu ấy à?” Cậu ta lấy cái túi nhựa màu đỏ trông vừa rẻ tiền vừa đơn sơ ra, đưa tới trước mặt tôi: “Đừng đưa nữa, cả ngày ăn bánh bao đậu đỏ được bao nhiêu dinh dưỡng? Sau này tôi sẽ mang bữa ăn sáng khác cho cậu ấy.” Nói xong, không đợi tôi phản ứng lại mà đã buông tay ra.
Tôi khó khăn chụp được, ôm cái túi ở trong ngực, chỉ cảm thấy mặt mình nóng bỏng, xấu hổ vô cùng cực.
Tôi mím chặt môi, nhìn chằm chằm mũi giày, không phản bác được, cũng không biết phải phản bác như thế nào.
“Đừng nói cho cậu ấy…”
Giọng nói yếu ớt thoát ra khỏi cổ họng, tôi cầu xin Lâm Sênh đừng nói chuyện này cho Nhiễm Thanh Trang biết, đừng làm cho hắn ghét tôi hơn.
Lâm Sênh yên lặng thật lâu rồi đột nhiên cười: “Yên tâm đi, tôi sẽ không nói, không nói với bất kì ai hết.”
Đạt được lời hứa của cậu ta, tôi nhẹ nhàng thở ra, đang định rời đi thì cậu ta giơ tay ra ngăn tôi lại.
“Cậu ấy đang ở ngoài cửa chờ tôi, cậu có muốn đợi một lát rồi hãy ra ngoài hay không? Cậu ấy nhìn thấy cậu thì sẽ không vui.”
Tôi càng ôm cái túi trong ngực chặt hơn, sững sờ nhìn cậu ta, mãi thật lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “A, được… Lát nữa tôi đi sau.”
Tôi tìm bậc thang ngồi xuống, bắt đầu ngẩn người ra.
Chờ đến khi tôi khôi phục lại thì đã phát hiện trong miệng mình toàn là bánh mì đậu đỏ, trên tay còn cầm sữa ăn sáng đã uống được một nửa.
Do lỡ không khống chế được sức lực, quá nửa sữa ăn sáng phụt ra từ trong ống hút, tràn ra đầy tay.
Tôi cuống quít đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa tay, lúc đi ra thì tiện tay ném bữa sáng vào thùng rác luôn.
Đã đủ lâu rồi, hẳn bọn họ đã đi rồi nhỉ?
Tôi đi xuống tầng, đi đến tầng dưới cùng rồi thì đột nhiên Triệu Phong gọi điện thoại tới.
Tôi tưởng cậu ta hỏi tôi đến đâu rồi, nhưng vừa nhận lại nghe thấy cậu ta vội vàng bảo tôi đi tìm Nhiễm Thanh Trang.
“Cao Vĩ quay lại rồi, đang tìm Nhiễm Thanh Trang khắp nơi, nói muốn giết chết cậu ta.
Cậu có số điện thoại của Nhiễm Thanh Trang không? Bảo cậu ta chú ý một chút, buổi tối đừng ra ngoài.
A lô? Quý Ninh? Cậu có nghe thấy không? Quý Ninh!”
Tôi cõng đàn chạy như điên về phía cổng trường, gió lạnh thổi mạnh vào hai gò má, đau giống như bị dao cứa.
Đàn Cello cộng thêm hộp đàn nặng khoảng bảy kilogam, bình thường cõng thấy không quá nặng, bây giờ chạy lại nặng muốn chết.
Tôi thở gấp, chạy thẳng ra cổng trường một mạch không nghỉ, tìm kiếm bóng dáng của Lâm Sênh và Nhiễm Thanh Trang khắp bốn phía.
May mà con đường trước trường vừa đến tối thì vô cùng yên lặng, không có mấy người, vừa nhìn đã thấy được đầu cuối.
Tôi thấy bên trái không có ai thì lập tức nhìn sang bên phải, trùng hợp nhìn thấy bóng lưng của Nhiễm Thanh Trang và Lâm Sênh biến mất tại chỗ rẽ.
“Nhiễm… Nhiễm Thanh Trang!” Tôi chạy nhanh quá nên không còn đủ sức, lại cách quá xa nên tiếng tôi không thể truyền đến được.
Thấy bọn họ không dừng lại, tôi cắn chặt răng, đành phải tiếp tục ra sức đuổi theo.
Con đường đó vừa hẹp vừa tối, hai bên toàn là cây xanh, đêm hôm khuya khoắt mà không chú ý thì không thể nào phát hiện được có người đang trốn ở bên trong.
Khi tôi đuổi đến được chỗ rẽ thì đúng lúc nhìn thấy được cảnh Cao Vĩ mặc áo màu đen nhảy ra đánh Nhiễm Thanh Trang.
Nhiễm Thanh Trang như thể cảm giác được gì đó, định quay đầu nhưng đã không kịp.
Cao Vĩ nhắm ngay vào chỗ hiểm đánh mạnh một cái, không hề nương tay chút nào, quả thật muốn mạng của Nhiễm Thanh Trang.
Mắt thấy gã đã lần nữa giơ lên cái ống nước kim loại trong tay mà Lâm Sênh với sắc mặt trắng bệch chỉ biết ngây ra đứng ở bên cạnh.
Tôi nhặt lên một cục đá trên dải cây xanh, chạy tới như điên.
“Cút!” Tôi rống lên, ném cục đá trong tay về phía Cao Vĩ, ném trúng ngay vào đầu của nó.
Toàn thân Cao Vĩ lảo đảo.
Gã ôm chỗ bị tảng đá đập trúng, lạnh lùng trừng mắt với tôi.
“Tao báo cảnh sát rồi, mày có gan thì đừng trốn!” Tôi không biết mình lấy sức ở đâu ra mà vung hộp đàn sau lưng lên định đánh gã.
Có lẽ gã sợ hãi trước khí thế của tôi, hoặc cũng có thể là nghe thấy bị báo cảnh sát liền luống cuống, không ham chiến nữa mà cầm ống nước xoay người chạy, chưa được một lát đã biến mất không còn bóng dáng.
Tôi thấy hắn đã sợ hãi đi mất rồi, bèn vội vàng vứt hộp đàn xuống bổ nhào đến bên cạnh Nhiễm Thanh Trang, xem xét thương tích của hắn.
Trên đầu hắn chảy đầy máu tươi, đã mất đi ý thức.
Tôi run rẩy đưa tay ra thử hơi thở của hắn, vào lúc phát hiện ra hắn còn đang thở thì cả người tôi cũng buông lỏng, trái tim sắp ngừng đã có thể tiếp tục đập tiếp.
“Cậu ấy chưa chết chứ?” Rốt cuộc Lâm Sênh rốt cục hoàn hồn, ngồi xuống lo lắng hỏi thăm tình hình của Nhiễm Thanh Trang.
Tôi nguýt cậu ta một cái, run tay cởi áo khoác ra rồi cẩn thận di chuyển đầu Nhiễm Thanh Trang, lót quần áo vào vị trí miệng vết thương của hắn.
Lâm Sênh báo cảnh sát, sau đó xe cứu thương chạy đến, hai chúng tôi đưa Nhiễm Thanh Trang đến bệnh viện.
Trên người tôi không có nhiều tiền mặt nên Lâm Sênh trả tiền hết, tên cũng là cậu ta kí.
Nhiễm Thanh Trang bị đẩy vào trong phòng cấp cứu, còn Lâm Sênh ra ngoài nói rõ ràng mọi chuyện với cảnh sát.
Tôi ngồi một mình trong hành lang bệnh viện, nhìn chằm chằm bàn tay đỏ tươi của mình, nhớ lại cơn ác mộng năm tám tuổi.
Điều duy nhất không giống là lần này quả thật rất lạnh.
Cũng không biết là nên nói mạng Nhiễm Thanh Trang lớn hay là hắn may mắn.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói hắn không có gì đáng ngại, chỉ là da đầu bị rách, có lẽ sẽ bị chấn động não nhẹ nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng hắn phải ở lại hết đêm trong phòng cấp cứu để quan sát cho đến khi tỉnh lại.
“Có báo cho bà nội cậu ấy không?” Lâm Sênh đứng bên giường hỏi.
Tôi nhìn Nhiễm Thanh Trang vô tri vô giác nằm ở trên giường, rầu rĩ nói: “Tạm thời không nói vậy, tim bà nội cậu ấy không khỏe, không thể bị kích thích.”
Lần trước bà lão bị bệnh cũng là vì bị dọa sợ.
Hiện tại dù là ai nhìn thấy dáng vẻ này của Nhiễm Thanh Trang thì cũng đều phải sợ hãi kêu to một tiếng.
Nếu bệnh tình bà nội bị tái phát thật thì có khi còn nguy hiểm hơn tình trạng trước mắt của Nhiễm Thanh Trang.
Không bằng đợi ngày mai hắn hoàn toàn tỉnh lại rồi báo cho bà, cũng để đêm nay bà có thể ngủ an giấc.
“Vậy để tôi nghĩ cách giấu.” Lâm Sênh gật đầu, cũng cảm thấy khá có lý.
Cậu ta cầm điện thoại đi ra ngoài, qua tầm mười phút thì quay lại nói với tôi, đã làm xong rồi.
“Tôi nói với bà cậu ấy là cậu ấy ăn tối với tôi rồi bị tôi chuốc say, đêm nay sẽ ở nhà tôi.” Cậu ta nói rồi móc ra mấy tờ tiền một trăm nhét vào tay tôi, nói: “Mấy tờ này cho cậu.
Tôi có chuyện, mẹ tôi hối về.
Cậu tìm điều dưỡng cho cậu ấy đi, ngày mai tôi lại đến.”
Còn chưa đợi tôi nói gì, cậu ta đã xem giờ trên điện thoại di động rồi vội vàng rời khỏi phòng cấp cứu.
Phòng cấp cứu có bảy tám cái giường ngủ, mỗi giường đều có bệnh nhân đang nằm.
Theo tiếng kêu khẽ của thiết bị, bệnh nhân ở giường số ba bỗng nhiên rên rỉ muốn vào nhà vệ sinh, nhưng điều dưỡng lại bận xử lý bệnh nhân giường số sáu đang nôn.
Mãi đến khi tiếng rên rỉ sắp biến thành kêu gào rồi, điều dưỡng mới chạy đến đỡ bệnh nhân nọ xuống giường.
Mà vào lúc bọn họ vừa mới đi ra khỏi cửa, giường số sáu bỗng “huệ” một tiếng rồi lại nôn đầy đất, làm cho mọi người xung quanh than phiền liên tục.
Tôi cúi đầu nhìn chằm chằm tiền trong tay rồi chồng chúng gọn gàng lại, nhét vào trong túi quần.
Tôi gửi tin nhắn cho Triệu Phong, kể sơ lại mọi chuyện để cậu ấy không cần lo lắng.
Sau đó tôi rời khỏi phòng cấp cứu, đi ra hành lang gọi điện cho mẹ, nói với bà chắc đêm nay tôi phải ở lại bệnh viện chăm sóc bạn học.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Bà lập tức khẩn trương lên.
“Có bạn bị ngã, bị thương ở đầu.” Ngoại trừ đơn giản hóa lại nguyên nhân một chút ra thì những chuyện khác tôi đều nói theo tình hình thực tế, bao gồm cả tình huống trong nhà của Nhiễm Thanh Trang và tình huống ở phòng cấp cứu bên này.
“Ninh Ninh trưởng thành quá.” Giọng mẹ tôi trở nên dịu dàng, mang theo chút vui mừng nói: “Đây là chuyện tốt, con làm tốt lắm.
Dù sao mai cũng là thứ bảy, không cần đi học, con cứ chăm sóc bạn ấy đi rồi sáng sớm mẹ đến đón con.”
“Không cần đâu, con tự đi xe về được ạ.” Hiếm khi được nghỉ, tôi cũng muốn mẹ tôi được ngủ thoải mái đến khi tự tỉnh.
Bà không kiên trì thêm mà chỉ căn dặn tôi mấy câu phải chú ý an toàn rồi kết thúc cuộc nói chuyện.
Nhiễm Thanh Trang nằm ở trên giường ngủ mê man, còn tôi ngồi yên vị ở bên giường học từ mới tiếng Anh.
Đến nửa đêm, đột nhiên hắn mê sảng, nói nóng quá.
Tôi bèn sờ vào một tay của hắn, nóng hôi hổi.
Tôi vội vàng tìm bác sĩ đến xem, bác sĩ nói đây là hiện tượng bình thường rồi tiêm thuốc hạ sốt cho hắn.
Tôi nhìn bờ môi hắn cũng nứt hết cả rồi, hỏi bác sĩ có được mớm nước không.
Bác sĩ nói: “Thấm trên môi cậu ấy ít nước thôi, chủ yếu là do bây giờ cậu ấy không tỉnh táo, dễ bị sặc.”
Thế là tôi cầm tăm bông, cách mấy phút lại cẩn thận thấm ướt đôi môi khô khốc của hắn.
Nhưng chút ướt át ấy không thể thỏa mãn hắn.
Hắn liếm liếm môi, mi tâm nhíu lại, rất nhanh lại la hét kêu khát, muốn uống nước.
Lúc nãy hắn đã được truyền nước nên hẳn là cơ thể không thiếu nước, chỉ là bây giờ nhiệt độ đang cao nên mới làm cho hắn khó chịu đến thế.
Tôi vuốt hai gò má tái nhợt của hắn, giúp hắn lau mồ hôi đi, nhẹ giọng dụ dỗ: “Chờ đến khi cậu tỉnh là được uống nước rồi.
Cậu ngoan ngoãn đi, nhịn một chút.”
Hắn như thể đã nghe thấy được giọng nói của tôi, chưa được một lát đã dần dần bình tĩnh trở lại.
Ai cũng nói đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn.
Đôi mắt Nhiễm Thanh Trang luôn rất có sinh khí, khi chúng mở ra sẽ có biết bao nhiêu cảm xúc toát ra từ đó.
Lạnh lùng, dịu dàng, đau buồn, phẫn nộ… Tôi đã được biết gần hết các cảm xúc của hắn, đặc biệt là khi phát cáu, bên trong ánh mắt hắn lạnh như băng, không hề có chút nhiệt độ làm cho hai chân người ta cũng phải run lên, đầu gối như nhũn ra.
“Nhanh khỏe lại đi.” Tôi khẽ nói rồi ma xui quỷ khiến chồm lên, hôn lên môi hắn.
Đêm đã khuya, phòng cấp cứu cũng đã yên tĩnh lại.
Hai bên giường bệnh đã được kéo rèm, ngoại trừ tiếng động từ thiết bị, thỉnh thoảng cũng truyền đến tiếng các y tá nhỏ giọng trò chuyện ở bàn làm việc bên ngoài cách đó vài mét.
Tôi như bị điên, ôm lấy mặt hắn hôn một cách khao khát.
Tình cảm nồng nhiệt trong lòng phá gông xiềng xông ra mà không hề báo trước, rít lên khống chế não bộ của tôi, làm tôi không tài nào ngừng được hành động gần như biến thái này lại.
Rất thích hắn.
Rất muốn hắn.
Tôi đẩy hàm răng đang đóng của hắn ra, thò lưỡi vào trong khoang miệng nóng rực của đối phương, hoàn toàn quên mất nơi này là bệnh viện, quên mất là vào bất kì lúc nào cũng có thể có y tá đến xem xét tình trạng ở giường này.
Tôi ý loạn tình mê, không biết đã hôn hết bao lâu thì đột nhiên bên tai vang lên tiếng kêu to chói tai.
Tôi vội mở mắt ra, đúng lúc đối mặt với con ngươi đang hơi hé, trông như rất mơ màng của Nhiễm Thanh Trang.
Hắn nâng một tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi như muốn đẩy ra.
Tựa như bị một chậu nước đá dội thẳng từ đầu đến chân, lạnh lẽo thấu xương, tôi khó khăn lùi lại, làm đổ cái ghế sau lưng.
Y tá nhanh chóng chạy tới kiểm tra tình trạng của Nhiễm Thanh Trang rồi mang thiết bị điện tâm đồ lại cho hắn.
“Không sao đâu, kẹp bị rơi thôi, kẹp lại là được.” Y tá tưởng tôi sợ vì tiếng của thiết bị, vội an ủi tôi: “Cậu có muốn đi ra ngoài nghỉ ngơi chút không? Ở trong này đã có bọn tôi rồi, có vấn đề gì tôi sẽ ra báo cậu.”
Tôi lén liếc Nhiễm Thanh Trang, hắn đã từ từ nhắm hai mắt lại, yên lặng nằm ở đó, không có dấu hiệu tỉnh lại, như thể tất cả những chuyện vừa rồi chỉ là ảo giác của tôi.
“Không cần, tôi… Tôi muốn ở trong chăm sóc cậu ấy.” Tôi dựng cái ghế dậy, cảm ơn ý tốt của y tá.
Sau khi y tá đi rồi, tôi tát mình một cái.
Nửa đêm còn lại cũng vô cùng ngoan ngoãn, không ra tay với Nhiễm Thanh Trang đang hôn mê nữa.
Ngày hôm sau, Lâm Sênh tới sớm, khi thấy tôi thì kinh ngạc vô cùng, hỏi tôi sao không tìm điều dưỡng.
Lúc đó Nhiễm Thanh Trang đã hết sốt, chỉ chưa tỉnh.
Tôi trả tiền cho Lâm Sênh.
Trước khi đi, tôi do dự một lát rồi nói cậu ta không cần chủ động nhắc tới tôi với Nhiễm Thanh Trang, nếu Nhiễm Thanh Trang hỏi thì hãy nói chưa từng gặp tôi.
“Tại sao?” Lâm Sênh nghiêng đầu, không hiểu lắm.
Bởi vì sợ hắn biết là tôi đã mạo phạm hắn.
Tôi mím môi, nghĩ ra được một lý do ngoài mặt: “Có nói cậu ấy cũng sẽ không cảm kích.” Nói xong, tôi cõng đàn xoay người rời đi.
Thứ hai đến trường, tất cả mọi người đầu đang thảo luận chuyện Cao Vĩ bị bắt, nói nếu xử lý không tốt thì có khi còn bị phạt.
Triệu Phong vừa nhìn thấy tôi liền hỏi tỉ mỉ chuyện hôm thứ sáu, nghe thấy tôi nói Cao Vĩ đánh xong một cú còn muốn đánh cú thứ hai thì hét lên ghê vãi.
“Chuyện này nguy hiểm thật.” Châu Thần Diệc cắn hạt dưa nói.
Nhiễm Thanh Trang nghỉ ngơi chưa được mấy ngày đã quay lại học.
Sau gáy hắn dán băng gạc, không biết là tâm trạng đang không tốt hay là cơ thể khó chịu, dù sao thì vẻ mặt cũng không dễ nhìn lắm.
Tôi đưa bài tập đến văn phòng giáo viên, vô tình nghe được các giáo viên chủ nhiệm nói chuyện về hắn, nói hắn bị một tên côn đồ đánh mạnh quá, khi tỉnh lại không chỉ quên mất chuyện ngày thứ sáu hôm đó mà chuyện của hai ngày trước đó cũng không nhớ rõ.
Đến đây, trong lòng tôi mới thả lòng, tảng đá lớn đè ép làm tôi không thở nổi mấy ngày nay rốt cuộc cũng đã rơi xuống.
Đã tìm được hung thủ, Cao Vĩ đền tội, mối thù với Nam Chức đã đến lúc kết thúc.
Tôi khờ dại tưởng rằng chỉ cần mình mở miệng trước thì dù không thể hòa hảo được như lúc ban đầu nhưng chắc cũng có thể trở về trạng thái chung sống hòa bình với Nhiễm Thanh Trang.
Ngày đó hắn từ xa đi tới, tôi giơ tay lên định hỏi thăm hắn.
Hỏi thử xem cơ thể hắn, Tiểu Lê Hoa và bà nội hắn thế nào rồi…
Tôi mở miệng, tay vẫn đang nâng giữa không trung nhưng Nhiễm Thanh Trang đã đi sượt qua người tôi, không hề dừng lại chút nào mà đi đến một chỗ khác trong hành lang.
Đám mây đen là tôi không hề có ý nghĩa gì, thậm chí còn không có cách nào để hắn dừng bước lại vì tôi.
Tôi ngơ ngác thả tay xuống, siết thành nắm đấm ở bên người rồi lại quay đầu nhìn theo bóng lưng của Nhiễm Thanh Trang, lần đầu tiên sinh ra một cảm xúc giống như “oán hận” đối với hắn.
Tôi với cái bệnh viện kia cũng có duyên.
Không lâu sau đó, mẹ tôi trượt ngã ở trong nhà làm eo bị thương, chỉ có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng mà không làm được gì khác.
Tôi xin nghỉ ba ngày để ở nhà chăm sóc bà.
Đến ngày thứ tư, làm thế nào bà cũng không chịu để tôi chậm trễ việc học nữa, nghiến răng nghiến lợi mắng bắt tôi phải ra khỏi nhà.
Mẹ tôi không tiện hoạt động nên không thể nấu ăn, ban ngày chỉ ăn màn thầu, nước cũng uống rất ít.
Đến tối, nhờ quan hệ với Châu Thần Diệc mà tôi được một chút lợi ích, mỗi ngày có thể mang ba món ăn về nhà.
Tuy Triệu Phong thông cảm cho việc có già có trẻ đang ở nhà chờ tôi nên thường rút ngắn thời gian học bù lại còn một tiếng, nhưng tôi luôn cảm thấy người khác thông cảm là vì người khác tốt bụng, nếu đồng ý thì lần sau lại phải đồng ý tiếp.
Đã nói hai tiếng thì phải là hai tiếng, không thể chênh lệch từng phút từng giây.
Nhưng cứ như vậy thì khi về nhà đã là hơn chín giờ.
“Anh, đồ ăn anh mang về mỗi ngày ngon quá.” Trên miệng em gái còn dính hạt gạo, ăn đến mức hai má phồng lên.
Mặc dù trước khi tôi về nhà, nó cũng sẽ ăn một ít các loại điểm tâm như bánh bích quy, bánh mì để lót bụng nhưng vẫn đói lả.
“Ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu.” Tôi nhặt hạt gạo đó đi cho nó, lòng nghĩ: Cô em gái này bị ném vào nhà chúng tôi quả thật là xui xẻo.
Tốt xấu gì tôi vẫn được hưởng tám năm có đủ bố mẹ, áo cơm không lo.
Nhưng nó thì sao, vừa ra đời đã không có bố, mẹ bận nuôi gia đình, ít khi ấm áp làm bạn cùng, bây giờ ngay cả bữa cơm no cũng không có mà ăn.
Kẻ làm anh như tôi thật vô dụng.
Nếu tôi hữu dụng một chút thì cũng không đến mức để nó phải ăn cơm thừa canh cặn thế này.
Chỉ cần được suất tuyển thẳng của trường, tôi sẽ có được một khoản học bổng không nhỏ.
Đôi khi tiền không phải vạn năng, nhưng vào thời điểm đó, với tôi mà nói thì nó giống như đang tuyết thì được cho lò than, cần băng qua sông thì gặp thuyền, vô cùng quan trọng.
Danh sách đề cử mãi mà chưa có, tôi sốt ruột tìm giáo viên chủ nhiệm hỏi thăm, cuối cùng nhận được tin tức vị trí được giới thiệu duy nhất sẽ được cân nhắc giữa tôi và Lâm Sênh.
Khoản tiền đó có khi còn không đủ cho cậu ta tiêu vặt một tháng, nhưng cậu ta vẫn muốn tranh giành với tôi.
Lâm Sênh tựa như một cái gai trong mắt tôi vậy.
Vào giờ khắc này, sự tồn tại của cậu ta càng thêm rõ ràng, làm tôi cảm thấy khó chịu.
Sáng sớm ngày hôm đó, tôi bóp nát bánh may mắn, tờ giấy bên trong viết: Có lẽ bạn đang chờ để được cứu rỗi, nhưng làm sao bạn biết được bạn có thể là người cứu rỗi cho người khác?
Có người đến cứu tôi không tôi không biết, nhưng tôi chắc chắn không phải là Nhiễm Thanh Trang cứu rỗi mình.
Tôi theo thói quen đi về cái hành lang trước kia từng đên để xem cái tủ kia một chút, sau đó… thì thấy Nhiễm Thanh Trang và Lâm Sênh trong phòng học.
Xuyên qua cánh cửa sổ nhỏ, tôi không dám tin vào tất cả những gì mình đang thấy.
Hai người hôn nhau không hề dè chừng, hoàn toàn không phát hiện ra tôi đã đến.
Thì ra hắn không ghê tởm đàn ông, chỉ ghê tởm tôi.
Bị cướp đi, hắn bị cướp đi rồi…
Tại sao lại muốn cướp của tôi? Gia thế, bề ngoài, rõ ràng cái gì Lâm Sênh cũng có, tại sao còn muốn cướp của tôi?
Hắn là của tôi, hắn đáng lẽ phải là của tôi.
Vô số suy nghĩ hiện ra trong đầu nhưng tôi lại chẳng đau đớn mấy.
Tôi nhìn bọn họ chằm chằm, mãi đến khi Nhiễm Thanh Trang giương mắt nhìn về phía tôi.
Hắn phát hiện tôi nhưng không hề định dừng lại.
Tựa như khiêu khích, ngón tay hắn cắm vào trong tóc Lâm Sênh sâu hơn, một tay khác đang nắm cổ tay cậu ta dùng sức kéo cậu ta về phía mình.
Hình như Lâm Sênh không thở nổi, đầu ngón tay cũng hơi run rẩy.
Cái cổ trắng nõn run rẩy ngửa ra đằng sau, không hề có dáng vẻ gì là đang chống lại, trông giống như một con thiên nga trắng yếu ớt bị mãnh thú cắn một cái vào cổ.
Hầu kết tôi nhấp nhô, giống như muốn đè lại tất cả những tiếng gào thét và những câu chất vấn tôi sắp thốt ra ngoài.
Tôi lùi ra sau một bước, rồi lại lùi ra sau một bước nữa, rời xa cánh cửa đáng sợ đó.
Mãi đến khi không nhìn thấy hai người sau cửa nữa mới hốt hoảng xoay người rời khỏi trường học.
Từ đó về sau, tôi tựa như một cái xác không hồn.
Cứ theo lịch mà đi dạy bổ túc, cầm đồ ăn về nhà, rửa mặt xong rồi thì nằm dài trên giường, mở mắt đến tận bình minh.
Báo thức vang lên, tôi lại rời giường đi đến trường.
Đến cửa chính rồi tôi mới phát hiện ra có chỗ nào đó không đúng, suy nghĩ lại một phen thì phát hiện ra là quên mang đàn Cello.
Mười mấy năm qua, tôi đi đâu cũng mang theo nó, nó đã tựa như một nửa của tôi.
Nhưng tôi lại quên mất nó.
Tôi bụm mặt, đầu đau như muốn nứt ra.
Trước mắt một thoáng là cảnh em gái đang bới cơm, ăn ngấu nghiến; một thoáng lại là hình ảnh mẹ nằm ở trên giường, ném mạnh cái gối về phía tôi để tôi cút đi học; một thoáng lại là hình ảnh Lâm Sênh và Nhiễm Thanh Trang hôn nhau trong phòng học.
Khi hoàn hồn lại, tôi đã mơ màng đứng trước cửa phòng làm việc của thầy chủ nhiệm.
Tôi tố cáo bọn họ.
Báo cáo hết tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện tôi nhìn thấy Lâm Sênh và Nhiễm Thanh cho thầy chủ nhiệm.
Tôi bình tĩnh gây ra cơn sóng gió, cuốn từng người bọn họ vào vực sâu.
Nỗi đau khổ bớt đi rồi, ban đêm tôi thậm chí có thể ngủ được một giấc.
Không áy náy, không tự trách, tôi trở nên tê liệt, không có lương tri.
Hiện tại xem ra, đó giống như một loại cơ chế bảo vệ bản thân vậy.
Não bộ cảm thấy có thể tôi sẽ không chịu được những cảm xúc phức tạp kia mà sụp đổ, bèn tạm thời thay tôi ngăn bọn chúng lại.
Sau khi Lâm Sênh chuyển trường ra nước ngoài, tôi theo đó đạt được suất tuyển thẳng mình hằng mong muốn.
Cuối tuần ở nhà, vào giây phút nhận được thông báo tuyển thẳng, tất cả cảm xúc của tôi chen nhau ào ra, rồi chưa kịp chuẩn bị mà đã bị vội vàng nén lại.
Tôi run rẩy nắm vuốt tờ giấy kia, bị những cảm xúc phức tạp, rối thành một đống đánh bại, quỳ trên đất khóc không thành tiếng.
Em gái hoảng sợ chạy tới hỏi tôi xảy ra chuyện gì vậy, kết quả nhìn thấy thư thông báo tuyển thẳng trong tay tôi thì lập tức reo lên hoan hô.
“Mẹ, anh được giới thiệu rồi!” Cô chạy vào phòng ngủ, chia sẻ niềm vui sướng này với mẹ.
Phải, tôi đã được suất học bổng rồi, dùng thủ đoạn mờ ám đê tiện, giấu đi tư tâm, nhờ báo cáo đối thủ cạnh tranh… mà lấy được vị trí tuyển thẳng cuối cùng.
Tôi lảo đảo đứng dậy, không nói gì với người nhà mà xông ra cửa.
Trước đó, khi Nhiễm Thanh Trang ở lại trường đã từng nói sơ qua về vị trí nhà hắn.
Tôi biết nhà hắn ở tiểu khu nào, cũng biết đại khái là tòa nào, chỉ là không biết là căn nhà nào ở tầng một.
Tôi nhìn bên này ngó bên kia, rồi lại thò đầu nhìn vào cửa sổ hai căn nhà, không bao lâu sau đã bị Nhiễm Thanh Trang phát hiện.
Hắn mở cửa ra gặp tôi, đứng ở trên bậc thang, hỏi tôi muốn làm gì.
“Xin lỗi…”
Tôi vừa đi về phía hắn, hắn liền lui ra phía sau một bước, căm ghét nhíu mày.
Tôi luống cuống dừng lại, đau khổ trước thái độ không bằng trước kia của hắn đối với tôi.
“Cậu chỉ muốn nói những chuyện này thôi à?” Hắn đứng ở trên cao, lạnh lùng nhìn về phía tôi.
Tôi cũng không biết ngoại trừ xin lỗi ra tôi còn có thể nói gì đây, bây giờ có nói bất kì cái gì cũng chỉ giống như đang giảo biện, thậm chí bản thân việc nói xin lỗi thôi đã lộ ra vẻ dối trá tỏ vẻ.
“Xin lỗi… Tôi, tôi rất rất cần tiền.”
Tôi nói ra sự vô liêm sỉ của mình một cách thẳng thắn như vậy làm ngay cả Nhiễm Thanh Trang cũng có chút bất ngờ.
“Cậu rất cần tiền.”
Hắn bình thản thuật lại rồi không nói gì nữa, xoay người đi vào nhà.
Tôi đuổi theo kéo tay của hắn lại, nhưng hắn đột nhiên quay lại vung tay tôi ra, như thể tôi chỉ động vào một sợi lông thôi hắn cũng không thể chịu nổi.
Nắm đấm đã giơ lên, cơ bắp trên cánh tay hắn cứng lại.
Tôi ngửa mặt lên, nhắm mắt lại, không tránh không né, chờ nắm đấm của hắn rơi xuống, hi vọng nắm đấm của hắn rơi xuống.
Nhưng cơn đau đớn lại không ập tới như trong dự đoán.
“Tôi không muốn gặp lại cậu nữa, Quý Ninh.”
Ngực bị đẩy một cái không nặng không nhẹ, tôi lùi về sau mấy bước rồi khó khăn lắm mới đứng vững lại được.
Lại ngẩng đầu, Nhiễm Thanh Trang đã đóng cửa chống trộm của tầng một.
“Khụ khụ… Ai vậy Thanh Trang?” Âm thanh già nua yếu ớt truyền ra từ trong phòng.
“Không có ai ạ, chào hàng thôi.” Nhiễm Thanh Trang đi đến phía trước cửa sổ, kéo màng cửa lên, ngăn không cho tôi thăm dò.
Cách mấy tháng sau, tôi lại đi tìm Nhiễm Thanh Trang một lần nữa, từ cửa sổ nhìn vào, đồ dùng trong nhà đều đã bị chuyển đi sạch.
Tôi sốt ruột hỏi người ta xem có chuyện gì vậy.
Hàng xóm nói tháng trước bà nội của Nhiễm Thanh Trang đã qua đời.
Nhiễm Thanh Trang bán nhà, cũng không biết là đã đi đâu.
Hắn đi rồi.
Đi mất, thật rồi.
Hắn nói không muốn gặp lại tôi là thật sự không gặp tôi nữa.
Ngày đó cảnh xuân tươi đẹp, đầu đường nở từng mảng hoa anh đào lớn.
Tôi đi hơn một tiếng rồi một thân một mình đi trở về nhà.
Vừa về nhà đã bị sốt cao, bệnh mãi mới khỏi.
Cũng không biết có phải vì bị kích thích quá mức không mà sau khi khỏi bệnh tôi đã không còn nhớ quá rõ những chuyện liên quan đến Nhiễm Thanh Trang nữa.
Tôi tưởng rằng là tại ung thư, tại khối u làm tôi mất đi ký ức, nhưng thật ra không phải.
Tôi không mất trí nhớ.
Tôi chỉ đang dần dần nhớ lại, nhớ lại tôi đã từng cô đơn thích một người như thế, thật sự khát vọng một người như thế, đau khổ mơ ước một người như thế.
Mà vì thích, vì khát vọng và ham muốn này mà chính tôi đã trở thành một kẻ hèn hạ, ích kỉ và đáng sợ hơn nhiều.
Nước biển tanh mặn ộc ra khỏi cổ họng, tôi há to miệng ra hít thở, mắt bị ánh đèn sáng ngời chiếu vào vô cùng khó chịu.
“Tỉnh lại đi!” Có ai đó đang nói chuyện: “Chưa xác nhận ra thân phận thì nhốt cậu ta vào trong khoang thuyền.”
“Còn đứa bé và người phụ nữ này thì phải làm sao bây giờ?”
“Tách ra giam giữ.”.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
16 chương