Bản Tính Hạ Đẳng FULL
Chương 36
Một khi nói đến “dục” thì sẽ luôn khiến cho một đám người vừa nghe đã biến sắc, cứ như nó là mãnh thú độc xà, là bùn nhơ nước bẩn, như thể nói chuyện đó dưới ánh mặt trời thì sẽ lập tức biến thành tro bụi rồi tiêu tan.
Những kiến thức về sinh lý được giảng dạy trong trường học chỉ là buổi nói chuyện ngắn gọn hời hợt nên sẽ không nói kỹ càng về chuyện này.
Đôi khi những thứ càng mờ mịt sẽ càng khiến cho người ta muốn khám phá.
Càng bí ẩn, họ lại càng muốn biết câu chuyện đằng sau nó.
Khi em gái tôi học lớp ba tiểu học, cũng không biết thế nào mà trong lớp đột nhiên phổ biến chuyện tìm tòi nam nữ.
Mọi người bắt đầu truyền tay nhau cho mượn những cuốn tiểu thuyết ngôn tình và truyện tranh, thông qua hàng loạt những miêu tả rõ ràng ở bên trong đã mở ra một cánh cửa đến thế giới mới.
Mà em gái tôi chính là một thành viên bước trên con đường đến thế giới mới này.
Lúc ấy tôi học lớp 11, sắp được nghỉ hè rồi.
Thời tiết trở nên oi bức, tôi thấy trời giống như sắp mưa nên nhanh chóng thu dọn đồ đạc để về nhà, không luyện đàn nữa.
Phòng học trống trải yên tĩnh, từ khi Nhiễm Thanh Trang không còn đến phòng học trống báo cáo đúng giờ mỗi ngày sau khi tan học nữa, lúc vào hay lúc ra tôi đều cảm thấy rất không quen, luôn cảm thấy thiếu một điều gì đấy.
Lúc về đến nhà thì mẹ đang ở phòng bếp nấu cơm, tôi để đàn xuống đến phòng của em gái định kiểm tra bài tập của em ấy, vừa vào đã thấy em ấy đang nằm nhoài ở đó, tập trung tinh thần xem cái gì đó.
Đối với bài tập của các môn học từ trước đến nay, em gái tôi luôn là kiểu sa sút tinh thần mà làm.
Mấy môn học thuộc còn đỡ, những môn cần suy luận lý giải thì như muốn mạng của em ấy vậy, thường xuyên làm làm rồi làm đến phát khóc luôn, lại còn bị mẹ mắng.
Giờ thái độ của em ấy khác thường như vậy, tôi liền cảm thấy trong đó có gì không bình thường.
Tôi lặng lẽ tiến lên nhìn, quả nhiên là không phải đang làm bài tập.
Em ấy đang say sưa vui vẻ xem một quyển truyện tranh thiếu nữ, ngay cả tôi tới gần mà cũng không phát hiện.
“Em xem cái gì vậy?”
Tôi đột nhiên lên tiếng dọa cho em ấy nhảy dựng lên, luống cuống tay chân muốn giấu sách đi.
Lúc quay đầu vừa thấy là tôi thì kinh hồn còn chưa bình tĩnh lại nhưng cũng thở ra một hơi.
“Anh à, anh dọa chết em rồi.” Em ấy vỗ ngực, liếc mắt ra ngoài cửa: “Em còn tưởng là mẹ, bị mẹ thấy thì em xong đời luôn.”
“Hóa ra em cũng biết à.” Tuổi của tôi với em ấy chênh lệch rất nhiều, em ấy vừa sinh ra đã không có bố, mẹ lại cực kỳ nghiêm khắc với bọn tôi.
Cho dù nhà biến thành như vậy cũng không phải lỗi của tôi, nhưng tôi vẫn thấy rất hổ thẹn với em ấy.
Mẹ tôi luôn nói tôi quá mức cưng chiều em, bản thân tôi cũng thừa nhận điều này nhưng cưng chiều thì cứ cưng chiều thôi.
Em ấy chỉ là một cô bé, phải được nuông chiều một chút.
“Anh, cái này đọc hay quá.” Em gái mở quyển truyện tranh ra trình trước mặt tôi, lọt vào trong mắt là cảnh nam nữ chính lúc tình cảm nồng cháy lăn thành một đống với nhau, ở trên giường thâm tình ôm hôn.
Tôi nhìn chằm chằm cơ bụng rắn chắc của nam chính trong truyện sau đó không được tự nhiên mà đẩy quyển truyện tranh xuống, nói: “Được rồi, bỏ xuống đi, đừng để mẹ phát hiện ra.”
Em ấy lè lưỡi, nhét quyển truyện tranh xuống dưới tấm nệm.
Vốn tưởng là không hề có sơ hở gì, ai ngờ ngày hôm đó sau khi ăn cơm xong, mẹ tôi đột nhiên muốn thay ga giường cho em gái, sau đó đã lập tức phát hiện ra quyển truyện tranh kia.
Mẹ lật lật vài trang, tức giận không thể ngăn cản được, xé sách thành hai nửa ném trên mặt đất, chất vấn em gái tại sao lại xem loại sách vớ va vớ vẩn này.
Em gái sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, một câu cũng không dám nói.
Nếu còn như vậy nữa thì chắc chắn là em ấy không trốn thoát trận đánh này.
“Là con, là con mua cho em.” Tôi che trước người em gái để em ra sau lưng, đem toàn bộ mọi chuyện kéo lên trên người mình.
“Con mua?” Mẹ tôi nheo mắt, hiển nhiên là không tin.Bà cầm lấy thắt lưng bị cuộn lại chỉ vào người em gái, hỏi: “Bạch Lăng Ca, con nói đi, quyển truyện này từ đâu ra?”
Em gái dù sao cũng còn nhỏ, lập tức không chịu nổi áp lực oa oa khóc rống lên.
“Mẹ ơi con sai rồi, con thật sự sai rồi…”
Mẹ tôi thấy em gái khóc đến mức như sắp hỏng mất thì hốc mắt cũng đỏ bừng, nhưng lại không hề có giọt lệ nào: “Lúc nào cũng nói như vậy, mấy người lúc nào cũng nói như vậy!!”
Tôi không biết “mấy người” trong lời mẹ nói là ai, là tôi và em gái, hoặc cả bố tôi nữa.
Mẹ giơ thắt lưng lên cao, mắt thấy nó sắp hung hăng quất xuống, tôi vội vàng xông đến ôm lấy em gái, chịu thay em một roi.
Cách một lớp đồng phục mùa hè, thắt lưng quất thật mạnh lên xương bả vai, đau đến mức trước mắt biến thành màu đen.
“Vì sao lúc nào cũng không nghe lời? Hả? Những thứ này là cái gì? Có liên quan đến chuyện học à?” Mẹ quất thắt lưng từng cái từng cái một lên người tôi, nổi giận mắng: “Bố của chúng mày chính là vì qua lại với cái loại người không ra gì nên mới chết như một trò cười như thế, chúng mày cũng muốn học theo ông ta phải không?”
“Chúng mày mới mấy tuổi mà đã xem mấy cái loại sách truyện này rồi? Có phải là muốn làm mẹ chúng mày tức chết không?”
Em gái gào khóc, nắm chặt lấy quần áo của tôi, run rẩy vì sợ hãi.
“Mẹ… Đừng đánh nữa… Đừng đánh anh con nữa…” Em khóc thút thít, dường như muốn đi ngăn mẹ lại, mới giật giật cánh tay đã bị tôi đè đầu xuống lại che chở trong lòng.
“Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng… dòng giống của nhà lão Quý, tao có nuôi dưỡng đến như thế nào thì vẫn giống loại người như nhà bọn họ…”
Tôi che hai tai em gái lại, nhắm chặt mắt, yên lặng chịu đựng cơn đau liên tiếp trên lưng.
“Bẩn thỉu!”
“Đê hèn!”
Trong bóng tối, tiếng khóc nhỏ dần, chỉ còn tiếng mắng chửi rõ ràng mạnh mẽ, căm hờn đến tận xương tủy của mẹ tôi.
Tôi là loại thấp kém, cho nên có uốn nắn như thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ luôn không thoát được sự nhơ nhớp và đê tiện từ tận trong xương tủy.
Chỉ cần sơ sẩy một cái là sẽ phạm phải tội lỗi không thể tha thứ.
Tôi mở choàng hai mắt, một tia nắng xuyên qua khe hở giữa rèm cửa vừa vặn chiếu lên mí mắt tôi, chiếu vào xương mày tôi đến phát đau.
Tôi che tầm mắt, từ trên giường ngồi dậy, phát hiện cả người mình đang trần trụi, cảnh vật xung quanh cũng rất xa lạ.
Liếc mắt nhìn thấy quanh phòng chỉ có một mình tôi.
Tôi xoa xoa huyệt thái dương sau đó trí nhớ chậm chạp quay về.
Dương Dĩ, tiệc rượu, Âu Khả Lam, hoa anh đào, sau đó Nhiễm Thanh Trang…
Nhiễm Thanh Trang…
Giúp tôi… Chỉ một chút thôi… Tôi sắp chết rồi… Tôi sắp chết đến nơi rồi…
Tôi quỳ gối trên giường, nghiêng người về phía trước, tức khắc ngã vào trong chiếc chăn bông mềm mại, vùi mặt thật sâu vào trong đó.
“Mình muốn chết… mình muốn lập tức đi chết luôn…” Hơi thở yếu ớt rên rỉ ra tiếng.
Tại sao tôi lại có thể để hắn giúp tôi làm loại chuyện đó chứ, tại sao tôi lại dám để hắn giúp tôi làm loại chuyện đó chứ?
Tôi còn ôm eo hắn không cho hắn đi… Tôi còn… Tôi còn cưỡng ép hôn hắn…
Thế mà Sashi lại nói loại thuốc này không có tác dụng phụ? Loại thuốc này ăn phải chắc chắn sẽ làm hỏng đầu óc đó!
“Giết tôi đi!!” Tôi rống lên với cái chăn bông, hận không thể chết ngay lập tức.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, trong nháy mắt tôi im bặt, sau đó liền nghe thấy giọng của Trần Kiều.
“Anh Ninh, anh tỉnh rồi sao?”
Tôi vội vàng xuống giường tìm quần áo ở khắp nơi.
Chân vừa giẫm lên thảm một cái thì cơ bắp từ đùi đến eo nổi lên đau nhức chua xót đến nỗi suýt chút nữa khiến đầu gối mềm nhũn của tôi trực tiếp khuỵu xuống.
“Vào đi!” Tôi cắn răng, xoa thắt lưng, cấp tốc lấy áo choàng tắm của khách sạn từ trong tủ quần áo ra mặc vào, mở cửa cho Trần Kiều.
“Em nghe thấy động tĩnh nên biết chắc anh đã tỉnh rồi.” Cậu ấy xách cái túi to trong tay đến trước mặt tôi nói: “Quần áo với điện thoại, em đều mang qua cho anh đây.”
Điều này thực sự giải quyết được nhu cầu cấp thiết của tôi.
Tôi cảm ơn cậu ấy, nhận lấy cái túi, nhìn những món đồ ở bên trong, lại ngẩng đầu hỏi cậu ấy: “Cậu có súng không?”
Trần Kiều hoảng sợ: “Không có, kiểm tra an toàn trên đảo rất nghiêm ngặt, có bao nhiêu khẩu súng đều phải đăng ký, sao có thể để người nào cũng có được.”
Tôi hơi nuối tiếc “Ồ” một tiếng, xoay người đi vào trong phòng tắm.
Trần Kiều đi theo phía sau, đóng cửa lại, cẩn thận thấp giọng hỏi: “Anh Ninh, anh định trả thù cô Âu sao?”
Không, chỉ là tôi muốn cho chính mình một phát đạn.
Không đợi tôi trả lời, Trần Kiều nói tiếp: “Chị Hoa biết cô ta lại gây họa nên đã đưa cô ta ra khỏi đảo ngay trong đêm rồi.
Đại công tử khuyên can hết lời mới khiến nhiếp ảnh gia họ Dương kia ở lại thêm một ngày, nghẹn một bụng lửa rồi kết quả tìm không thấy người đâu, suýt nữa làm ầm ĩ trở mặt với chị Hoa.”
Âu Khả Lam dám dùng súng với người một nhà, e là khó quay lại lắm.
Kim Thần Tự cho tới bây giờ vẫn chưa động đến cô ta, nhưng nếu như về sau cô ta lại luẩn quẩn trong lòng mà chủ động trêu chọc thì lại khó nói.
“Nhiễm… Nhiễm Thanh Trang đâu?” Tôi lấy điện thoại có móc khóa quả chanh từ trong túi ra liếc nhìn, may mà màn hình không bị vỡ nhưng cũng không còn nhiều pin.
Sau khi gửi xong tin nhắn cho Nhiễm Thanh Trang, tôi rơi vào cái bẫy của Âu Khả Lam, mất liên lạc với bên ngoài.
Ngẫm lại cũng biết, tôi vô duyên vô cớ mất tích, phía bên Dương Dĩ sớm muộn cũng phát hiện ra.
Sau tin nhắn cuối cùng, Nhiễm Thanh Trang gọi cho tôi năm cuộc điện thoại, chắc hẳn là thấy tôi không xem tin nhắn nên đi tìm tôi ở khắp nơi.
“Sáng sớm anh ấy đã chạy qua chạy lại giữa hai bên Đại công tử với chị Hoa, bây giờ đang ở cùng với nhiếp ảnh gia bên kia, giúp anh ta làm mấy công việc chuẩn bị.
Đại công tử nói không yên tâm với người khác, để anh ấy giám sát chuyện này.” Trần Kiều nói.
Tôi gật gật gật đầu, để cậu ấy tùy ý ngồi xuống một chỗ, mình thì vào phòng tắm rửa mặt.
Sàn nhà bừa bãi, khăn trải giường ướt đẫm dồn thành đống, chiếc quần bị xé rách đáng thương cuộn tròn trong góc, quần áo của Nhiễm Thanh Trang xen lẫn trong đống đó, thoạt nhìn còn tưởng là hai chúng tôi đã đại chiến một trận ở bên trong.
Chờ chút đã…
Hai chúng tôi quả thực có chiến, còn không chỉ chiến một trận.
Biểu tình trên mặt tôi cứng đờ, vành tai nóng ran, tôi nhặt từng chiếc quần áo ga giường một trên sàn lên ném vào bồn tắm, hủy thi diệt tích, làm sạch sàn nhà.
Ký ức về bồn tắm đứng thực sự quá mạnh, lúc bước vào tôi gần như chỉ có thể đặt tầm mắt lên trên trần nhà, ngăn cản chính mình nhớ lại tất cả những gì xảy ra ở trong này.
Thật vất vả mới thay xong quần áo và sấy khô tóc.
Tôi vừa cài cúc tay áo vừa đi ra khỏi phòng tắm thì thấy Trần Kiều đang bê thức ăn từ xe đẩy đồ ăn ra ngoài, đầy cả một bàn, ít nhất cũng phải có tám chín món.
Bảo sâm sí đỗ*, món nào cũng nặng đô, đều là vật đại bổ.
*Bào ngư hải sâm vi cá bong bóng cá: bốn món ăn tầm cỡ – có ý nghĩa quan trọng trong văn hóa Trung Hoa về mặt tiền bạc và sức khỏe
“Sao lại gọi nhiều thế này, có mỗi hai chúng ta ăn không hết đâu?”
Tôi thức dậy muộn, lúc này đã phải hơn mười một giờ, nhưng có tính cả ăn sáng thì ngần này cũng hơi quá mức rồi.
“Hai chúng ta?” Trần Kiều bê món canh cuối cùng lên, đặt xuống trước mặt tôi, nói: “Không phải đâu, chỗ này đều chuẩn bị cho anh đó.
Yêu ca nói thận của anh đang rỗng không nên phải bù nhiều…”
Tôi vừa nuốt một ngụm canh xuống, nghe vậy sặc luôn lên họng, ho đến mức hôn thiên ám địa, nước mắt đã sắp tuôn trào.
Cũng không biết có phải bị ảnh hưởng tâm lý gì không mà sau khi ăn xong một bữa cơm, cho hải sâm đông trùng hạ thảo xuống bụng, tôi lại cảm thấy bụng dưới nóng ran, thắt lưng và chân không đau trướng như ban nãy nữa.
Đẩy cửa phòng hội nghị ra, trong căn phòng đầy nắng, Nhiễm Thanh Trang và Dương Dĩ đang nói chuyện đồng thời nhìn về phía này.
Đôi mắt tôi vừa nhìn về phía Nhiễm Thanh Trang đã không được tự nhiên mà liếc sang phía khác, đi về phía Dương Dĩ, cảm thấy cả người mình nóng bừng.
Hỏng bét, sớm biết vậy đã không uống bát canh gà nhân sâm nhung hươu cuối cùng kia rồi, có vẻ hơi bị bù quá mức rồi.
“Cậu không sao là tốt rồi, nếu không nói không chừng ngài Sakamoto còn muốn giận chó đánh mèo lên cả tôi.” Dương Dĩ đánh giá tôi từ trên xuống dưới: “Thời gian của tôi có hạn, buổi tối tôi phải gấp rút đến một thành phố khác, bây giờ bắt đầu luôn đi.”
Dù sao cũng coi như là vị trí khá riêng tư, tôi cũng không phải người mẫu chuyên nghiệp, cân nhắc việc có nhiều người sẽ dễ khiến tôi bị căng thẳng, Dương Dĩ trực tiếp thu dọn hiện trường, chỉ giữ lại mỗi Nhiễm Thanh Trang.
Hiện trường chỉ còn lại hắn, có lúc hắn cần làm một số công việc trợ lý đơn giản, điều chỉnh vị trí của hộp đèn, hoặc kéo quần áo của tôi xuống.
Mỗi khi hắn tới gần, hô hấp của tôi sẽ bắt đầu không được thông thuận, cũng không biết là tự tôi tưởng tượng ra hay là quả thực như vậy, cứ cảm thấy hơi thở của hắn phả vào sau gáy, bả vai của tôi… Ngứa đến không chịu nổi.
Loại thuốc đó hẳn sẽ không còn có di chứng nữa đấy chứ?
Phía sau không ngừng truyền đến tiếng chụp ảnh, tôi thấy may mắn vì không cần phải chụp phía trước, nếu không tôi sợ là không có cách nào bày ra biểu cảm tự nhiên được.
“Kỳ lạ, tại sao tất cả đều là hoa?” Dương Dĩ khó hiểu không thôi: “Chẳng phải nói lúc nhiệt độ cơ thể bình thường có thể thấy rắn trườn qua thỏ sao? Rắn đâu? Thỏ đâu? Cậu đang phát sốt sao?”
Tôi hơi nghiêng đầu, thấp giọng quẫn bách nói: “Không… tôi ra bên ngoài hóng chút gió là được rồi.”
Tôi chỉ là luôn nhịn không được mà để ý đến sự tồn tại của Nhiễm Thanh Trang thôi, cứ để ý là sẽ nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cứ nghĩ đến là sẽ không khống chế được mà nóng hết cả người, xấu hổ đến phát hoảng.
“Không cần, để tôi ra ngoài đi, anh để người khác vào đi.” Nhiễm Thanh Trang từ phía sau hộp đèn đi ra, thản nhiên liếc tôi một cái, nói với Dương Dĩ: “Tôi ở đây cậu ấy không thể bình tĩnh được.” fact: Tên Ninh của Quý Ninh nghĩa là quả chanh, còn tên Thanh Trang của Nhiễm Thanh Trang nghĩa là loài chim diệc xám..
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
16 chương