Ngay sau đó thì đến đại hội kể chuyện ma, không ngờ địa điểm tổ chức chính là tòa nhà thí nghiệm bị bỏ đi của học viện y. Tuy nói là bỏ đi, nhưng cũng không phải tất cả đều hoang vắng, dưới tầng ba vẫn có phòng thí nghiệm, tầng bốn và tầng năm thì gần đây được tu sửa, rất nhiều thứ bị mang đi, để lại căn phòng trống trải, nghe nói sẽ được đặt làm phòng khách. Quyết định được địa điểm xong, thông báo được loan khắp nơi, trên diễn đàn và cả các tờ rơi quảng cáo, câu lạc bộ thần quái còn mời vài bạn học bên câu lạc bộ anime vẽ banner tuyên truyền. Hoạt động của câu lạc bộ thể thao thành công cũng kéo bầu không khí của câu lạc bộ thần quái lên cao, nghe nói có không ít người tham gia. Lúc Tô Tần vào phòng học, nghe thấy rất nhiều người thảo luận chuyện này, cậu đảo mắt nhìn về thân ảnh hai người ngồi trong góc lớp. Trần Minh và Viên Kiệt đang nói chuyện phiếm, trải qua chuyện lần trước, Tô Tần nhìn thế nào cũng thấy bầu không khí giữa hai người tràn đầy hường phấn. Cậu có chút xấu hổ, nhưng nếu không ra chào hỏi thì thật kì quái. Còn đang chậm chạp di chuyển, Trần Minh đã phát hiện ra cậu tới. “Tô Tần, chào buổi sáng.” Trần Minh nhìn đồng hồ một chút, “Hôm nay cậu đến hơi muộn nhỉ.” Mọi ngày, Tô Tần thường là người đầu tiên đến phòng học. Tô Tần cười cười, nhớ tới chuyện tối qua mất ngủ, nhịn không được ngáp một cái. Viên Kiệt tò mò, “Ngủ không ngon?” Tô Tần ừ một tiếng, vốn định ngồi xuống bên cạnh Trần Minh, nhưng lại đổi lại, ngồi vào bàn phía trước hai người. Trần Minh ghé lên bàn trên nhìn cậu, “Sao vậy? Sắc mặt có vẻ không tốt lắm.” Tô Tần lấy sách giáo khoa ra, sau đó lại lấy quyển sổ tay, “Gặp ác mộng.” Lời này đương nhiên là giả, nguyên nhân cậu mất ngủ chính là bởi hôm qua biết được mấy tin lớn. Chuyện gia đình nhà Nghiêm Qua thật phức tạp, quan hệ của anh và người nhà cũng không tốt lắm, tuy rằng cậu có thể tiếp nhận mấy tin tức này, nhưng lại phát hiện mình không thể giúp được cái gì. Cẩn thận suy nghĩ lại một chút, có phải cậu hơi quá không? Đã biết không thể giúp, lại bắt người ta nói bằng được? Mà chỉ để thỏa mãn tính hiếu kỳ của bản thân. Nghĩ như vậy làm Tô Tần có chút nặng nề, cứ trở mình liên tục, mở mắt đến tận sáng. Có lẽ bản thân đã nghĩ quá nhiều, thật ra có thể chia sẻ tâm sự với người khác cũng là một phương thức thả lỏng, cậu tự khuyên nhủ bản thân như thế, sau đó đứng dậy đi rửa mặt. Nghiêm Qua dậy làm bữa sáng từ sớm sau đó ra ngoài tìm việc làm, căn phòng trống trải, chỉ có Meo Meo đang nằm chổng vó ngủ trên sô pha, trong cổ họng còn phát ra tiếng grừ grừ kỳ quái. Viên Kiệt cũng ghé lên bàn, “Đại hội kể chuyện ma, cậu đi không?” Tô Tần day day huyệt thái dương, nghĩ lúc về cũng không có việc gì để làm, “Đi.” Cả ngày Tô Tần ở cùng một chỗ với đám Trần Minh, tâm tư bị chuyện học, thí nghiệm và Nghiêm Qua chiếm hết, chẳng chừa chỗ nào cho chuyện của Lưu Bị, cũng có thể cậu cố ý bỏ qua. Đợi tiết thí nghiệm buổi chiều kết thúc xong, Viên Kiệt nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “Buổi tối mới bắt đầu, vẫn còn có thời gian.” Trần Minh đề nghị, “Tô Tần, cậu còn chưa tới phòng ký túc của bọn mình lần nào nhỉ? Tới ngồi chút không?” Tô Tần nghĩ có hơi mệt, nên gật đầu đồng ý. Không nghĩ phòng của Trần Minh lại ở cùng một tòa nhà với Lưu Bị, chỉ là phòng của Trần Minh và Viên Kiệt ở tầng dưới, lúc đi vào đại sảnh ở tầng một, Tô Tần còn đụng phải Trương Dũng Nghĩa đang đi ra ngoài. “Tô Tần!” Đại Dũng thấy cậu ở đây thì kinh ngạc, chào hỏi trước, “Cậu tìm Lưu Bị?” “Không.. mình đi tới phòng của bạn học..” Cậu có chút lúng túng chỉ qua người bên cạnh. Đại Dũng ồ một tiếng, lúc này mới để ý hai người bên cạnh cậu, lại nói: “Từ hôm qua Lưu Bị cứ là lạ, không biết có phải ăn đồ không tốt hay không, tên ấy có nói gì với cậu không?”  Tô Tần có chút chột dạ, đảo mắt lắc đầu, “Không.. Không biết.” Đại Dũng thở dài, “Cậu rảnh rỗi thì tới xem tên ấy một chút, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.” Vừa nói vừa cười rộ lên, “Có tin tốt này, mình với Trần Miểu làm lành rồi.” Tô Tần ồ một tiếng, cười bảo: “Chúc mừng.” Đại Dũng vỗ vỗ vai cậu, cười ha ha đi ra ngoài. Có lẽ là có hẹn với bạn gái, Tô Tần nhìn bóng lưng vui sướng của cậu bạn thì có chút ước ao. Phòng của Trần Minh là phòng bốn người, phía dưới là bàn học và tủ quần áo, phía trên là giường chiếu, giường đặt song song, phía trước gường có cầu thang. Đây là lần đầu tiên Tô Tần thấy phòng ngủ như thế này, vẻ mặt vô cùng tò mò, đi xung quanh phòng nhìn. Có một ban công lớn, bồn rửa tay rộng, phía trên còn có một kệ sắt để treo khăn mặt và bàn chải đánh răng. Phía dưới có một bình nước và chậu. Thùng rác lớn đặt phía trước cửa sổ, bên phải là toilet. Tô Tần ngó đầu vào thử, toilet rất sạch sẽ, lát đầy gạch men trắng, đối diện với cửa là một chiếc vòi hoa sen. Trong phòng ngủ có đồng hồ nước và máy đo điện, có thể điều chỉnh nhiệt độ nước bằng bình nước nóng thông minh. Trên trần nhà có hai cái quạt trần lớn. “Rất được nha.” Tô Tần kinh ngạc nói. “Ký túc xá ở Nam đại không tệ, mới được tu sửa nên rất tốt, còn có cả thang máy.” Trần Minh để cậu ngồi xuống, sau đó đi rót nước, Tô Tần vội vã nói không cần. Viên Kiệt thấy vành mắt Tô Tần có chút đen, đề nghị: “Không bằng cậu đi ngủ một lúc đi, còn mấy tiếng nữa cơ mà.” Tô Tần nghe cậu ấy nói như vậy, cơn buồn ngủ cũng kéo tới, nhưng cậu còn có chút không tự nhiên, “Không cần…” “Không sao mà.” Trần Minh đẩy gọng kính mắt, gương mặt thanh tú mang theo ý cười, “Ngủ giường của mình đi, Viên Kiệt là tên quỷ lôi thôi..” “Cái gì.” Viên Kiệt trợn tròn mắt, “Không biết hôm qua mình giặt áo của ai..” Mặt Trần Minh ửng hồng, trừng mắt với Viên Kiệt, sau đó lại đẩy Tô Tần qua, “Giường mình ở bên đây, cậu đi lên ngủ đi, không sao mà.” Tô Tần đành phải nói cảm ơn, cởi giầy rồi đi lên. Lần đầu tiên ngủ giường cách mặt đất như vậy, cảm giác có chút mới mẻ. Lên giường nằm một cái, cậu thấy bên gối đầu bày vài quyển sách chuyên ngành, còn có một quyển sách toàn bộ bằng tiếng anh và từ điển Anh-Hán. Cậu trở mình, quay mặt vào tường, cơn buồn ngủ kéo đến, gần như ngủ ngay lập tức. Tô Tần không biết mình ngủ được bao lâu, lúc mơ hồ tỉnh lại, bên ngoài đã mờ tối. Mặt trời màu đỏ cam ghé xuống bệ cửa sổ, tựa như muốn nhuộm màu cho gạch men trắng. Cậu ngồi dậy, còn đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy mấy thanh âm kì quái. Giây đầu tiên Tô Tần còn không phản ứng kịp, ngay sau đó đầu nổ oành một cái. Thanh âm kia tuy bé, nhưng không đến mức không thể nghe, nơi phát ra là bên toilet, cửa đã đóng, bên trong có tiếng nước chảy ào ào, nhưng cách âm không tốt khiến người ngoài nghe được bên trong đang làm gì. Thanh âm của Trần Minh có chút thay đổi, không có cảm giác ôn hòa thường ngày, thay vào đó là mềm mại nhu mì. Thanh âm Viên Kiệt có chút khàn, người nghe không khỏi đỏ mặt. “A ừm… Cậu.. đừng.. a … a.” Trần Minh có chút không khống chế được, thanh âm hơi cao lên, sau đó lại bị che kín. Thanh âm Viên Kiệt có chút mơ hồ: “Cậu nhỏ giọng một chút! Lát nữa Tô Tần tỉnh dậy đấy!” Trần Minh rên rỉ, ngâm nga vài tiếng, hiển nhiên chịu không nổi, giọng nói còn mang theo tức giận, “Cậu, cậu đã biết có người, lại còn.. Ưm..” “Mình nhịn không được mà..” Sau đó là tiếng hôn môi, thanh âm Viên Kiệt trầm trầm khàn khàn, “Ai bảo cậu câu dẫn mình.” “Ai! Ai cậu…A! Không được! A! A!” Động tác kịch liệt bị tiếng nước che đi, không còn tiếng người nói chuyện, chỉ còn lại tiếng thở dốc như nhũn ra. Mặt Tô Tần nóng ran, cả người cứng ngắc không biết nên làm gì. Cậu không nghĩ quan hệ hai người đã tới mức này. Cậu ngây người ngồi yên một chỗ, cảm thấy đầu trống rỗng, qua một lúc lại nằm xuống, hướng mặt vào tường, tim đập như sấm rền. Lại.. lại ngủ một lúc nữa đi, có lẽ lúc tỉnh dậy sẽ quên chuyện này. Tô Tần nhắm mắt lại, phát hiện cơn buồn ngủ đã bay sạch! Thanh âm rất nhỏ kia cứ văng vẳng bên tai, cậu liếm môi, trong đầu hiện lên khuôn mặt Nghiêm Qua. Lại nói, sau lần cùng Nghiêm Qua kia, thật lâu rồi cậu không…. ngay cả tự mình giải quyết cũng không có……. Không xong rồi.. cậu phát hiện mình có phản ứng. Chết tiệt… Tô Tần vùi mặt vào gối, ảo não đập đầu một cái. Qua một lúc lâu, cửa phòng toilet được mở ra. Viên Kiệt đi ra đầu tiên, vừa lau tóc vừa ngâm nga vài giai điệu. Trong cửa vẫn còn tiếng nước rào rào, qua một lúc Trần Minh mới đi ra. Gương mặt mới tắm phớt hồng, thay một bộ quần áo, sau đó ngồi dưới bàn đọc sách uống nước. Hai người nhẹ giọng nói chuyện phiếm, tựa như chưa xảy ra cái gì. Tô Tần hỗn loạn một lúc thì cơn buồn ngủ kéo về, đang định ngủ thêm chút nữa, chuông di động đột ngột vang lên. Thanh âm nổ tung bên tai, khiến Tô Tần sợ đến nỗi bật dậy. Viên Kiệt ngẩng đầu nhìn cậu, cười nói: “Không đến mức bị chuông điện thoại của chính mình dọa sợ như thế chứ!” Tô Tần ngẩn người, lập tức làm bộ dạng mới tỉnh dậy, nói: “Đang ngủ ngon…” Cậu vừa nói vừa cúi đầu cầm điện thoại lên, là Nghiêm Qua gọi tới. “Alo?” “Sao còn chưa về?” Giọng Nghiêm Qua không có chút trách cứ, thậm chí còn mang theo cưng chiều. Lòng Tô Tần dần an ổn, đáp: “Buổi tối có hoạt động, xong thì sẽ về.” Nghiêm Qua có chút kinh ngạc, “Vậy sao, đại khái là lúc nào? Nếu muộn thì anh tới đón em.” “Không cần.” Tô Tần nói: “Chắc đến khoảng mười giờ thôi.” Nghiêm Qua ừ một tiếng, “Vậy em cẩn thận một chút.” “Được.” Tô Tần còn chưa cúp điện thoại, đầu bên kia, đột nhiên Nghiêm Qua chu môi hướng vào mic “Moah” thật to. Tô Tần có chút cứng đờ, phòng ngủ rất an tĩnh, loa điện thoại của cậu lại rất lớn, mọi người đều nghe thấy được. Cậu lập tức cúp máy, sau đó cầm điện thoại nửa ngày, không biết nên phản ứng thế nào. Viên Kiệt nhìn cậu, như suy nghĩ gì đó rồi nói: “Là người hôm ấy tới đón cậu à? Mình nhớ hai người ở chung nhà…” “Là thuê chung phòng!” Tô Tần sửa lại. Viên Kiệt nâng mi, “Ừ, thuê chung.” Sau khi nói xong, bầu không khí giữa ba người an tĩnh đến quỷ dị. Đại khái mỗi người đều ôm một suy nghĩ khác nhau, qua một lúc Trần Minh phá vỡ bầu không khí trầm mặc, “Cũng sắp đến giờ, chúng ta đi thôi.”