Tiết Thanh Minh qua đi, phía nam ngày càng nóng lên, sinh viên trong trường đi học cũng chỉ khoác một cái áσ ɭóŧ mỏng bên trong, sáng sớm nóng bức, đến trưa lại rét rủ cầm cập, không thôi, thời tiết này khiến người ta thật dễ bị cảm. Ký túc xá trong trường đại học là nơi chật chội ẩm thấp, sinh viên hệ chính quy đến ký túc xá càng nhiều, người người chen chúc trong ký túc xá nam, còn ký túc xá nữ lại thoáng đãng hơn, bốn người ở chung một phòng, còn sinh viên nam lại chen chung tám người một gian, chật chội đến khó thở. Mấy ngày gần đây, Lục Tử Chiêm cũng không biết mình bị ai lây cảm, khăn giấy không rời khỏi người, cánh mũi đỏ bừng, cả ngày phải bịt khẩu trang giao đồ ăn cho người ta.Hắn là vì chuyện Sầm Anh nháo nhào đòi cắt đứt quan hệ nên tâm trạng mới buồn bực như thế này, biểu tình trên mặt bị khẩu trang che lấp, tâm tư hiện hết lên trên đôi mắt, hắn mang theo thức ăn nhanh không nói một lời đưa cho khách hàng, đối phương trộm liếc nhìn hắn một cái, tim đập bùm bùm, rất nhiều người ở sau lưng hắn nói hắn thất tình, che giấu chuyện đấy vào sâu trong tim, loại cảm xúc u buồn trên người loại đàn ông như Lục Tử Chiêm thực ra là ưu điểm mê người chứ không phải khuyết điểm, khiến hắn càng ngày càng được nhiều bạn gái thầm mến. Mà Lục Tử Chiêm cũng chưa từng thả thính lại người nào, tự nhiên đi học, đi làm rồi trở về ký túc xá, chuyên chú đọc sách, làm bài tập, một hai giờ sáng mới ngủ, khiến bạn học kinh ngạc không thôi. Mỗi khi hắn đọc sách phát chán sẽ mở điện thoại ra, nghe âm thanh trong trẻo của Sầm Anh. Hôm ấy, sau khi cãi nhau, Lục Tử Chiêm chưa từng đụng mặt Sầm Anh nữa, hắn nghĩ đến chuyện cậu có bị cảm lạnh hay không, lúc bị cảm có nhớ mua thuốc không, có biết tự mình uống thuốc không? Đa số thời gian, Sầm Anh còn chưa xem ai gọi đã tắt máy, cậu giận Lục Tử Chiêm, giận đến nỗi nhìn thấy chữ "Lục" cũng không yêu thích nổi, hôm trước hắn gọi cho cậu, âm thanh cậu nói hiện lên đầy vẻ vui sướng, thỉnh thoảng có nam nữ lại bắt chuyện với cậu, cậu giống như giấu đầu hở đuôi, báo cho hắn rằng cuộc sống cậu rất hạnh phúc, không rảnh quan tâm đến Lục Tử Chiêm. Chuyện này làm cho Lục Tử Chiêm đau xót, so với chuyện bị cậu trêu chọc còn khó chịu hơn, dần dần, tần suất gọi cho cậu cũng từ từ giảm dần, chỉ dám âm thầm tưởng tượng, nhớ lại hình dáng Sầm Anh từng cười ngọt ngào với hắn. Ví như hôm qua bạn cùng phòng của Lục Tử Chiêm thắng trận, mời toàn bộ phòng đi ăn mừng. Trong đường trường đại học đa số là quán bán thức ăn nhanh, chỉ còn hai ba món ăn, liên hoan cuối kỳ bọn họ ăn ở đây đã chán ngấy, bọn họ rủ nhau đi tàu điện ngầm lên trung tâm thành phố ăn cơm. Lục Tử Chiêm là người địa phương, nhưng lại biết mấy quán ăn ngon, hắn dẫn bạn cùng phòng chạy qua đường đi quen thuộc, tới một tiệm mì. Cửa tiệm kia nếu xem là đơn giản mộc mạc thì cũng không đúng, ngói đỏ đen xếp san sát nhau, bảng hiệu làm bằng gỗ, bên trong là đèn huỳnh quang mờ nhạt, trên tường quét sơn nước loang lổ. Đám người bọn họ chọn một cái bàn gỗ rạn nứt ngồi xuống, nhân viên phục vụ mặc áo sơ mi, quần quân đội rộng rãi màu xanh, bên hông buộc một cái dây đeo, đưa thực đơn cho bọn họ. Bạn cùng phòng Lục Tử Chiêm cảm thấy thú vị, chọn mấy món ăn cay xé lưỡi, lại còn mấy món mặn. Lục Tử Chiêm kiên quyết không ăn, chỉ gọi cho mình một bình sữa chua. Nhân viên phục vụ viết xong thực đơn, mang đồ uống lên cho bọn họ, đám bạn Lục Tử Chiêm ngồi nói chuyện một lúc, vị khách bên kia không vui, nói. "Lúc tôi tới, cái bàn kia vẫn còn trống, cậu dựa vào cái gì nói cậu tới sớm hơn tôi?" Lục Tử Chiêm nhìn lại, thấy đối phương là nam sinh bằng tuổi mình, mặt tròn tròn, tóc tai chải tỉ mỉ cẩn thận, hai má phúng phính giống như cái bánh bao. Hắn thấy người này vô cùng quen mặt, hình như là bạn học của Sầm Anh, là thành viên trong nhóm biện luận của trường, nhẫn nhịn, nói. "Cậu gọi món ăn sau chúng tôi, đương nhiên là chủ cửa hàng để chúng tôi ngồi xuống. Một mình cậu ăn cơm, uống một cốc nước là được rồi, để lại tôi một cốc, tôi đổi cho cậu một cái bánh ngọt." Nam sinh kia hơi di chuyển ghế, cánh tay cản lại cánh tay lấy đồ uống của Lục Tử Chiêm, không cảm kích nói. "Bạn tôi không thích đồ ngọt, chỉ thích uống đồ có ga." Bạn cùng phòng của Lục Tử Chiêm chen vào nói. "Cậu nhường cho bạn tôi uống không được sao? Hẹp hòi vậy..." Chàng trai kia vẫn không chịu nhường, cười lạnh nói. "Tôi là quỷ hẹp hòi đấy, chờ bạn tôi đến, các người cố gắng nài nỉ cậu ấy, nhưng mà, không chắc cậu ấy sẽ cho đâu." Bọn họ bị mấy câu nói này chọc đến phát điên, bạn cùng phòng của Lục Tử Chiêm đứng lên, giống như muốn đánh nhau với chàng trai kia. Lúc này, Sầm Anh mang theo một hộp đồ ăn vặt còn bốc khói nghi ngút vào, gọi chàng trai kia một tiếng "Anh" vô cùng ngọt ngào, ngồi xuống trước mặt cậu ta, áy náy nói. "Em nói chậm, bà chủ không cẩn thận bỏ hành vào, sau đó đã nhặt ra rồi, chỉ còn sót lại mấy cọng thôi, chắc sẽ không ảnh hưởng đến khẩu vị của anh chứ?" Nói xong, phát hiện có người đang nhìn chằm chằm bên này, cậu quay lại, thấy Lục Tử Chiêm và một đám bạn đang đứng cạnh đó, hừ một tiếng, nói. "Có chuyện gì?" Chàng trai kia kề sát bên tai, nói mấy câu với Sầm Anh, Lục Tử Chiêm nhìn sắp nứt cả mắt, chua xót nói. "Không có chuyện gì, muốn em nhường một bình nước cho bàn bọn anh." Hắn cắn răng, nhỏ giọng thì thào, mập vậy thảo nào ăn nhiều thế. Giọng Lục Tử Chiêm không quá thấp, Sầm Anh giỏng tai nghe được đôi ba câu, tuy rằng không phải mắng cậu nhưng thái độ này của Lục Tử Chiêm cũng thật cay nghiệt, châm biếm sư huynh cậu, cậu nheo mắt nhìn Lục Tử Chiêm, nói. "Tôi nhìn cậu không giống xin xỏ lắm." Lục Tử Chiêm muốn nói lại, lại thấy chàng trai khuôn mặt tròn kia thấp đầu cười trộm, không tiếc đắc tội với người khác cũng phải bảo vệ bằng được Sầm Anh. Lục Tử Chiêm nghĩ lại, Sầm Anh giận dỗi hắn, hắn phải kéo người ta trở về, bây giờ lại rưới thêm dầu vào lửa, đối chọi gay gắt với Sầm Anh, chẳng khác nào đẩy cậu xa khỏi hắn. Hắn nghĩ thông suốt, giận dỗi tiêu tan, nhìn chàng trai mập mạp kia, nói. "Xin lỗi." Sau đó nhìn Sầm Anh, nói với cậu. "Anh với em sao lại có thù hận được? Anh cũng không muốn gây chuyện với em, chỉ là anh muốn hỏi cậu ta muốn nhường đồ uống cho anh hay không, nếu không muốn thì thôi, vốn là tụi em tới trước, anh cũng không thể bắt tụi em nhường được." Bạn cùng phòng Lục Tử Chiêm ở một bên kêu lớn, nói. "Cậu nói nhăng nói cuội gì đó? Rõ ràng là chúng ta.. " Lời còn chưa dứt đã bị cái trừng của Lục Tử Chiêm cản lại, cậu ta nhịn vào, tức đến nghẹn họng. Sâm Anh kiêu căng liếc mắt nhìn bọn họ, trong lòng buồn cười, Lục Tử Chiêm giống như con lừa, đối xử tốt với cậu ta, cậu ta ỷ lại, lấy roi quất cậu ta, cậu ta mới chịu đi. Vì vậy, khách khí nói với hắn. "Nếu cậu không tìm cớ, tôi cũng không tính toán chi li, lúc trước cậu nói mời tôi ăn bánh ngọt thì đổi nước uống sao? Bây giờ tôi theo ý cậu, nhường cho cậu một bình." Lục Tử Chiêm mang theo sắc mặt vui mừng, nói. "Đương nhiên là giữ lời. Em không ăn ngọt, anh sẽ đổi một đĩa bánh ngó sen cho em." Hắn gọi nhân viên phục vụ thêm đồ ăn, còn căn dặn phải làm sạch sẽ. Lục Tử Chiêm nhớ đến mấy hôm nay ăn cơm ở trường học, mấy ngày rồi không thấy Sầm Anh, không nghe được tin tức của cậu, nỗi nhớ dâng lên như thủy triều, chỉ khi nào gặp được cậu, nhìn cậu cười, nhìn cậu giận, nhìn cậu trừng mắt với mình, lúc nói chuyện lộ ra làn môi đỏ mọng hàm răng trắng sáng, làm cho Lục Tử Chiêm chìm sâu vào bể tình, nỗi khổ tương tư bị sóng cuốn đi, bất kể ra sao cũng không ra khỏi nơi đây, càng ngày càng lún sâu. Nơi Lục Tử Chiêm Làm việc, vì bà xã ông chủ kia có thai, nên đóng quán không kinh doanh một tuần, Lục Tử Chiêm được nghỉ, cả ngày ở trong thư viện đọc sách, không bị người ta quấy rầy. Hắn vô thức quét thẻ học sinh, vào trong thư viện, không hiểu sao lại đi nhầm tầng, lộn vào khu phòng đọc 3-F, chuyên trưng bày các loại tiểu thuyết thanh xuân vườn trường. Lục Tử Chiêm trước giờ chưa đọc mấy loại tiểu thuyết này, đối với mấy tiểu thuyết tình yêu motip này hắn khịt mũi coi thường, hôm nay trót tới đây rồi, hắn lướt dạo một vòng, tiện tay lấy một quyển tiểu thuyết bìa không quá đẹp, ngồi xuống bàn đọc, ngẩn người nhớ tới Sầm Anh. Thỉnh thoảng nhớ lại chàng trai có khuôn mặt tròn kia, có phải là cậu ta có ý với Sầm Anh hay không? Sầm Anh xem mình là người xấu sao? Lục Tử Chiêm nghĩ vậy, cảm thấy chuyện không lạc quan, tên mập kia xấu thì xấu nhưng trên bàn cơm lại đối xử dịu dàng với Sầm Anh, ước gì có thể giúp Sầm Anh nhai nát rồi đút cho cậu ăn. Mà mình thì sao? Ngoại trừ cãi nhau với Sầm Anh thì chính là bắt cậu bày ra các loại tư thế dâm dãng của mình cho hắn xem. Trước kia cùng nhau đọc sách, hắn lấy cái nơ con bướm của Sầm Anh, làm Sầm Anh giận dỗi, cắt hết tóc tai. Sầm Anh tức giận, cắt tóc, không dám để dài nữa. Lục Tử Chiêm xấu hổ, tiết kiệm một tháng tiền tiêu vặt mua cái kẹp mới cho Sầm Anh, mua dây cột tóc, mua lược chải đầu cho cậu, sợ cậu không nhận nên biến thành trò giấu đồ trong cặp cậu, viết tin nặc danh xin lỗi cậu. Hắn nhõng nhẽo như vậy, mãi đến khi Sầm Anh tha thứ cho hắn, cùng hắn về nhà mới thôi. Mùa xuân đến, Sầm Anh nuôi một con chuột, Lục Tử Chiêm cả ngày chạy Đông chạy Tây đi tìm đồ ăn cho nó. Mùa hè, mỗi lần học thể dục xong, Lục Tử Chiêm đều chạy ra ngoài mua kem cho cậu ăn. Đến ngày trời thu, đằng sau trường mọc một cây nho, Lục Tử Chiêm đã thử qua một quả, ngọt vô cùng, hắn chạy trộm ra phía sau hái hết nho, đưa cho Sầm Anh. Mùa đông đến, hắn lười hơn, chẳng còn muốn gây sự nữa, mỗi ngày mua hai cái bánh bí ngô mới ra lò, đưa cho Sầm Anh một cái. Sầm Anh mỗi ngày ăn nhiều bánh quá, bên khóe miệng khô rát, đụng vào liền đau nhưng cũng ham ăn, ngày nào cũng đòi ăn. Lục Tử Chiêm không nhịn được cười, bỗng nhiên hiện ra ý nghĩ muốn làm bánh bí ngô để xin lỗi Sầm Anh. Trong trường đại học không có chỗ nào bán bánh này, Lục Tử Chiêm đạp xe đạp khắp nơi cũng không thấy chỗ mua, mặt mày ủ rũ hỏi đám bạn ở siêu thị hay cửa hàng tiện lợi có bán không? Bạn hắn nghĩ ra cho hắn một phương pháp, chính là tới chỗ câu lạc bộ nấu ăn làm, trường học cho phép bọn họ ở đó học nấu ăn, nguyên liệu vô cùng đầy đủ. Lục Tử Chiêm đồng ý với ý kiến này, tìm phương thức liên lạc với hội trưởng câu lạc bộ nấu ăn của trường, biết được đối phương là con gái, do dự một hồi, sau đó đành nhờ hội phó ra tay, mặt dày chạy sang ký túc xá nhà người ta anh anh em em bắt quàng làm họ, Phó hội trưởng đồng ý, giúp hắn làm bánh. Mọi chuyện xong xuôi, hơn mười giờ đêm, Lục Tử Chiêm đạp xe sang trường Sầm Anh, sợ ký tức xá của cậu đóng cửa, hắn đạp xe bán sống bán chết. Lúc đi tắt qua rừng nhỏ, đúng như dự đoán, hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cả người cả xe đâm sầm vào bụi hoa phía trước. Hắn đau đến không thở nổi, gắng sức nâng xe đạp lên, không thể làm gì khác ngoài việc vứt xe ở đó, mình hắn tập tễnh bịt đầu gối chảy máu đi tới ký túc xá Sầm Anh. Lúc hắn đến ký túc xá,vừa vặn gặp lớp trưởng lớp cậu đi ra ngoài, thấy một chàng trai quần áo bẩn thỉu đứng ngoài cửa chống trộm, ống quần còn dính cả máu, giật mình hỏi. "Cậu ở phòng nào? Tắt đèn rồi sao còn chưa về? Không mang thẻ sao?" Lục Tử Chiêm khó khăn trả lời. "Tôi đưa thức ăn, ký túc xá các người có sinh viên họ Sầm gọi bữa khuya, tôi không có số, không gọi được cho cậu ta." Ở trong ký túc xá của bọn họ, họ Sầm là họ cực kỳ hiếm, lớp trưởng vừa nghe đã biết là Sầm Anh, nghi ngờ nhìn Lục Tử Chiêm, hỏi. "Sầm Anh có việc đi ra ngoài rồi, buổi tối không trở về, sao lại đặt bữa khuya?" Lục Tử Chiêm nghe vậy sững sờ, lớp trưởng liền nghĩ là ai đó thích thầm Sầm Anh nên tặng đồ cho cậu, cầm lấy hộp thức ăn từ trong tay Lục Tử Chiêm, một tay quẹt thẻ, tay còn lại mở cái hộp ngửi mùi thơm của bánh bí ngô, nước dãi chảy ròng, nói. "Tôi là bạn học của Sầm Anh, tôi giúp cậu chuyển cho cậu ấy." Lục Tử Chiêm định tiến lên hai bước, chỉ thấy lớp trưởng cắn cắn bánh, lầm bầm nói. "Những người này thật không biết tự lượng sức, còn muốn theo đuổi Sầm Anh. Bánh lần này ăn ngon hơn lần trước Sầm Anh đưa..." Lục Tử Chiêm kinh ngạc, chua xót lại căm ghét không thôi, hai tay lặng lẽ nắm chặt thành quyền, đánh một phát vào cửa sắt chống trộm.