Bàn Thờ Trinh Tiết Của Kỹ Nam
Chương 11
“Ưm… a… đừng…” Tiểu hùng tử bị ép đến nỗi mắt lơ mơ, mặt đỏ bừng, tiếng thở dốc như ra sức cự tuyệt.
Hơi thở nóng bỏng quyện vào nhau, Diệp Sênh Bắc hôn trọn bờ môi thơm mềm của cậu rồi hôn dọc một đường xuống dưới. Gã dường như không thể nhịn thêm được liền cởi phanh lớp đồ gây cản trở tầm nhìn của đối phương, thấy cơ thể câu in hằn những dấu lạ, gã không nén được mà híp mắt lại, càng ra sức hộ đối phương mạnh mẽ hơn.
“Đợi… đợi chút! Lạc Quỳ Nguyệt đột nhiên thóp eo lại, nghe thấy tiếng nói của chính mình liền vừa xấu hổ vừa tức giận.
Diệp Sênh Bắc nghe xong lại tâm trạng lại sục sôi, gã ngậm chặt nhũ hoa Lạc Quỳ Nguyệt, động tác mạnh mẽ, thậm chí còn cắn, nghe tiếng thở gấp gáp của hùng tử, dục vọng lại càng dâng trào.
“Đừng… ưm… đừng cắn chỗ đó…a ư…”
Diệp Sênh Bắc trút giận xong lại trở mặt, trêu hoa ghẹo nguyệt cậu hùng tử, tiếp tục liếm xuống vùng bụng cậu, cởi lớp quần vướng víu của cậu, rồi ngậm lấy tiểu bảo bối đã hưng phấn dù còn cách một lớp quần.
Lạc Quỳ Nguyệt bị kích thích quá mức, đành cong chân lên, một bên chân bị đặt lên vai Diệp Sênh Bắc, vô thức áp sát đối phương ngày càng gần hơn theo mỗi động tác liếm láp của gã.
“Phê không?” Diệp Sênh Bắc nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi liếm một vòng thân dưới của cậu, Lạc Quỳ Nguyệt bị gã quấy quả đến bật khóc.
“Tôi… ưm… tôi không biết…” – Lạc Quỳ Nguyệt ấm ức khóc nức nở.
Diệp Sênh Bắc dùng đầu lưỡi nghịch ngợm thân dưới cậu. “Thật sự không nói?”
Lạc Quỳ Nguyệt tỏ vẻ thảm hại, chỉ biết đỏ mặt, quệt quệt nước mắt, đáp lại: “Ph… phê…”
Lúc này Diệp Sênh Bắc phải thấy mới chịu, gã mãn nguyện chép miệng một cái, bàn tay lớn của gã kéo kéo chiếc quần lót của cậu ra, chỗ đó lập tức bắn thẳng ra ngoài như cá gặp nước.
Chất dịch trắng trong thẩm thấu từ đỉnh, Diệp Sênh Bắc nhìn đến nóng rực người, một lòng muốn bảo bối tiến vào trong cơ thể gã, rồi từ từ chí cuối vừa khóc lóc vừa bắn vào trong gã.
Gã nhanh chóng cởi sạch quần áo cậu, phần mông ướt át dí sát thân dưới của cậu, không cẩn thận chạm vào hậu huyệt, Diệp Sênh Bắc ngồi lùi lại, chỗ đó lập tức nuốt vật kia vào, cả hai bất giác cùng bật tiếng rên.
Diệp Sênh Bắc cử động vòng eo, để dương v*t của bảo bối tiến vào càng sâu hơn, gã đưa tay mò mẫm kích thích hùng tử, đẩy cậu dựa vào ghế, như vậy gã mới dễ dàng hôn môi đối phương.
Lạc Quỳ Nguyệt cảm thấy linh hồn mình như đang phiêu du giữa trời mây biển rộng, khi chìm khi nổi, không cách nào dừng lại, vừa nghẹt thở lại vừa nóng nực.
Thân dưới bị một vật vừa ẩm ướt lại vừa ấm nóng bao bọc lấy, nơi đó không ngừng chuyển động, thậm chí đến cậu không thể mở nổi miệng, đành ra sức hít thở lấy sức.
“Bảo bối… A ha… Em hôn chỗ này…” – Diệp Sênh Bắc không ngừng đung đưa eo, gã cởi áo để lộ nhũ hoa đã thẳng đứng, từ khi gã mang thai, chỗ đó nhạy cảm mà trống trải khiến gã chỉ muốn tiểu hùng tử sờ nắn nó, gã đưa tay ôm lấy đầu Lạc Quỳ Nguyệt, đưa nhũ hoa đặt ngay trước đôi môi nhỏ xinh của cậu rồi đẩy vào trong miệng.
“Ưm… a… tuyệt quá… a ha… bảo bối… thích quá… ưm a…” – Diệp Sênh Bắc ra sức bám chặt cổ Lạc Quỳ Nguyệt, đùi vòng qua hông cậu, bờ mông nhấp nhô, những giọt chất lỏng đùng đục chảy quện thành một đống. Nhũ hoa của gã bị Lạc Quỳ Nguyệt vô thức gặm nhấm, vừa đau lại vừa kích thích, nhuần nhuyễn vô cùng, khiến hậu huyệt của gã không ngừng co rút, kích thích đến mức Lạc Quỳ Nguyệt phải ra sức cắn mạnh hơn.
“A ha… bên kia… hự… bên kia cũng muốn… a ha… ưm ưm…” – Gã ấn nhũ hoa bên kia vào miệng Lạc Quỳ Nguyệt, khuôn mặt anh tuấn lúc này lại bị tư thế phóng đãng chiếm cứ, thư tử như một ả dâm phụ dục cầu bất mãn, rên rỉ van nài, “A… Mút vào sữa đi… Ư a…Thích quá…”
Khuôn mặt Lạc Quỳ Nguyệt ướt át đỏ bừng, giọng nói cũng bất ổn: “Anh… đừng nói nữa… ưm…”
“A… bắn vào đi… bắn vào đi… a ha… bảo bối tìm đối tượng trong đó đi… ha…”
Lạc Quỳ Nguyệt run người, bị Diệp Sênh Bắc kích thích, liền bắn vào thật.
Một luồng chất lỏng chảy bên trong cơ thể, hậu huyệt Diệp Sênh Bắc co lại, nuốt toàn bộ tinh dịch của Lạc Quỳ Nguyệt vào người không chừa giọt nào, bụng dưới có phần trướng lên, bật tiếng rên rồi ôm chặt hùng tử.
Tài xế mắt nhìn thẳng như kẻ qua đường, chầm chậm lái xe, hắn biết thiếu gia chẳng có ý định dừng lại.
“Đợi đã, Diệp Sênh Bắc, ưm ư…”
“Nào, bảo bối, chúng ta làm lại lần nữa…”
Tài xế: ngày hôm đó, các hùng tử cuối cùng cũng nghĩ tới ngày bị các thư tử mang thai áp bức. QAQ
Cuối cùng chiếc xe cũng dừng, Diệp Sênh Bắc vẻ mặt thoả mãn, hắn mặc đồ cho Lạc Quỳ Nguyệt, hai tay ôm chặt hùng tử bảo bối đang run chân xuống xe.
Lạc Quỳ Nguyệt nhìn kiến trúc to đùng trước mặt, lí nhí hỏi Diệp Sênh Bắc: “Làm gì vậy?”
Diệp Sênh Bắc nhếch môi về phía cậu, ấm áp như chưa từng có vẻ cầm thú trước đó: “Kết hôn.”
“…”
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
3 chương
151 chương
137 chương
11 chương