Thiên Sở Mộc nhìn theo bóng lưng của cô, tay đưa lên môi sờ sờ, mỉm cười. Môi cô vừa ngọt thấm vị kem, vừa mềm mại như bông tơ, nói chung khi hôn rất tuyệt. Thấy cô dần đi xa, hắn vội đuổi theo, nắm tay vạt áo cô:"Phương Chu, cậu giận mình sao?".. Trình Phương Chu không thèm đếm xỉa đến hắn. Lắc lắc thân người để tránh tay hắn. Cô do đi rất nhanh cho nên không để ý đến là có một viên đá rất to nắm ngày giữa vỉa hè, chân cô đi vấp phải nó mà bị ngã xuống, hau đầu gối cạ xát với mặt đường khiến cho chảy máu. Thiên Sở Mộc hoảng hốt đi lại đỡ cô, hỏi hang:"Có đau lắm không?". Trình Phương Chu mếu máo:"Là tại cậu đó, tại cậu khiến mình bị té,". Thiên Sở Mộc biết cô vừa đau vừa giận, cũng không trách cô được, ngồi xõm xuống:"Leo lên đi, mình cõng cậu về nhà". Dù đang giận thật nhưng mà đau quá, cô cũng đi không nỗi nữa, đành leo lên lưng cho hắn cậu vậy?. Tấm lưng của hắn rất to, giống như đang che chở cho cô khỏi cuộc đời bão tố. Hai tay cô vòng tay ôm cô hắn, mắt nhìn về phía trước. Thiên Sở Mộc lên tiếng:"Phương Chu, cậu có thích ai chưa?". Bị hắn hỏi như vậy, làm cho cô khó nói, người cô thích kà hắn chứ ai!. "Ừm, mình chưa". "Thật sao?"_hắn nhếch môi cười:"Vậy thì tốt". "Hả?"_Trình Phương Chu không hiểu ý hắn lắm:"Mà cậu hỏi để làm gì?". Thiên Sở Mộc nghiêng đầu:"Để biết còn tính ". "Tính cái gì?". "Đến chừng đó cậu sẽ biết". "Nhỏ mọn". Về đến nhà cô, anh cõng cô vào trong, vừa hay ba mẹ cô đều đi việc hết rồi Đối với căn nhà của cô, anh đã quen thuộc từ lâu, giống nhà của mình vậy? Đỡ cô ngồi xuống ghế, rồi đi lại lấy hộp cứu thương. Xoăn tay áo lên, quỳ dưới sàn nhà, rồi bắt đầu băng bó lại cho cô. Cô nhìn hắn, ở gốc độ này có thể thấy được gương mặt tuấn tú của hắn, lúc ở trường gương mặt này rất lạnh lùng, còn khi ở nhà thì dịu dàng như vậy. Hại cô không biết được đâu bộ mặt thật của anh nữa. Thiên Sở Mộc cất vật dụng vào bên trong, rồi đi cất:"Xong rồi đó". Thấy hắn chuẩn bị đi về, cô nói:"Sở Mộc, mình đói".. Thiên Sở Mộc quay lại nhìn cô:"Mình đi mua thức ăn cho cậu đây, chờ một lát đi". Bất giác, mặt của cô đỏ lên, cái này thật giống trông mấy bộ phim ngôn tình vậy?. Lát sau anh trở về, trên tay rất nhiều thức ăn, đặt lên bàn, rồi cẩn thận mở ra cho cô:"Ăn đi, kẻo nguội". Trình Phương Chu rất nhanh ăn như đã bị bỏ đói mấy năm vậy, ăn một cách điên cuồng. "Khụ khụ khụ..". Thiên Sở Mộc lấy nước đưa cô, dặn:"Ăn từ từ thôi, nghẹn rồi thấy không, có ai dành với cậu đâu"... Cô nuốt ực thức ăn vào trong, nhìn hắn nói:"Cậu mua mấy cái này rất ngon". Hắn xoa đầu cô:"Nếu vậy vài nữa mình dẫn cậu đi ăn". "Thật sao?" cô mở to mắt hỏi... "Thật!"_Thiên Sở Mộc cười:"Nhưng có một điều kiện".. Trình Phương Chu bĩu môi:"Cậu nói đi?". "Nếu như bài kiếm tra toán sắp tới cậu được mười điểm, không những dẫn cậu đi ăn, mình còn chấp nhận mọi điều mà cậu đưa ra". Nói thẳng cô học dở nhất vẫn là môn toán, nhớ mỗi lần phát bài kiểm tra cô chỉ có 5 hoặc 6 điểm, có khi còn thấp hơn. Bởi vì vậy, nghe anh đòi điểm cao làm sao cô làm được đây? Thấy cô đang băn khoăn, hắn nói tiếp:"Thời gian tới mình sẽ kèm riêng cho cậu, chịu không?". "Cảm ơn, cậu là tốt nhất"_cô vui, chòm người hôn lên má hắn một cái, thay cho lời cảm ơn.. Thiên Sở Mộc cười rất sâu, hôm nay anh được hôn và đã hôn cô. Cảm giác này rất tuyệt. Cô gái mình thích hôn mình, có gì mà bằng nữa. - -------Còn-------