Giờ ra về, Thiên Sở Mộc được thầy hiệu trưởng gọi lên phòng, cô và hắn đã thầm đoán ra. Bà cô kia lại đi báo cáo rồi. Trình Phương Chu ngồi ở ghế đá trong trường, chờ hắn, mãi đến một tiếng sau, cô ngủ quên, lúc đó Thiên Sở Mộc đi xuống, nhìn thấy cô như vậy liền tỏ ra đau lòng, cô gái này, sao không đi về trước nhỉ? Còn ở lại đợi đến ngủ gật như vậy? Thiên Sở Mộc đánh thức cô:"Phương Chu, về nhà thôi". Trình Phương Chu giật mình, miệng nói nhanh:"Hả? Về, vè thôi". Thiên Sở Mộc phì cười, gõ vào đầu cô một cái, không mạnh:"Cậu đó, ngủ gà ngủ gật ở đây? Không sợ người ta nhìn thấy sao?". Trình Phương Chu chu môi đáng yêu:"Tôi đợi cậu, mà cậu còn mắng tôi nữa, giận cậu rồi?". Trình Phương Chu hình như giận thật, cô đi ra cổng mà không ngoái đầu lại, mặc kệ đằng sau có một người đang cười đến ngay ngốc. Trình Phương Chu đi ra khỏi trường, chợt cô nhớ ra điều gì đó, dừng chân lại, ngoái đầu:"Sở Mộc, vừa nãy thầy hiệu trưởng gọi cậu lén đã nói gì vậy?" Thiên Sở Mộc cập vai Trình Phương Chu đi kiểu như cặp đôi đang yêu nhau, cười với đời:"Cũng không có gì, chỉ bị phạt trực vệ sinh một tháng thôi". "Hả?"_Trình Phương Chu không dám tin, vô lễ với giáo viên cũng thuộc vào một tội nghiêm trọng (có quá không nữ chính). Thiên Sở Mộc:"Vậy cậu muốn tôi bị hạ sao?" "Không có?"_Trình Phương Chu cảm thấy vui mừng, hắn không bị hạ đạo đức là ổn rồi. "Ay yo, đừng nói là cậu không muốn nuôi tôi khi tôi không có việc làm đó nha". "Chứ gì nữa, bản thân tôi còn không lo nỗi, nếu như nuôi thêm cậu chắc có đi ăn mày là được". Thiên Sở Mộc nheo mắt:"Cậu đó, không có ý chí gì cả, phải tin vào bản thân chứ? Cố gắng thật nhiều sẽ thành công". "Tôi suy nghĩ kĩ rồi, tôi sẽ không làm diễn viên nữa, tôi sẽ làm một nhà tiểu thuyết, viết ra những câu chuyện tình yêu, hay học đường ngọt ngào,mà mộc mạc". "Cậu có thể viết về chúng ta, biết về một người bạn đẹp trai". "Xời, đừng quá tự luyến nữa" - -------Còn-----