Bán Sơn Yên Vũ Quá Giang Hồ

Chương 32 : Thiên Lang thiết kỵ dẹp loạn

“Ở trên đảo mấy ngày nay mà chưa ăn no?” Vệ Lam buồn cười nhìn Diệp Nhiên. “Không phải, chẳng qua không ngon bằng thức ăn ngươi làm.” Diệp Nhiên nuốt nuốt nước miếng, nhìn cái nồi chằm chằm. “Vậy ngươi ăn nhiều một chút.” Vệ Lam lấy đồ ăn dụ dỗ con cừu nhỏ. “Chỉ còn một bữa.” Diệp Nhiên mím môi, có phần ủ rũ. Trong lòng sói xám lớn vui mừng đến nở hoa, chẳng lẽ y muốn mình nấu ăn cho y cả đời? “Ba ngày được không?” Diệp Nhiên chớp chớp mắt, ra điều kiện. Có thể ăn thêm nhiều bữa. “Sáng mai ta phải theo Thiếu Cung Chủ đi hải chiến.” Vệ Lam nghiêm mặt nói. “Còn ta? Ta cũng phải đi!” Diệp Nhiên trừng to mắt. “Không được!” Vệ Lam lắc đầu. “Ta muốn đi!” Diệp Nhiên nóng nảy: “Một mình ở đây, ta sẽ buồn đến chết đó.” ” Nhưng ta đã quyết định cả rồi...” Vệ Lam ra vẻ khó xử. “Vậy thì không sao.” Diệp Nhiên nhào tới ôm chân hắn: “Tăng cho ta một chỗ, một chỗ thôi.” “Chuyện quân đội, đâu phải là trò đùa?” Vẻ mặt Vệ Lam nghiêm túc: “Huống hồ đã sớm sắp xếp số lượng sát thủ.” “Ta không phải sát thủ, chỉ cần để ta đi theo là được! Quét rác cũng được.” Diệp Nhiên chưa từ bỏ ý định. “... Vậy ngươi cứ đi theo ta đi, mỗi ngày chạy làm chút việc vặt vãnh.” Vệ Lam bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Diệp Nhiên hết sức vui mừng, đầu gật lia lịa. Sợ nhất là nhàm chán một mình! Trên Đông Hải có vô số đảo nhỏ, phần lớn là cỏ hoang mọc thành bụi, cực kỳ hoang vắng, thuyền buôn chạy qua đó dù có thấy, cũng không muốn ngừng lại. Nhất là mấy cái hoang đảo gần Nam Hải, truyền thuyết có hải yêu thường lui tới, bởi vậy cho dù là ban ngày, cũng không có con thuyền nào dám tới gần. Trước hải chiến một đêm, Trình Mộc Phong và Phương Hử ăn cơm xong liền ngồi thuyền đi tới hải đảo. “Đến lúc đánh nhau, không cho phép ngươi chạy loạn.” Trình Mộc Phong dặn dò Phương Hử. “Phụ thân cũng nói như vậy với ta.” Phương Hử mím môi: “Ta không có ngốc.” “Mấy ngày này Chu tiền bối làm gì?” Trình Mộc Phong hỏi. “Không làm gì hết, mỗi ngày đi tìm phụ thân Tiểu Hiên nói chuyện làm ăn, hình như muốn mua cửa hiệu gấm vóc và ruộng dâu của Đường gia, còn ép ta đi theo.” Phương Hử buồn bực: “Tại sao phụ thân lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với gấm vóc như vậy?” Trình Mộc Phong nhìn vẻ mặt nghi hoặc của tiểu hài tử, cười lắc đầu. Sau năm, sáu canh giờ, mặt trời dần dần mọc lên, thuyền nhỏ cũng chạy tới gần tiểu đảo kia. “Trình thiếu hiệp.” Phó tướng Ngô Uy được triều đình phái tới đã sớm chờ trên bờ biển, đợi hai người lên bờ, dẫn thẳng đến chỗ quân đội. Sáng sớm, sương biển còn chưa tan hết, ánh mặt trời màu vàng rắc trên mặt biển màu xanh những tia sáng, có chút sặc sỡ, cũng có chút chói mắt. Hơn một ngàn chiến thuyền đậu ngay ngắn chỉnh tề, gió nhẹ ngẫu nhiên lay động cờ chiến, lộ ra chữ “Lâm” màu đen phía trên. Quân đội trong tay chiến thần Thiên Lang Lâm Hạo đều là thiết kỵ tinh nhuệ nhất. “Có bao nhiêu người?” Trình Mộc Phong hỏi. “8000 người, nhưng đều là một địch mười.” Ngô Uy tràn đầy tự tin: “Mà chiến thuyền chúng ta đều có pháo, đánh một trận, tuyệt đối sẽ không chịu thiệt thòi.” “Cho ta hai ngàn người.” Trình Mộc Phong mở bản đồ trong tay ra: “Đêm nay ta dẫn quân xuất phát, ngươi ở tại chỗ này.” “Hai ngàn?” Ngô Uy nhíu mày: “Nhưng hoàng thượng nói Hạ Ngọc Như có hai vạn thuỷ quân.” “Ngô tướng yên tâm, hai ngàn người đã đủ đối phó với bọn chúng rồi.” Trình Mộc Phong nhíu mày nói. Cho dù những người đó có trì độn, hiện tại cũng đã phát hiện Hạ Ngọc Như và Hạ Như Uyên đều mất tích. Rắn mất đầu, dù có nhiều người có ích gì? Nếu may mắn thì không cần đánh cũng thắng. Trình Mộc Phong đang dự tính thì trên đảo nhỏ kia đã sớm rối thành một nùi. Hạ Ngọc Như và Hạ Như Uyên đều biến mất, liên tiếp ba ngày cũng không trở về. Mấy phó tướng muốn ngăn chặn tin tức, nhưng vẫn bị lác đác truyền ra. Trong lúc này, lòng người trên đảo đều hoảng sợ. Đến buổi sáng ngày thứ tư, những phó tướng đang thương lượng đối sách, đột nhiên cò người vừa lăn vừa bò đi vào: “Báo... Quân đội Thiên... Thiên Lang quốc đã tấn công!” “Cái gì?” Phó tướng sợ hãi: “Thiên Lang quốc?” “Đúng vậy, đông... đông nghịt.” Thủ vệ báo tin không kịp thở. Phản quân còn đang luống cuống tay chân chuẩn bị xuất cảng, đại quân Thiên Lang quốc đã chạy đến gần bờ. 100 chiến thuyền xếp thành hình nửa vòng tròn, từ từ tới gần hải đảo, họng pháo tối om, im lặng uy hiếp. Phương Hử nằm sấp trên cửa sổ sứ vững chắc của chiến thuyền mà nhìn bên ngoài, y chưa từng thấy hải chiến. “Quay lại đi, không có đánh nhau đâu.” Trình Mộc Phong ngồi trong khoang thuyền uống rượu. “Vì sao?” Phương Hử quay lại, cực kỳ nghi hoặc. “Trận này hoàn toàn không cần lo lắng, đần độn mới đánh.” Trình Mộc Phong cười cười: “Nếu như đánh nhau thật, sao ta có thể dẫn ngươi theo? Có phải du sơn ngoạn thủy đâu.” “Ta cũng có võ công.” Phương Hử tức giận, nói như mình chỉ biết quấy rối! “Đưa miệng qua đây.” Trình Mộc Phong đùa giỡn tiểu hài tử. “Không cho hôn.” Phương Hử nổi giận. “Tiểu Hử nghe lời, qua đây hôn một cái.” Trình Mộc Phong đưa tay với y. “Hừ.” Phương Hử nhìn ra ngoài cửa sổ, bất động. “Bảo bối nghe lời, hôn một cái.” Trình Mộc Phong nhếch miệng. “Hừ hừ.” Phương Hử tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ. “Phương đại hiệp.” Trình Mộc Phong nghĩ một chút, ôm quyền nói: “Xin ngươi qua đây cho ta hôn một cái.” “...” Phương Hử rốt cục không hừ hừ nữa, từ từ bò qua, chạm mặt Trình Mộc Phong một cái. Trình Mộc Phong buồn bực, tật xấu này ai dạy cho tiểu hài tử? Phải kêu đại hiệp mới ngoan. Phương Hử hôn xong thì đến bên cửa sổ, tiếp tục nhìn chằm chằm ra ngoài. Phản quân làm bộ chống cự một phen, rất nhanh liền bỏ giáp đầu hàng. Quân đội của Thiên Lang quốc, đúng như lời Trình Mộc Phong nói, gần như là không chiến mà thắng. “Vậy là xong?” Phương Hử lên bờ, nhìn binh sĩ đang thu dọn tàn cục, cảm thấy có chút nói không nên lời. Nào có ai đánh giặc như vậy. “Đánh xong rồi, nhưng chỉ là một nửa, một nửa này là giúp Hạ vương Mãng quốc.” Trình Mộc Phong dẫn Phương Hử ngồi xuống đá ngầm: “Nửa còn lại là giúp tất cả võ lâm.” “Có ý gì?” Phương Hử có chút khó hiểu. “Tuy nói Hạ Ngọc Như là nữ nhân của Mãng vương, nhưng hai người luôn bất hòa. Nửa năm trước, Mãng vương dâng biểu tấu chương cho hoàng thượng, nói Hạ Ngọc Như và Hạ Như Uyên có ý đồ mưu phản, xin hoàng thượng phái binh chinh phạt, còn hứa nếu có thể bảo vệ vương vị của hắn, sẽ lấy binh phù tổ truyền và bảo tàng để tạ ơn.” Trình Mộc Phong nhẹ nhàng giải thích cho tiểu hài tử nghe. “Vậy võ lâm đã xảy ra chuyện gì?” Phương Hử vẫn không hiểu. “Trong Đường Môn có quỷ.” Trình Mộc Phong nhướng mày cười: “Vân Sát Bảo giúp hoàng thượng bình loạn đảng, hoàng thượng cũng đáp ứng, giúp Vân Sát Bảo và võ lâm trừ bỏ mối họa.” “Phụ thân Đường Hiên là người xấu?” Phương Hử giật mình nói: “Nhưng danh tiếng Đường Môn ở trên giang hồ hiển hách, Đường chưởng môn sao có thể...” “Sau này ngươi sẽ biết.” Trình Mộc Phong lấy miếng binh phù của Mãng vương từ trong lồng ngực ra: “Có muốn xem không?” Con dơi màu xanh được điêu khắc trông rất sống động, quay về phía mặt trời xem, trong suốt không có một tạp chất. “Đẹp.” Phương Hử gật đầu. “Nó chỉ là một nửa binh phù, một nửa còn lại, bên trong Đường Môn.” Trình Mộc Phong cười. “Đường gia muốn mưu phản.” Phương Hử trừng to mắt. “Ngươi cảm thấy vậy?” Trình Mộc Phong nhìn dáng vẻ như mèo nhỏ giật mình của Phương Hử, cố ý đùa y. “Không cho phép nói sang chuyện khác!” Phương Hử sốt ruột, mưu phản là tịch thu tài sản, giết hết cả nhà kẻ phạm tội, vậy đến lúc đó Tiểu Hiên phải làm sao bây giờ? Tô Ngọc phải làm sao bây giờ? “Đêm nay nếu tất cả đều nghe lời ta, ta sẽ nói cho ngươi biết.” Trình Mộc Phong tới gần: “Hôn trước.” “Ngươi cố ý!” Phương Hử vừa buồn bực vừa tức giận. Trình Mộc Phong kéo tiểu hài tử vào trong ngực, cúi đầu hôn: “Đêm nay nghe lời, sáng mai ta sẽ nói cho ngươi biết.” Phương Hử cực kỳ căm giận mà vùng vẫy. Người này lại coi mình như tiểu hài tử mà lừa gạt! Vào ban đêm, Trình Mộc Phong thương lượng chuyện với Ngô Uy trong tiền sảnh, Phương Hử một mình trở về phòng, tắm rửa xong, khóa cửa từ bên trong, sau cùng bò lên giường ngủ. Ngủ được một nửa, nghe thấy có người đẩy cửa. “Tiểu Hử?” Trình Mộc Phong nhẹ giọng kêu: “Ngủ chưa?” Ngủ rồi! Phương Hử la hét trong lòng, cả người cuốn vào trong chăn. Nghe trong phòng có tiếng động loạt soạt, Trình Mộc Phong biết rõ tiểu hài tử còn chưa ngủ, vì thế đẩy cửa sổ phòng. Cửa sổ cũng khóa. “Tiểu Hử.” Trình Mộc Phong đành phải tiếp tục kêu: “Mở cửa.” Phương Tiểu Hử đem chăn che đầu lại, không nói lời nào. Đợi một lúc, Trình Mộc Phong bất đắc dĩ, lấy chủy thủ ra, vạch dọc theo khe cửa đi vào, mượn lưỡi đao và nội lực chặt đứt khóa cửa. “Ai cho ngươi vào?” Phương Hử nghe thấy tiếng động, xoay người ngồi dậy từ trên giường. “Đang tốt lành, sao lại tức giận?” Trình Mộc Phong nhíu mày. “Ngươi và phụ thân đều coi ta như tiểu hài tử!” Phương Hử tức giận trừng hắn: “Chuyện gì các ngươi cũng không nói cho ta biết! Vừa muốn đùa giỡn ta vừa dỗ ta, chuyện quan trọng cũng không nói với ta!” “Ta không có.” Trình Mộc Phong ngồi bên cạnh y. “Ngươi có!” Phương Hử cảm thấy có phần uất ức. Nhiều năm như vậy, cái gì bọn họ cũng không nói với mình. Chỉ để cho mình ăn cơm ngon, ngủ ngon giấc. Mặc kệ bên ngoài có bao nhiêu khó khăn, trước mặt mình chỉ cười nói tốt. Biết là bọn họ quan tâm mình, nhưng thật sự không muốn như vậy. Mình cũng là nam nhân, cũng muốn giúp phụ thân và Mộc Phong làm việc, cũng muốn giúp mọi người chia sẻ một chút. “... Chúng ta chỉ muốn ngươi luôn hài lòng vui vẻ.” Trình Mộc Phong ngẩn người, sau đó đưa tay ôm y vào ngực: “Là ta sai, thực xin lỗi.” Vẫn xem y là thiếu gia bốc đồng, lại quên y sẽ lớn lên. “Ta đã mười tám tuổi rồi.” Cái mũi Phương Hử chua xót: “Ta không muốn làm tiểu hài tử.” “Ta biết, ta đáp ứng ngươi.” Trình Mộc Phong nghiêm túc nhìn vào ánh mắt y: “Sau này có chuyện gì ta cũng nói cho ngươi, ngươi muốn làm cái gì, ta sẽ cố gắng hết mức giúp ngươi, có được không?” “Thật không?” Phương Hử không tin. “Thật.” Trình Mộc Phong giơ tay đảm bảo. Phương Hử khụt khà khụt khịt, ánh mắt hồng hồng mà cười.