Bán Sơn Yên Vũ Quá Giang Hồ

Chương 18 : Kề vai sát cánh vượt qua khó khăn

Ngày hôm sau, mọi người trong tộc Tô gia mở Từ Đường, tất cả mọi người theo thứ tự ngồi xuống, bắt đầu thảo luận hậu sự Tô lão Đường chủ để lại. Đường Hiên không phải người của Tô gia nên không có cách nào đi cùng, vì thế đành ở trong phòng chờ, chờ đợi mà lòng đầy lo lắng. Mãi đến khi mặt trời lặn về tây, y mới thấy Tô Ngọc về phòng. “Sao rồi?” Đường Hiên đứng dậy đón. “…Phân đà ở Điền Nam.” Tô Ngọc nhỏ giọng nói. ” Điền Nam?” Đường Hiên nhíu mày. Trong tất cả phân đà của Uy Đường, chỉ có Điền Nam là thùng rỗng kêu to, không nói đến quyền lực, ngay cả hiệu buôn dưới tay cũng không nhiều, nuôi sống chính mình cũng khó. Tô Ngọc là nhi tử độc nhất của Tô lão Đường chủ, mặc dù tư chất bình thường, không đủ để gánh vác Uy Đường nhưng cũng không tới nỗi phải tới Điền Nam. Đây rõ ràng là bắt nạt hắn! “Ngươi đồng ý?” Đường Hiên đưa hắn một chén trà nóng, hỏi cẩn thận. “Không đồng ý thì sao?” Tô Ngọc cười khổ: “Hiện tại tất cả Tô gia đều coi bọn họ là chủ nhân, người ủng hộ ta không quá mười người.” Nghe giọng điệu của hắn có chút bi thương, Đường Hiên thăm dò hỏi: “Muốn ta giúp ngươi không?” “Không cần.” Tô Ngọc lắc đầu: “Dù sao cũng không thể dựa vào người khác.” “Ngươi cho ta là người khác?” Trong lòng Đường Hiên có chút nghẹn lại. “Không phải, ta biết ngươi rất tốt với ta.” Tô Ngọc ngẩng đầu nhìn Đường Hiên, ánh mắt đầy nghiêm túc: “Ta muốn thử xem mình có thể làm gì.” “Vậy bây giờ ngươi muốn làm gì?” Đường Hiên có chút lo lắng. “Ba ngày sau ta sẽ lên đường đi Điền Nam.” Tô Ngọc để chén trà trong tay xuống: “Nhiều nhất là ba năm, ta sẽ lấy lại những thứ thuộc về phụ thân.” Điền Nam, bên ngoài nước Thục, đi ba bốn tháng mới tới nơi. Ba năm lâu như vậy, cũng không biết mình gặp được Đại Hùng được mấy lần. Đường Hiên ngây người, đột nhiên cảm thấy có người cầm tay mình. “Tiểu… Tiểu Hiên.” Tô Ngọc không dám nhìn vào mắt Đường Hiên: “Ngươi… Ta có thể… ôm ngươi một cái không?” Đêm qua ôm y vào trong ngực, cảm giác rất tốt, ấm áp đến mức cả đời cũng không muốn buông ra. Đường Hiên chưa kịp đồng ý thì cảm thấy mình bị ôm vào một lồng ngực rắn chắc. Lá gan Đại Hùng càng ngày càng lớn! Đường Tiểu Lục nghiến răng nghiến lợi, đang nghĩ có nên giẫm hắn hai cái hay không, nhưng mặt lại đỏ bừng, vì thế đành vùi đầu vào ngực hắn, sợ người nọ thấy bộ dáng lúng túng của mình. “Tiểu Hiên.” Tô Ngọc gọi tên y: “Ta thích ngươi.” “Hồi nhỏ, phụ thân ta dẫn ta tới nhà ngươi dự tiệc, ngươi còn nhỏ như vậy, mà đã có võ công giỏi đến thế. Tết Nguyên Tiêu, mọi người đối câu đối, tiến sĩ tú tài gì cũng bị ngươi đánh bại. Khi đó ngươi mặc sa y tử sắc, được nhiều bảo tiêu, nha hoàn tiền hô hậu ủng vây quanh, người khác muốn thấy ngươi cũng khó.” Khi đó, mình vừa mập vừa có tư chất kém, võ công không giỏi, văn không hay, diện mạo không đẹp, gia thế bình thường, vì thế chỉ có thể trốn vào góc phòng len lén nhìn, trong mắt tràn đầy hâm mộ. Sau khi lớn lên, hâm mộ liền biến thành yêu thích. Không phải mình không biết lượng sức mình, nhưng mà vẫn không nhịn được. Không nhịn được mà nhìn y, không nhịn được mà muốn y, không nhịn được muốn y cười, không nhịn được mà đối tốt với y. Tiểu Hiên, ta thích ngươi. Những lời này hắn nói thầm trong lòng không biết bao nhiêu lần, lần này có cơ hội nói ra khỏi miệng, chỉ thế thôi đã cảm thấy cực kỳ thỏa mãn. Kỳ thật hắn có nhiều điều muốn hỏi. Muốn hỏi: “Tiểu Hiên, ngươi chờ ta được không?” Muốn hỏi: “Tiểu Hiên, ngươi đi với ta được không?” Muốn hỏi: “Tiểu Hiên, ngươi cũng thích ta phải không?” Nhưng mình có tư cách gì mà yêu cầu y nhiều thế? Điền Nam xa như vậy, khi đi cũng không biết khi nào mới trở về, càng không biết mình có thành công hay không, sao dám yêu cầu xa vời? Đường Hiên bị Tô Ngọc ôm vào ngực, cũng không biết mình phải nói gì. Chắc là nên cự tuyệt, nhưng tại sao không nói nên lời? Thông cảm? Thương xót? Đường Hiên đang miên man suy nghĩ thì cảm thấy có một chất lỏng ấm áp rơi xuống cổ. Khóc cái gì?! Đường Hiên càng rối loạn. Ta bị ngươi ôm, bị ngươi tỏ tình, ta… ta… ta… ta…còn chưa khóc nữa! Dùng lực đẩy Tô Ngọc ra, Đường Hiên xoay người chạy ra ngoài. Đi thẳng về khách điếm, cuộn mình vào trong chăn, bên tai là giọng nói trầm thấp của Tô Ngọc. Ta thích ngươi! Thích ngươi! Thích ngươi! “Ta biết ngươi thích ta!” Đường Hiên ôm gối đầu. Nhưng mà… nhưng mà ngươi nói ra làm gì? Không nói ra, chúng ta vẫn giả bộ hồ đồ, vẫn cãi nhau ầm ĩ, vẫn thân thiết gắn bó, vẫn lừa mình dối người nói là bạn tốt. Nhưng hiện tại màn che đã bị chọc thủng, mình cần cho hắn một đáp án. Thích hay không thích? Nếu không thích, khi hắn nói chuyện với Phương Hử, mình tức giận cái gì? Hắn không ăn không uống, mình lo lắng làm gì? Hắn ngủ là việc của hắn, sao mình lại nằm trên bụng hắn không chịu đi? Hắn thừa dịp nửa đêm lén lút ôm mình, mình đều biết, nhưng vì sao không đạp hắn xuống giường? Vậy… đây là thích? Nhưng mình… sao mình lại thích hắn? Ngốc như vậy, lại béo như thế! Đường Hiên nghĩ nát óc mà không nghĩ ra nguyên nhân. Cho nên ba ngày sau, Đường Hiên đều trốn trong khách điếm không ra ngoài. Buổi sáng ngày thứ tư, y đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài thì thấy đội nhân mã đi qua, Tô Ngọc cưỡi ngựa đi trước. Đại Hùng hết nhìn đông rồi nhìn tây, đang tìm mình? Tô Ngọc dẫn theo năm, sáu người, càng đi càng thấy lòng nặng nề. Có lẽ mình chọc Tiểu Hiên tức rồi. Cuối cùng là bởi vì mình quá tham lam. Y vốn không nhìn mình lấy một lần, hiện tại y để mình ôm đã tốt lắm rồi, sao mình lại không biết thỏa mãn? Đang ngây người thì hắn thấy dưới thân chao đảo, chưa kịp phản ứng liền bị ngã trên mặt đất. Lúc này, tùy tùng hóa thành sát thần, cả đám cầm đao cười ác độc với mình. Lưỡi đao phản chiếu ra hàn quang làm tinh thần người hoảng hốt. Bọn họ vẫn hóa ra vẫn lo lắng, cũng đúng, dù sao thì chỉ có người chết mới an phận. “Thiếu đường chủ, đắc tội, chúng ta cũng là tuân mệnh làm việc.” Mắt thấy đạo hàn quang tới gần mình, Tô Ngọc rút kiếm phản kháng theo bản năng. Không thể chết được. Nếu chết như vậy, mình còn mặt mũi đi gặp phụ thân? Trong lúc vội vàng, toàn thân Tô Ngọc đều bị thương, nhưng vẫn liều mạng chống đỡ. Sức lực nhiều đến mấy cũng có lúc cạn kiệt, mắt thấy lưỡi đao xé gió gần sát cổ mình, đột nhiên bị một người đẩy ra. Quay lại nhìn thì thấy Đường Hiên đang cầm kiếm, vẻ mặt lạnh lùng chắn ở trước mặt mình. Mấy người tùy tùng kia chưa kịp phản ứng thì cảm thấy cơ thể đột nhiên phát lạnh, sau đó ngã trên mặt đất. Độc dược của Đường Môn là độc bộ thiên hạ, Đường Hiên lại ghét thủ đoạn hạ lưu này nên cho tới bây giờ chưa từng dùng, chỉ có lần này là ngoại lệ. Y không nói không rằng mà đỡ Tô Ngọc ngồi dưới tàng cây, lấy một cái áo sạch sẽ từ trong bọc quần áo, rắc thuốc bột vào miệng viết thương. “Được rồi, ngươi đi được không?” Đường Hiên hỏi hắn. Tô Ngọc gật đầu, thấp giọng nói cám ơn. Đến khách điếm trong thành, Tô Ngọc thuê hai gian thượng phòng, mỗi người một gian, còn sớm đã lui về phòng. Đường Hiên thở dài, một mình ngẩn người ở phòng kế bên. Nửa đêm, Đường Hiên đẩy cửa phòng kế bên đi vào, quả nhiên thấy Tô Ngọc đứng cạnh cửa sổ, trên mặt không vui cũng không buồn. “Tô Ngọc.” Đường Hiên kinh ngạc, vì thế nhẹ nhàng gọi hắn. Tô Ngọc nhàn nhạt “Ừ” Một tiếng, cũng không nhiều lời. “Không sao đâu.” Đường Hiên cầm tay hắn: “Đừng để ý.” “Tiểu Hiên.” Tô Ngọc đưa tay, ôm chặt y vào trong ngực, như dùng hết tất cả khí lực. Thì ra mình vô dụng như vậy, ngay cả mình cũng không tự bảo vệ được, làm sao lấy lại sản nghiệp của phụ thân? Trong lòng thật sự rất đau, đau đến không biết phải làm thế nào cho phải. “Không sao. Không sao.” Đường Hiên đưa tay ôm hắn lần đầu tiên. Ánh trăng sáng rọi vào song cửa sổ, chiếu vào hai người đang ôm nhau. “Tô Ngọc.” Đường Hiên ngẩng đầu hỏi hắn: “Sau này ngươi định làm gì?” Nếu người trong tộc của hắn quyết tâm giết người, vậy thì dù thế nào cũng không thể đi Điền Nam nữa. “Ta có cậu ở Đông Nam…” “Ta có tiêu cục nhỏ ở Tây Nam.” Đường Hiên cắt ngang hắn: “Là Tam ca cho ta, ngươi… ngươi đồng ý không?” “Tiêu cục của ngươi?” Tô Ngọc kinh ngạc: “Ta đi?” “Cũng không phải là cho ngươi.” Đường Hiên chột dạ né tránh ánh mắt của hắn: “Ngươi phải làm ta phát tài, bằng không… phải đền bạc cho ta.” Sau một lúc lâu, Tô Ngọc không trả lời. Đường Hiên nhịn không được mà ngẩng đầu, chỉ thấy Tô Ngọc đang nhìn mình. “Ngươi nhìn ta làm gì?” Đường Hiên bị nhìn đến đỏ mặt, đẩy hắn ra rồi định ra ngoài: “Không cần thì thôi!” “Tiểu Hiên!” Tô Ngọc ôm lấy hắn từ phía sau: “Ta sẽ… sẽ không làm ngươi thất vọng.” Đường Hiên không nhịn được mà cong khóe miệng cười, đáng tiếc người sau lưng không thấy được. Bụng Đại Hùng bị thương, vì thế đêm nay, Đường Hiên không có gối đầu lớn, phải ngủ trên tay hắn nhưng cũng rất ngọt ngào. Ngày hôm sau, hai người khởi hành đi Tây Nam. Ven đường đâu đâu cũng có lời đồn về Trình Mộc Phong, nói hắn uống máu, biến thành ma. Lúc ăn cơm, còn có người tán gẫu bàn bên, nội dung vừa cường điệu vừa hoang đường, Đường Hiên nghe thấy thì cười, ngẩng đầu thì thấy vẻ mặt không vui của Tô Ngọc. Lúc đi ngủ, Tô Ngọc nhìn Đường Hiên muốn nói lại thôi. Đường Hiên buồn cười nhìn hắn: “Muốn nói với ta Trình Mộc Phong không phải người xấu?” “Ta không tin những lời đồn này.” vẻ mặt Tô Ngọc nghiêm túc. “Ta không cần biết hắn có phải là người xấu hay không.” Đường Hiên sờ vết thương trên bụng Tô Ngọc: “Không liên quan đến ta.” “Nhưng mà…” “Không được nghĩ về hắn.” Đường Hiên cực kỳ hung dữ mà ấn miệng vết thương của hắn xuống một cái. “A!” Tô Ngọc kêu thảm thiết. Hừ! Đường Hiên xoay người vào tường, ngủ. Một lúc sau, cảm thấy Đại Hùng dụi vào mình, sau đó từ từ ôm mình vào ngực. Trong phòng, tim ai đó đập loạn nhịp. Dưới ánh trăng, khóe miệng ai đó cong lên.