Bán Sinh Thục

Chương 46

Sau khi viên đạn bay ra khỏi nòng búng, nó phóng với tốc độ tính từng giây. Cho dù tốc độ của Lệ Hành có nhanh hơn nữa, dù có muốn một cọng lông không bị thương là điều không thể. Dù Lệ Hành xuất thân là lính đặc chủng, thì cũng là chuyện không thể thay đổi. Cho nên nói Lệ Hành trúng đạn, với tình huống vào lúc đó thì cũng không phải là không thể, huống chi Trần Bưu còn liên tục bắn anh. Nghĩ đến đây, tim của Hạ Hi bỗng run mạnh. Nếu nói làm liên lụy người vô tội như Mễ Kha làm cho Hạ Hi vô cùng áy náy, nhưng Lệ Hành vì cứu cô mà bị thương làm cho cô vô cùng đau lòng và khó chịu, đâu còn có tâm tư bận tâm cho đôi vai đang bị thương của mình. Theo bản năng cô bắt lấy cổ tay của Lệ Hành, muốn vén tay áo của anh lên nhìn. Lệ Hành vẫn còn đang giận cô vì cô dám lấy thân mình ra mạo hiểm, giờ lại thình lình bị động tác nhảy dựng của cô làm sợ tới mức theo bản năng chậc lưỡi một tiếng. Anh muốn vươn tay ngăn lại, nhưng bị Hạ Hi đánh một cái bốp lên tay và vén tay áo anh lên. Kiên quyết kéo cao tay áo đang ướt của anh lên, ánh mắt nhìn thấy miệng vết thương màu đỏ trên cánh tay Lệ Hành, nước mắt của Hạ Hi không khống chế được mà rơi xuống, “Tại sao anh…”. Ba chữ ‘Lại không nói’ bị nghẹn lại trong cổ họng không thể phát thành lời, hơn nữa hồi tưởng lại tình trạng lúc đó, cô lại càng sợ đến rùng mình. Nếu không phải vì cô, hiện tại anh nhất định đang ở trong quân đội làm tốt công tiệc Tham mưu trưởng và quan chỉ huy của mình, chắc sẽ không có cơ hội để súng làm bị thương đâu? Hạ Hi cúi đầu, cảm thấy Lệ Hành có một người bạn gái như cô quả thật là rất xui xẻo. May mắn là chỉ bị thương trên cánh tay, nếu không…Cô không dám nghĩ tiếp! Đây chính là người cô yêu, anh yêu cô so với cô yêu anh còn nhiều hơn! Đây chính là người cô yêu, cô đau, anh hận không thể thay cô chịu đau đớn này! Lệ Hành không nhìn thấy vẻ mặt của cô, nhưng lại nghe thấy hình như cô đang nức nở, “Xin lỗi anh, thật xin lỗi anh…” Sau đó liền kéo anh đi tìm bác sĩ. Trước đó còn tức giận đến mức muốn đánh người, một giây sau tức giận đã bị một tiếng xin lỗi của cô làm mềm xuống. Trở tay lại dễ dàng cầm lấy bàn tay lạnh như băng của Hạ Hi, Lệ Hành dịu giọng nói, “Không sao đâu, chỉ là bị thương ngoài da thôi.” Lúc trước trong mắt trong lòng đều là cô, anh cũng chỉ lờ mờ cảm thấy hình như trên cánh tay anh có một vật kim loại đâm qua. Sau đó vì đánh nhau mà lại càng không có thời gian để bận tâm, nếu không phải Hạ Hi phát hiện, căn bản Lệ Hành cũng không biết mình đã bị thương. Thực ra so vết thương nhẹ này với những trải nghiệm của anh hồi ở trong bộ đội đặc chủng quả thật không đáng phải nhắc tới. Trải qua thời mưa bom bão đạn, những nhiệm vụ có thể làm cho anh mất mạng bất cứ lúc nào, và những cái ‘huân chương’ đang nằm ở trên người anh, làm sao có thể lấy nó ra so sánh với chuyện nghiêm trọng và nguy hiểm ngày hôm nay chứ? Nhưng thân là một quân nhân chuyên nghiệp, Lệ Hành là người mặc quân phục, đầu đội đất nước, vai gánh trách nhiệm, anh lại càng không có quyền được rút lui. Thân là một người đàn ông, Lệ Hành vì người phụ nữ mình yêu mà liều mạng, đó lại là chuyện anh không bao giờ được từ chối. Nói tóm lại, theo ý anh thì đó đều là chuyện tất nhiên. Nhưng Lệ Hành càng an ủi, trong lòng Hạ Hi lại càng khó chịu. Cố gắng khống chế nước mắt của mình, cô bước nhanh hơn. Tay Lệ Hành thoáng dùng sức nắm tay cô, phối hợp với bước chân của cô. Ánh mắt mang theo tình yêu nồng nàng khóa chặt bóng dáng mảnh khảnh của Hạ Hi, ánh mắt Lệ Hành thoáng nhíu lại, khóe miệng nâng lên. Thôi tùy cô vậy. Cái loại hạnh phúc của tình yêu này mãnh liệt đến mức Lệ Hành không thể cưỡng lại. Huống hồ anh cũng không mất đi Tiểu Thất, người phụ nữ mà anh vô cùng yêu, Lệ Hành cảm thấy nghĩ như vậy mới có thể làm cho anh cảm thấy yên tâm. Nhưng điều kiện tiên quyết là anh cần phải sống cho tốt! Nếu không anh lấy cái gì để hứa cho cô hạnh phúc cả đời? Cánh tay trúng đạn của Lệ Hành may chỉ là xuyên qua da thịt, không có bị thương tới xương, nên cũng không quá nghiêm trọng. Nhưng vì không được xử lý kịp thời, vốn là đánh nhau lại còn mưa nữa, với lại lúc trước anh cũng có tình trạng sốt cao, nên Hạ Hi đề nghị nên giữ anh lại bệnh viện để quan sát. Quân diễn lại sắp diễn ra, thân là quan chỉ huy Lệ Hành làm sao có thể rút khỏi được? Anh không cho ai có cơ hội bác bỏ, cự tuyệt nói, “Không cần, anh sẽ chú ý là được.” Thấy Hạ Nhã Ngôn còn muốn nói thêm gì đó, anh trực tiếp dặn bác sĩ, “Phiền chị cho tôi chút thuốc là được. Cảm ơn!” Anh giơ tay lên sờ mặt của Hạ Hi, cố tình lấy giọng nói trêu chọc cô, “Không sao đâu, thân thể chồng em rất tốt.” Hạ Hi mím môi không hé răng, nhưng ánh mắt thì lại đang trách anh. Ý trách anh không biết tự thương thân mình, nhưng cuối cùng cũng không thể mở miệng bảo anh rút khỏi diễn tập. Ngoại trừ hiểu cho anh ra, lại càng phải ủng hộ anh nhiều hơn! Giống như chuyện Lệ Hành biết cô phải làm mồi nhử Trần Bưu vào bẫy, cho dù lo lắng nhưng anh cũng chỉ có thể ủng hộ và thông cảm cho cô. Cho nên mới nói Hạ Hi và Lệ Hành vốn cùng là một loại người. Đúng vậy hai người chỉ cần trao đổi ánh mắt, liếc nhau như đồng sự, Hạ Nhã Ngôn cũng chỉ biết cười nhẹ. Cảm thấy vẻ mặt trêu chọc bây giờ của Lệ Hành và một thân mặc quân trang nghiêm túc quả thật không hợp chút nào. Giống như bộ dáng không đứng đắn của Hách Nghĩa Thành vậy, hoàn toàn phá hủy đi hình tượng nghiêm túc của quân nhân. Phát hiện thấy trong mắt Hạ Nhã Ngôn toàn ý cười, Lệ Hành xấu hổ cào cào tóc đầu đinh của anh, “Cái đó, chúng tôi đi lấy thuốc trước.” Kỳ thật ban đầu anh vốn muốn giống như Hạ Hi gọi Hạ Nhã Ngôn một tiếng chị họ, nhưng lời nói đến miệng lại không nói ra được. Xoay lưng tiêu sái, Lệ Hành nắm lấy tay Hạ Hi đi ra ngoài. Hạ Hi bướng bỉnh không chịu, tự mình đi ra ngoài, vừa đi vừa trách. Lệ Hành bật cười, dưới tình huống không tác động mạnh tới miệng vết thương, anh bá đạo ôm cô vào lòng, nói thầm, “Hình như cũng đã đến lúc nên tính toán nợ cũ rồi.” Mễ Kha thì bị liên lụy, Lệ Hành và Lão Hổ đều bị thương, những chuyện ngoài ý muốn liên tiếp xảy ra làm cho Hạ Hi rất mệt mỏi. Nghe vậy cô liền cúi đầu, hơn nửa ngày mới thấp giọng nói một câu, “Có lẽ ông nội đã nói đúng, em không hợp làm cảnh sát.” Tiếng nói bay đi, cô quay lưng lại, che đi hốc mắt đang đỏ của mình. Lệ Hành đương nhiên không phải thật sự muốn trách cô, cho dù trong lòng đã hạ quyết tâm bất kể cô có đồng ý hay không thì cô cũng phải nghỉ, nhưng lại không muốn Hạ Hi vì việc này mà gánh áp lực và bóng ma. Vì thế, anh liền ôm vai cô, dịu dàng dùng bàn tay của mình lau đi nước mắt của cô, dùng giọng nói như dỗ trẻ con nói, “Không phải anh đã từng nói qua sao, ngoại trừ khuyết điểm ngang ngược của em ra, lại còn một điểm nữa là luôn tự mình ôm lấy sai lầm. Lấy tình huống hôm nay mà nói, tổn thương đã được giảm xuống tới mức thấp nhất. Huống hồ bắt tội phạm, không phải nói bắt là có thể bắt được.” Cúi người xuống lấy má thô ráp của mình cọ lên má cô, anh trêu cô, “Đổi một góc độ khác mà ngẫm lại, nếu không phải em, thì ai có thể làm phiền tới Tham mưu trưởng, bộ đội đặc chủng thời đại mới như anh chứ.” Hạ Hi vừa khóc vừa cười, dơ tay lên đánh anh một cái. Đè bàn tay không an phận của cô lại, Lệ Hành nhẹ trách, “Kéo em đi xử lý vết thương trước đã.” Xà vào lòng của Lệ Hành, Hạ Hi khẽ gọi, “ A Hành.” Lệ Hành ừ một tiếng, vuốt đầu đang ở trong lòng anh. Ngay khi Hạ Hi cho rằng Lệ Hành rộng lượng không so đo sai lầm không nghe theo sự chỉ huy thì lại nghe anh nói, “Đừng tưởng làm nũng thì anh sẽ tha lỗi cho em. Chờ diễn tập xong, chúng ta cần phải dùng thái độ nghiêm túc phân tích tình hình, cùng nhìn về tương lai.” Lại nữa rồi! Hạ Hi cảm thấy Lệ Hành huấn luyện quân sự càng ngày càng giống chính ủy rồi. Cô càng nghĩ lại càng thấy không tốt. Sau đó Hạ Hi và Lệ Hành đi lấy thuốc. Chờ đến khi họ trở lại, bác sĩ mới tuyên bố Lão Hổ không bị nguy hiểm tới tính mạng, tĩnh dưỡng một thời gian thì có thể xuất viện. Sau đó Mục Nham cũng chạy tới bệnh viện. Thấy Lệ Hành và Hạ Hi đều bị thương, nói thật anh cảm thấy có phần bất lực. Thân là Phó cục trưởng của cục công an, đã sắp xếp an bài lâu như vậy, nhưng bắt được kẻ phạm tội lại là người của quân đội, còn thủ hạ của mình lại phải vào bệnh viện, Mục Nham cảm thấy tất cả chỉ là ảo giác. Nhưng hiện thực thì không thể thay đổi, anh chỉ có thể lấy thân phận là phó cục giải quyết việc chung mà nói chuyện với Hạ Hi, “Về dưỡng thương trước đi, chờ giấy xử phạt xuống tôi sẽ thông báo cô sau.” Hạ Hi ỉu xìu ngẩng đầu, ánh mắt hồng hồng, cực kỳ ngoan ngoãn, cực kỳ đáng thương dựa vào Lệ Hành. Thấy anh gật đầu cổ vũ, cô thấp giọng đáp lại một tiếng, “Vâng ạ.” Hạ Hi đi theo Lệ Hành. Nhưng chưa tới ba phút, Mục Nham liền nghe thấy tiếng bước chân vòng trở lại. Anh quay đầu lại thấy Hạ Hi đang chạy tới đây. Vốn tưởng rằng cô muốn tham gia điều tra đương sự, Mục Nham đang muốn mở miệng từ chối, lại nghe thấy Hạ Hi bình tĩnh và nghiêm túc nói, “Trước đây tôi có xem qua một quyển sách, nói trước mắt đa số nhiều người có chướng ngại tâm lý thì họ thường đã chịu qua đủ loại vết thương về tâm lý. Nếu như thẩm vấn không được thuận lợi, tôi đề nghị nên điều tra những chuyện lúc nhỏ của Trần Bưu.” Thấy Mục Nham cau mày, cô bổ sung thêm, “Tôi trước sau lần lượt được gặp Trần Bưu ba lần, mỗi lần đều cho tôi cảm thấy không giống nhau, làm cho tôi mỗi lần đều phải suy đoán thử hắn có anh em sinh đôi gì hay không.” Mục Nham bừng tỉnh hiểu ra, “Có phải ý cô nói hắn có vấn đề về thần kinh?” Hạ Hi gật đầu, “Nghĩ lại thì cảm xúc hôm nay của Trần Bưu có phần không được ổn định, hơn nữa lúc Lão Hổ nhắc tới người nhà của hắn, tôi cảm thấy hình như hắn đang đứng ở bờ vực sụp đổ, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ. Nói thật tối hôm qua hắn rất thâm trầm làm cho tôi có chút sợ. Nhất là lúc hắn lấy cớ đi vệ sinh, mắt hắn nhìn mắt tôi, tôi đã xém chút cho rằng mình đã đi vào bẫy của hắn lúc nào không hay. Tính cách tương phản như vậy thật sự quá lớn, cho nên tôi có lý do nghi ngờ thần kinh của hắn có vấn đề.” Cân nhắc đôi chút, sau đó Hạ Hi lại nói, “Tôi nghĩ không biết căn bệnh đặc biệt này của hắn có phải được gọi là—rối loạn nhân cách!” Rối loạn nhân cánh? Khi lần đầu tiên Mục Nham nghe thì đã nghĩ tới bệnh này, nếu cuối cùng xác nhận thần kinh của Trần Bưu quả thật có vấn đề, việc định tội của hắn sẽ có chút khó khăn. Còn có tin tức của ‘Lão Quỷ’, người chưa từng lộ mặt, phải làm sao để thu được tin tức đây? Cuối cùng ‘Lão Quỷ’ vì muốn che giấu thân phận mà cố tình sử dụng một thuộc hạ có bệnh thần kinh, hay là hắn cũng không biết Trần Bưu có bệnh? Trong lúc này, trong lòng Mục Nham có rất nhiều câu hỏi. Thấy Mục Nham đang ở trong suy nghĩ của anh, Hạ Hi yên lặng rời đi. Cửa bệnh viện, đang dừng ở bên cạnh xe việt dã là một chiếc xe hơi màu đen tới đón Mễ Kha. Mễ Kha không dễ dàng gì mới ổn định được cảm xúc của mình nhưng khi thấy Mễ Ngư thì chấn động hết sức lợi hại. Lúc này cô đang ôm chị gái khóc đến hoa lê đái vũ. Mà Thiếu tá Hình Khắc Lũy người vừa mới trình diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân giờ đang đứng trước xe việt dã, có vài lần muốn nói chen vào nhưng đều bị tiếng khóc đột nhiên cất to của cô Mễ cản lại. Nhíu mày, anh nhìn về phía Lệ Hành. Nhưng lực chú ý của đồng chí Tham mưu trưởng từ đầu đến cuối đều đặt ở trên người Hạ Hi, làm cho anh không nhẫn tâm cắt ngang màn liếc mắt đưa tình của vợ chồng người ta. Hạ Hi đi tới trước mặt Mễ Ngư, sờ lên mái tóc rối bời của Mễ Kha, chân thành nói, “Thật xin lỗi Kha Kha, làm liên lụy tới em rồi.” Mễ Kha ngẩng đầu lên, giọng mang theo tiếng khóc nói, “Không cần phải xin lỗi đâu, nếu không có chị, em chắc đã bị tên khốn nạn kia giết rồi.” Lấy tay áo quân phục của Hình Khắc Lũy chùi đi nước mắt nước mũi của mình, cô còn nói, “Tình huống ngay lúc đó nguy hiểm như vậy, em còn tưởng rằng…” Lời nói Mễ Kha còn chưa dứt đã bị ngắt, Hình Khắc Lũy trách móc nói, “Hai cô có thể đợi lát nữa rồi hãy trao đổi ý kiến hay không? Bây giờ,” Ngừng lại cúi đầu xuống, ánh mắt dừng trên khuôn mặt ‘tiêu chuẩn’ của Mễ Kha, anh nói, “Trước tiên trả quân phục lại cho tôi đã.” Quân phục? Mễ Kha sợ run lên, lại cúi đầu xuống nhìn tay áo mà mình đang nắm trong tay, giật mình hiểu được ý của anh. Biết được hồi nãy mình phản ứng có chút thái quá, lại còn lấy tay áo của người ta trở thành khăn tay của mình, mặt của cô thoáng đỏ lên. Ôm quân phục ở trước ngực, Mễ Kha sợ hãi nói, “Cái đó, nếu không để tôi giúp anh giặt lại. Anh chỉ cần nói cho tôi biết anh ở đâu, hai ngày nữa tôi sẽ cho người mang qua cho anh.” Xem ra cảm xúc của cô đã ổn định rồi. Hình Khắc Lũy âm thầm nhớ lại, buồn cười nhìn khuôn mặt đỏ hồng như quả cà chua của cô, vừa lấy lại quân phục vừa dùng giọng nói trêu chọc cô, “Cô bé, em làm gì mà đỏ mặt vậy, tôi làm cho em xấu hổ à?” Ánh mắt nhìn thoáng qua Mễ Ngư đang trừng anh, anh lưu manh giải thích nói, “Là biểu đạt của tôi có chút vấn đề, xin lỗi nha, nhưng mà tôi chỉ muốn lấy lại đồ cá nhân của mình mà thôi, không phải tôi đang giở trò lưu manh đâu.” Sau đó lúc mọi người còn đang khó hiểu thì anh đã ngồi vào ghế lái. Trên đường trở về lòng hiếu kỳ của Lệ Hành nổi lên, hỏi Hình Khắc Lũy, “Vừa rồi khi tôi mới vừa rời khỏi, không phải anh đã làm gì con gái nhà người ta xấu hổ đó chứ? Làm sao lại giở trò lưu manh như vậy?” Vững vàng đánh tay lái, Hình Khắc Lũy nhướng mày, “Còn không phải vì điện thoại của tôi nằm ở trong túi quân phục, tôi sợ Tham mưu trưởng Hách gọi điện mà mình nghe trễ làm lỡ chuyện, mới nghĩ nói cô ấy đưa quân phục cho tôi rồi tôi lấy điện thoại ra, kết quả cô gái nhà người ta vừa ngẩng đầu lên đã mắng tôi là lưu manh. Chỉnh tôi đến buồn bực, vừa cứu cô ấy xong cô ấy lại cho rằng tôi là lưu manh…” Đối với tính cách thô lỗ của Hình Khắc Lũy, Lệ Hành cũng hiểu chút ít, anh đã hiểu rõ nói, “Vậy cậu làm sao bày tỏ tâm tư của mình hả?" Hình Khắc Lũy nghiêng đầu, dùng giọng nói lúc trước khi anh nói chuyện với Mễ Kha, nói lại cho Lệ Hành nghe, “Cô bé, cô có thể thả quần áo của tôi ra trước rồi khóc hay không?” Lúc đó quân phục đang nằm trên người Mễ Kha, bọn họ lại không quen biết. Hình Khắc Lũy nghĩ anh là một người đàn ông lớn, cuối cùng vẫn thấy không tốt lắm khi trực tiếp giật lại áo, nên anh mới đưa ra yêu cầu này. Chính xác là yêu cầu, nhưng giọng nói cứng rắn của anh lại cho ra kết quả không giống vậy. Sau khi sự việc đã xảy ra Hình Khắc Lũy cũng đã tự kiểm điểm lại cách biểu đạt của mình, nhưng trong lòng vẫn lộ ra ba phần vô lại như cũ, vẫn cảm thấy mình không làm sai gì hết. Chẳng lẽ anh sai rồi sao? Không làm vậy thì không thể nói chuyện sao? Giở trò lưu manh là vấn đề về tác phong, chẳng lẽ nghiêm trọng như vậy sao?