Bán Sinh Thục
Chương 42
Thân là cảnh sát không phải nhận nhiệm vụ nằm vùng lần đầu, Hạ Hi biết rõ vào lúc này mà bắt cô rút khỏi hành động là vì muốn bảo vệ cô, nhưng việc thu lại súng và giả bộ thái quá này lại làm cho cô ít nhiều không thể tiếp nhận được. Hơn nữa trong tiềm thức cô cho rằng lần này nhiệm vụ thất bại và sự can thiệp của Tiêu Dận vào đêm đó là có liên quan, cho nên lại càng tự trách mình.
Lòng áy náy nên Hạ Hi nắm súng không buông, hơi chần chừ, cô vì mình mà tranh thủ chút, “Phó cục, có thể để cho tôi tham gia nhiệm vụ lần này hay không, tôi…”
Câu trả lời của Mục Nham không để lại đường lui, anh cực kỳ kiên quyết nói, “Bây giờ là thời điểm quan trọng, nhiệm vụ quan trọng bây giờ là vây bắt Trần Bưu, xét thấy cô đã từng tiếp xúc với hắn, nên lần nghỉ này của cô cũng đã là được sắp xếp thỏa đáng.”
Hạ Hi không để ý cố gắng tranh biện, “Cho dù có thể lừa gạt được nhất thời, thì tới lúc Trần Bưu sa lưới, thân phận của tôi cũng được công khai, nên tôi cảm thấy để cho tôi nghỉ lại không cần thiết ấy.”
“Có quan trọng hay không thì không phải tự cô hay là tôi có thể quyết định.” Mục Nham so với cô hiển nhiên là kiên trì hơn, ánh mắt khóa lên khuôn mặt lộ ra vài phần khí khái anh hùng của cô, anh cũng dịu giọng khuyên nhủ, “Trong cục có nhiều người vì an toàn của cô mà lo lắng, huống hồ án này cũng đã chuyển qua cho đội đặc công, mọi người trong đội cảnh sát hình sự bất quá cũng chỉ là giúp đỡ thôi.”
Lấy tia hi vọng cuối cùng của mình ký thác vào Trác Nghiêu, Hạ Hi lấy ánh mắt thăm hỏi nhìn về phía anh, “Đội trưởng!”
Trác Nghiêu đứng trước cửa sổ ngược ánh sáng, ánh sáng từ trên đầu anh chiếu xuống, lại chiếu bóng râm của cầm và mắt anh, im lặng vài giây, đáp án của anh cũng chỉ có ít ỏi năm chữ, “Nghe theo sắp xếp đi!”
Nói đến cùng, quyết định ở trong cục rất phù hợp với lý lẽ và quy tắc, nhiều lời cũng vô ích.
Hạ Hi rũ mắt xuống, lấy súng ra, tay để nó lên bàn hội nghị, xoay người rời đi.
Cho dù Hạ Hi đã cố gắng giấu đi, nhưng sâu trong đôi mắt vẫn tiết lộ vài tia buồn, Trác Nghiêu theo bản năng gọi cô lại, “Hạ Hi!”
Tay vịn ở trên cửa, Hạ Hi dừng bước nhưng không có quay người lại.
Trác Nghiêu đi tới, đứng ở bên cạnh cô, trong lúc ánh mắt chạm ánh mắt nổi lên nước mắt của cô, anh hiếm khi dịu dàng an ủi, “Đừng nghĩ quá nhiều, đây chẳng qua chỉ là một quyết định bình thường.”
Hạ Hi xoay mặt đi, bướng bỉnh nói, “Tôi hiểu rồi.”
Giọng nói Trác Nghiêu có phần trầm tĩnh và bình ổn, anh chân thành nói, “Trong khoảng thời gian này, thần kinh của cô lúc nào cũng căng thật chặt, sắc mắt luôn không tốt, nhân cơ hội này mà điều chỉnh nghỉ ngơi một chút cho tốt.” Bỗng dừng lại, giọng nói anh ngắn gọn có lực phun ra bốn chữ, “Chờ cô trở về!”
Cảm động vì sự cổ vũ và quan tâm của anh, Hạ Hi ổn định lại cảm xúc của mình, thoáng hiện nét cười, “Cảm ơn Đội trưởng.”
Nhẹ nhàng vỗ vai cô, Trác Nghiêu nói, “Đi đi.”
Hạ Hi gật đầu, xoay người cúi chào Mục Nham, liền đẩy cửa rời khỏi đó.
Ánh mắt dừng trên người Trác Nghiêu, Mục Nham cảm thấy giờ phút này vì lời nói bậy bạ của anh ta mà thất hồn lạc phách. Cào tóc, anh ho nhẹ một tiếng như nhắc nhở. Trác Nghiêu nghe thấy thu mắt lại, xoay người nhanh chóng thu lại nỗi buồn.
Rời khỏi cảnh đội, Hạ Hi tâm tình đang xấu liền gọi điện cho Lệ Hành, nhưng anh đã tắt điện thoại, gọi tới điện thoại trong văn phòng của anh thì thư ký của anh bắt, vừa nghe giọng của cô, cậu sĩ quan trẻ tuổi cực kỳ lanh lợi nói, “Là chị dâu à, Tham mưu trưởng dẫn đội đi diễn tập ở sân huấn luyện rồi.”
Suy xét đến Lệ Hành gần đây sẽ chỉ huy toàn bộ quân đoàn đi tham chiến, Hạ Hi liền từ bỏ đến đoàn 532 tìm anh kiếm biện pháp ình, ngược lại đi kiếm Hạ Hoành. Hạ Hoành còn chưa có tan ca, nên cô ngồi trong phòng khách chờ, Hạ Hi dựa vào ghế sofa ngẩn người, sau đó liền ngủ thiếp đi. Lúc Hạ Hoành trở về thì trời đã tối liền phát hiện con gái đang rụt người trên sofa. Ông nhíu mày, lấy chăn mỏng từ trong phòng ngủ ra phủ lên người cô.
Cho dù động tác của Hạ Hoành khá nhẹ, Hạ Hi vẫn bị đánh thức. Dụi mắt, cô như đứa bé lẩm bẩm, “Ba.”
Sờ lên mái tóc mềm mại của con gái, Hạ Hoành hỏi, “Tại sao lại không gọi điện cho ba trước, đã ăn tối chưa?”
Cảm xúc tủi thân nhất thời dâng lên trong ngực, trong mắt Hạ Hi ngấn nước mắt, cô nhỏ giọng nói, “Con tạm thời bị đình chỉ công tác rồi…”
Thân là Cục trưởng của cục công an, nắm rõ tình hình công tác của Hạ Hi cũng không khó, trước đó Hạ Hoành cũng đã biết được. Vỗ lên bờ vai mảnh khảnh của con gái, ông bình tĩnh dùng đạo lý khuyên con gái, “Chỉ là nghỉ phép thôi, có phải là đình chỉ công tác đâu, hai khái niệm này không giống nhau.”
Tựa vào lòng Hạ Hoành, Hạ Hi hít hít lỗ mũi, “Thì cũng vậy thôi, dù sao thì súng lục cũng bị tịch thu rồi.”
Bị giọng điệu trẻ con của cô làm bật cười, Hạ Hoành phê bình nói, “Con làm cảnh sát chỉ là vì muốn mang súng sao? Nếu không phải thì cần gì phải để tâm chuyện này chứ? Huống hồ đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên con tiếp nhận nhiệm vụ như thế này, con nên hiểu rõ đây chỉ là trình tự thông thường, vì muốn bảo vệ con, không nên bị tình cảm chi phối.”
Hạ Hi dẩu môi, khi mở miệng thì giọng lại yếu ớt, “Con không có mà.”
Biết con gái không ai bằng cha. Đối với đứa con gái mình nuôi từ nhỏ tới lớn này, sao Hạ Hoành lại không hiểu rõ được? Không muốn vạch trần thói miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo của cô, ông lấy bàn tay vuốt mái tóc rối bù vì vừa mới ngủ dậy của cô, lời nói sâu sa, nói rõ với cô, “Mục Nham đã gọi điện thoại nói chuyện với ba, đợt điều tra Trần Bưu lần này không ngừng có một hoặc hai vụ án giết người có liên quan với nhau, cái người đàn ông có biệt danh ‘Lão Quỷ’ sau lưng hắn rất có khả năng liên hệ tới sòng bạc dưới lòng đất và buôn lậu ma túy, vượt xa phán đoán trước kia của chúng ta, giao lại cho đội đặc công đều là xuất phát từ lo lắng.”
“Buôn lậu ma túy?” Hạ Hi bừng tỉnh, “Con đã nói rồi mà, nếu ‘Lão Quỷ’ chỉ là nhân viên công chức nhàn hạ, hành tung của hắn hẳn sẽ không bí hiểm như vậy.”
Sắc mặt Hạ Hi nghiêm trọng, “Cho nên mới phá bỏ đội, tuyệt đối không được để Trần Bưu trốn thoát. Nếu như lúc trước trong cục đối với hắn không có tác dụng, tất nhiên bây giờ cần thay đổi phương hướng, toàn lực vây bắt.”
Kết hợp với phân tích của Lệ Hành, Hạ Hi cùng Hạ Hoành trao đổi ý kiến, “Nhưng chiếu theo phong cách làm việc của Trần Bưu mà nghĩ, hắn không giống như người từng có tiếp xúc với ‘Lão Quỷ’.”Nghiêng đầu trong trạng thái trầm tư suy nghĩ, Hạ Hi lại bổ sung thêm, “Chỉ có điều loại người này không có tướng mạo, hơn nữa phần tử phạm tội ngoại trừ xảo quyệt ra, có lối suy nghĩ rất biến thái, ba nói xem có đúng không ba?”
Vốn thấy cô suy nghĩ rõ ràng đang muốn khen hai câu, kết quả càng nói càng vô lý, Hạ Hoành bật cười, nhẹ trách, “Con đấy nha.”
Hạ Hi lè lưỡi cười dí dỏm, đang chuẩn bị cùng ba bàn tiếp tình hình vụ án, chuông điện thoại lại vang lên. Nghe tiếng chuông là biết Lệ Hành, ngại ngùng, hướng sang chỗ khác tiếp máy.
Cô mới gọi cho anh cách đây một tiếng, ở đầu kia Lệ Hành vội vàng nói, “Em gọi cho anh hả? Diễn tập mới bắt đầu, bây giờ anh đang ở sân huấn luyện cách thành phố A hai trăm km. Đi vội quá nên chưa kịp nói cho em biết.” Diễn tập sắp bắt đầu, vì tập huấn cho cảnh đội Lệ Hành đã làm trễ thời gian diễn tập, cho nên lần này đi anh đi rất vội vàng.
Không chờ Hạ Hi nói chuyện, lại nghe Lệ Hành bỗng nhiên la lên, “An Cơ cậu đi qua đó xem đó là ai. Sao lại ngụy trang như vậy? Tôi đứng ngoài 100 mét mà còn nhìn thấy.” Sau đó là giọng nói vâng dạ của An Cơ, “Dạ!” Sau đó nghe anh ta la lên câu gì đó, giọng nói cũng từng chút bay xa.
Đổi lại là bình thường Hạ Hi sẽ nũng nịu, nhưng bây giờ Hạ Hoành đang ở đây nên cô mắc cỡ không nói được, ở bên kia Lệ Hành đang lãnh binh và bố trí chiến trường nên cô không muốn làm trễ thời gian của anh, vì thế rất hiểu chuyện nói, “Em không sao, anh tiếp tục công việc đi.”
Một tuần không gặp, lúc này cô lại có vẻ không nhiệt tình cho lắm, nhạy cảm như Lệ Hành cảm giác được, “Làm sao vậy, nói chuyện không tiện sao?” Nâng tay lên nhìn đồng hồ, anh hỏi, “Còn chưa về nhà sao?”
“Không phải.” Hạ Hi vừa trả lời vừa lặng lẽ nhìn Hạ Hoành, thấy ông đứng dậy đi về phòng ngủ, cô mới đè giọng nói, “Em đang ở với ba.”
Lệ Hành đùa cô, “Sợ chú Hạ mắng em à? Yên tâm đi, em cũng đã lớn rồi, chắc chú sẽ không phản đối em yêu đương đâu.”
Trên mặt nóng lên, Hạ Hi cự nự, “Em không sợ, anh sợ thì có.”
“Anh sợ cái gì chứ, không nghe người ta nói cha vợ nhìn con rể càng nhìn càng thích sao.” Ý cười chậm rãi lan rộng, giọng nói dịu dàng trầm thấp xuyên qua điện thoại vang lên bên tai Hạ Hi, Lệ Hành nói, “Không tin em lấy điện thoại đưa cho chú Hạ đi, anh sẽ nói chuyện với chú Hạ vài câu.”
Độ da mặt dày lại tăng lên. Ánh mắt nháy linh động nhìn cửa phòng ngủ đang đóng, Hạ Hi cự tuyệt, “Có gì tốt đâu mà nói chuyện, với lại ba lại không biết anh.”
Ý cười bên môi lại càng sâu, Lệ Hành dịu dàng yêu cầu nói, “Cho nên nói nếu như sẽ làm con rể của chú thì giờ là lúc nên cho chú biết.”
Hạ Hi hé miệng cười, “Đã biết rồi, chờ anh diễn tập xong đã.”
Lệ Hành cúi đầu cười, yêu thương nói ra một chữ, “Ngoan!”
Sau đó hai người nói chuyện thêm, lúc Lệ Hành hỏi Hạ Hi đã kể lại cho anh nghe chuyện cô phải tạm thời nghỉ và rút khỏi hành động. Thật ra Lệ Hành đã biết rồi, chẳng qua là ở trước mặt Hạ Hi anh vẫn không có biểu hiện ra ngoài, Sở dĩ lo lắng gọi điện qua là sợ cô không thể tiếp nhận được, xem ra bây giờ Hạ Hoành đã làm tốt công tác tư tưởng cho con gái, Lệ Hành cũng yên tâm rồi.
Giọng nói không tự chủ mềm xuống, Lệ Hành nói, “Vậy cũng được, chờ diễn tập xong, anh cũng xin vài ngày nghỉ phép.” Từ khi bị gọi về đoàn 532, Lệ Hành liền vội vàng làm việc nên cũng mệt, sau khi hai người gương vỡ lại lành, tới thời gian đi xem phim cũng không có. Lệ Hành đã sớm có ý định chờ diễn tập này kết thúc anh sẽ ở bên cạnh cô, bù đắp lại thiết sót sáu năm chia tay.
Cho dù đã bị Hạ Hoành thuyết phục, đã nộp lại súng nhưng Hạ Hi vẫn cảm thấy có phần tủi thân, đúng hơn phải là không cam tâm, cho nên sâu trong nội tâm cô đặc biệt nhớ Lệ Hành, hình như là muốn mượn bờ vai ấm áp của anh, cánh tay mạnh mẽ để làm dịu xuống khổ sở trong lòng, nên lúc nãy mới gọi điện cho anh trước. Nhưng anh lại đi diễn tập rồi, cô không thể làm anh phân tâm, nên đành hiểu chuyện nói, “Ừ, em chờ anh.”
Lệ Hành mỉm cười, dịu dàng nói vào điện thoại, “Ngoan.”
Chờ hai người kết thúc nói chuyện, Hạ Hoành đã thay xong đồ ở nhà đi tới phòng bếp.
Hạ Hi kì kèo mèo nheo theo sát phía sau ba mình, một mặt giúp Hạ Hoành, còn một mặt thì nhỏ giọng nói, “Ba ơi, con, đang yêu đương.”
Mặt Hạ Hoành vẫn tỉnh như mặt hồ, ừ một tiếng bày tỏ đã biết rồi.
Thấy phản ứng của Hạ Hoành có chút lạnh nhạt, Hạ Hi có chút khẩn trương, cô mở miệng nói, “Anh ấy chính là Tham mưu trưởng ở trong đoàn của anh họ.”
Cuối cùng Hạ Hoành cũng mở miệng, ông hỏi, “Không phải con đã nói nhất định không lấy chồng làm lính sao?”
Rất sợ bị ba kính yêu phản đối, Hạ Hi vội bày tỏ quyết tâm, “Con thà tìm một người nhớ nhà nhưng không thể về nhà, chứ không muốn tìm một người có thể về nhà nhưng lại không muốn về!”
Vẻ mặt của Hạ Hoành vẫn lạnh nhạt như trước, nhưng trong mắt lại ẩn chứa băn khoăn và do dự. Sau cùng, lúc thấy trong ánh mắt của Hạ Hi đầy chờ mong, ông không thể làm bộ như không nghe không thấy, đành thở dài, “Hôm nào dẫn cậu ta tới gặp ba.”
“Ba, ba cảm thấy không vui có phải không? A Hành tốt lắm, chúng con…” Hiếm có khi Hạ Hoành luôn nghiêm túc bây giờ lại đối với Hạ Hi có phần thiếu kiên nhẫn, lời cô nói ra chưa xong đã bị ngắt, Hạ Hoành giải thích nói, “Cuối tuần này mẹ con về nước, đến lúc đó cũng để ẹ con gặp luôn, để tránh ẹ lúc nào cũng lo lắng cho con.”
Hạ Hi nghe thấy vậy trong mắt ánh lên tia hưng phấn, “Mẹ muốn về là được.” Bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô híp mắt, “Các người chỉ có mối quan hệ là bởi vì con, tại sao tin tức quan trọng như vậy con lại không biết chứ.”
Hạ Hoành cưng chiều bóp gương mặt mềm mại của cô xem như trừng phạt, “Con đang yêu đương nên đã hai tuần không gọi ẹ rồi. Bà ấy lo lắng cho con nên mới gọi cho ba.” Nói đến đây bỗng trong ngực của Hạ Hoành dâng nên cảm xúc khó tả, ông không kìm được có chút thương cảm nghĩ đến, con gái là liên hệ duy nhất giữa bọn họ.
Không sai đáy mắt của ba mới thoáng qua tia mất mác rồi biến mất, vẫn ôm cánh tay Hạ Hoành, Hạ Hi cười lưu manh, “Không phải như vậy đâu, mỗi lần con gọi ẹ, mẹ luôn hỏi về ba, còn nói con nên ở bên cạnh ba nhiều hơn mà.”
Bên môi không tự giác nâng lên một nụ cười ấm áp, làm cho gương mặt vốn tuấn tú lại càng trẻ thêm vài tuổi, Hạ Hoành ra vẻ bình tĩnh ừ một tiếng xem như trả lời.
Hạ Hi thấy thế bũi môi, “So ra ba cũng nhẫn tâm đấy chứ, trước giờ cũng không nhắc tới mẹ, ba không nhớ mẹ sao? Bà ngoại luôn nói mẹ rất cô đơn, rất đáng thương…” Cô vừa nói vừa lặng lẽ nhìn lén Hạ Hoành, rất sợ mình sẽ bỏ qua một biến hóa nhỏ trên vẻ mặt của ba.
Quả nhiên khi nghe thấy Hề Diễn Đình vẫn một mình đi tới đi lui, Hạ Hoành nhíu mày, im lặng trong giây lát, ông nói, “Chờ bà ấy trở về lần này, con nên ở bên cạnh bà ấy nhìu hơn.”
Chỉ vậy thôi? Hạ Hi lầm bầm, “Ba lúc nào cũng vậy, chẳng phải lần nào con cũng đều ở bên mẹ.” Im lặng một chút, cô đánh bạo khích lệ, “Ba, ba có thể chủ động một chút mà, nếu không phải luôn nhớ mẹ thì ba cũng chẳng kiên trì không bước thêm bước nữa, con cũng đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ còn sợ mẹ kế sao.”
Ở cùng nhau? Ông chưa bao giờ nghĩ qua! Nhưng mà chia tay đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn có khả năng sao? Có lẽ bà ấy đã sớm có thoái quen ở một mình. Nghĩ tới đây, Hạ Hoành thu lại vẻ mặt, vì che giấu cảm xúc mất mác nên nhẹ mắng, “Con nít không nên lo chuyện của người lớn.”
Hạ Hi kháng nghị, “Lời này ba cũng đã nói nhiều năm rồi, con đã trưởng thành rồi có được hay không?”
“Dạ đúng vậy, lớn rồi, đã có thể lấy chồng rồi.” Hạ Hoành lấy ánh mắt khiển trách con gái không biết lớn nhỏ, suy tư một chút, ông nói tiếp, “Khi mẹ con trở về thì không được nói lung tung, có biết hay không?”
Từ nhỏ mấy người trong nhà đã nói cô ngang ngược, rõ ràng là được di truyền từ ba cô mà. Hạ Hi oán thầm, cười hì hì nói, “Nói lung tung thì nói lung tung đi, nhưng cũng không phải là con không phân biệt được, dù sao nếu con tìm được mẹ về cho ba, thì ba có thể sẽ không phản đối chuyện A Hành.”
Hạ Hoành nghe vậy bật cười, vỗ đầu cô, “Con gái lớn thật không tốt!”
Đối với Lệ Hành, Hạ Hoành vẫn trước sau không tỏ thái độ. Bất quá Hạ Hi cũng không lo lắng, cô tin dựa vào thực lực của Lệ Hành có thể sẽ vượt qua cửa ải này. Tiếp theo chỉ còn là chuyện của ba mẹ, dĩ nhiên Hạ Hi đã lớn rồi nên nhìn ra được dù họ đã xa nhau gần hai mươi năm, nhưng tình cảm vợ chồng vẫn còn. Vì thế cô muốn mượn cơ hội Hề Diễn Đình về nước, tác hợp chuyện tái hôn cho ba mẹ.
Bỗng nhiên cảm thấy hạnh phúc đang nằm không xa, bên môi Hạ Hi dần chứa tia cười mỉm, hấp dẫn nhưng không lộ liễu, cảm thấy yên bình và tuyệt đẹp.
Vì bị nghỉ phép mà tâm tình không tốt, Hạ Hi đúng lúc điều chỉnh được tâm tình của mình. Tính âm thầm tham dự hành động của cảnh đội, muốn giúp đội đặc công một tay. Sau đó cô lấy hành động thay cho suy nghĩ. Kết quả ngoài ý muốn, hành động của Hạ Hi không nghe theo sự chỉ huy để cho cô phát hiện ra một chuyện không thể tưởng tượng được. Cùng lúc đó, cô cũng tự đưa thân mình vào cảnh nguy hiểm.
Truyện khác cùng thể loại
49 chương
35 chương
9 chương
22 chương
16 chương
98 chương
15 chương
10 chương
94 chương