Hoàng hôn trời tây, đèn rực rỡ mới lên, có lẽ là do bóng đêm rất mờ ám! Tối nay đường cái Liễu Ấm có một cỗ khí quỷ quyệt khó hiểu lượn lờ, hai phủ Lãnh Dương vốn giao hảo mấy đời, một nhà có hỉ, một nhà có tang, lại đồng thời tiến hành một hôn lễ. Một bóng dáng mảnh khảnh màu đỏ bị người mời ra nội đường, ở dưới khăn voan màu đỏ đó, là khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ, nhất là một đôi tròng mắt rất là chói lọi động lòng người, tràn ngập khí tự phụ, thêm một vẻ ung dung của nam nhân mà cô gái bình thường không có. Dương Bạn Nhi ngước mắt nhìn qua bức màn che tinh xảo sáng chói chập chờn theo bước chân di động, ở dưới khăn voan đỏ mạ vàng, nàng không thấy được con đường mịt mờ phía trước. Cái gọi là xuất giá, chỉ là từ vườn Tây Hổ di cư tới vườn Đông Thương, nhưng đối với nàng mà nói, chuyến đi này có thể sẽ không về được. Nàng cũng không phải là thật lòng muốn gả cho Lãnh Địch Thiên, nhưng trong nội tâm hiểu rõ ràng thánh ý khó vi phạm, quan trọng nhất là nàng gả vào Lãnh vương phủ, Lãnh Địch Thiên hiện đang ở Ngô Trúc U cư sát vườn Tây Hổ, từ đó, nàng ít nhất không rời nhà quá xa, có thể cảm giác cha mẹ đang ở bên cạnh. "Giờ lành đến!" Nghe thanh âm thông báo của Tư Kính Lãng, tâm tình của Dương Bạn Nhi nhất thời chìm đến đáy cốc, lo sợ bất an rồi lại không phục. Tại sao? ! Tại sao là nàng gả cho Lãnh Địch Thiên, mà không phải hắn gả cho nàng đây? Nàng cũng là nam nhân nha! Được rồi! Nàng thừa nhận mình đã từng là nam nhân, hiện tại không phải nữa, nhưng nàng lại không cam lòng, tại sao biến thành nữ nhân không phải Lãnh Địch Thiên chết tiệt kia! Nàng sẽ rất vui lòng lấy hắn đã biến thành cô gái về nhà! Vậy nhất định chơi rất vui! Chỉ là ây giờ Dương Bạn Nhi nàng lại trở thành bên yếu thế, vậy một chút cũng không thú vị! Đáng chết! Nàng tuyệt không cho hắn quá dễ chịu! Trước khi Dương Bạn Nhi đi vào kiệu đỏ, đã hung ác thề trong lòng của mình, sau đó giả bộ dịu dàng ngồi ở trong kiệu đỏ chậm rãi đi về phía trước. Khi tiếng nhạc mừng vang lên, Dương Bạn Nhi nàng vào tối nay sẽ trở thành tân nương của Lãnh Địch Thiên hắn. Kịch hay, vừa mới bắt đầu ! ※ ※ ※ Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng. Gặp quỷ! Dương Bạn Nhi nàng mới không ngoan ngoãn động phòng hoa chúc, làm lễ chu công với Lãnh Địch Thiên! Chỉ cần vừa nghĩ tới, đã cảm thấy đó là ác mộng đáng sợ nhất đời nàng! Không được! Nhất định phải nói rõ ràng với hắn, giải thích rõ, sau đó tốt nhất đặt ra quy định, đời này kiếp này mặc hắn cưới mấy tiểu thiếp đều được, miễn đừng đụng đến một cọng lông của Dương Bạn Nhi nàng! Ừ, cứ làm như thế đi! Vậy mà, trái chờ phải trông, Dương Bạn Nhi vẫn không thấy Lãnh Địch Thiên vào cửa, mắt thấy nến đỏ chảy thành đống, hai chữ hỷ màu vàng trên tường từ từ lạnh nhạt mất màu, một ngọn lửa giận cũng dấy lên hừng hực trong lòng nàng, cho đến tiếng mõ canh đầu vang lên, nàng nghe giọng nói len lén vang lên ngoài cửa. "Nghe nói tối nay Hầu gia quyết định không trở về phòng, như vậy bảo chúng ta làm sao giải thích với tân phu nhân? Sáng nay Vương phi phân phó ta có động tĩnh gì phải đến phòng bà thông báo, Lục Ý, ngươi cho ta ý kiến đi, trường hợp này ngươi bảo ta nên nói như thế nào đây?" "Hồng Tình, tính tình ngươi linh hoạt, cả ngươi cũng không nghĩ ra, hỏi như vậy chẳng phải làm khó người thành thật như ta sao?" Lục Ý nắm khăn, oán hận dậm chân nói. Khi họ đang khó xử, Dương Bạn Nhi dùng sức kéo cửa phòng ra, khuôn mặt nhỏ nhắn yếu ớt nõn nà ửng đỏ vì giận, khăn gấm đỏ trên mũ phượng khẽ vén lên, lười biếng quyến rũ, một đôi mắt long lanh hiện ánh lửa, tăng thêm ba phần khí câu hồn của nàng. "Các ngươi ai cũng không cần khó xử! Lập tức dẫn ta đi gặp Lãnh Địch Thiên!" bên môi Dương Bạn Nhi chứa nụ cười lạnh. Rất tốt, hắn lại dám ác ý vứt bỏ nàng ở đêm động phòng hoa chúc! Dương Bạn Nhi quên thân phận mình lúc này là Đỗ Hương Ngưng, cũng quên bây giờ mình đã là một cô gái không hơn không kém, coi như bị vứt bỏ ở đêm động phòng, cũng chỉ có thể làm một oán phụ, nàng chỉ biết trên đời này không có ai dám can đảm đối đãi Dương Bạn Nhi nàng như thế, nhất là nam nhân Lãnh Địch Thiên kia càng thêm không thể! Khi Hồng Tình, Lục Ý kinh ngạc cực kỳ, rối loạn tay chân, Dương Bạn Nhi đã không kịp chờ đợi tông cửa xông ra, lửa giận ngút trời vọt ra Ngô Trúc U cư. "Thiếu phu nhân!" Hồng Tình, Lục Ý không hẹn mà cùng sợ hãi kêu, cả hai kinh ngạc nhìn nhau một cái, mới vội vàng vội nhấc chân lên đuổi theo ở sau lưng Bạn Nhi. "Lãnh Địch Thiên!" Hừ! Không muốn hắn đụng nàng là một việc, nhưng bị hắn coi thường như thế, lại là một chuyện khác rồi ! Nàng sẽ không từ bỏ ý đồ ! Vui sướng ở vườn Đông Thương tối nay, tựa hồ đã sớm vượt qua một đêm náo nhiệt không an tĩnh. ※ ※ ※ Hoa rơi nước chảy xuân đi. Từ trời hạ phàm! Bởi vì Lãnh Địch Thiên kiên trì không chịu xây phủ khác, không muốn rời đi vườn Đông Thương, cho nên Lãnh vương phủ vào lúc này cũng đã trở thành phủ Tĩnh Viễn hầu, trong lòng Lãnh vương gia và vương phi hi vọng nhi tử có thể làm bạn lâu dài bên cạnh, tự nhiên cũng vui vẻ an bài như vậy. Bên trong Lệ Hoa hiên, yến tiệc đã hết, bọn hạ nhân đi vào dọn dẹp tàn cuộc, cẩn thận từng li từng tí không dám quấy nhiễu Lãnh Địch Thiên đang ngồi một mình uống rượu, ánh mắt của hắn lo lắng bất thường, ngộ nhỡ chọc tới hắn sẽ không có kết quả tốt. Khi mỗi người đều nơm nớp lo sợ, cẩn thận phục vụ, một thanh âm vang lên trên đất bằng, người tới thật lớn mật, lại gọi thẳng ra tên tục của chủ tử, lửa giận của tân nương Lãnh phủ chạy từ xa đến cực kỳ mãnh liệt. "Lãnh Địch Thiên! Ngươi làm như vậy đến tột cùng là có ý gì?" Dương Bạn Nhi vô cùng tức giận không chỗ phát tiết, kể từ khi biến thành nữ nhân, nàng phát hiện tất cả mọi người trên đời này đều thích đối nghịch với nàng. Là hắn say sao? Lãnh Địch Thiên quay đầu nhìn về cửa, lười biếng nheo lại một đôi mắt đen tràn đầy âm trầm, tựa hồ nhìn thấy một ngọn lửa tươi đẹp cuốn thẳng về phía hắn, cực kỳ xinh đẹp đoạt tâm hồn người, như muốn cắn nuốt hắn.