"Lãnh Địch Thiên hắn dám bỏ ta, cẩn thận ta bỏ hắn trước!" Dương Bạn Nhi ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nặng nề hừ một tiếng, vẻ mặt ngạo nghễ. Hừ! Chỉ có nàng Dương Bạn Nhi có thể bỏ chồng, nàng không cho phép Lãnh Địch Thiên bỏ nàng trước, đây chẳng phải là mất hết cả mặt mũi sao! "Ngươi ——" Lãnh vương phi không ngờ miệng lưỡi Đỗ Hương Ngưng bén nhọn như thế, hít một hơi thật sâu, thử bình phục tức giận bị nàng kích thích, cười nhạt nói: "Nói bỏ vợ là nghiêm trọng chút, nhưng ngươi phải biết, dù sao Lãnh vương phủ chúng ta không phải nhà người thường, Thiên nhi muốn tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường, Đan Xuân công chúa vẫn muốn vào cửa Lãnh gia chúng ta! Nam nhân mà! Luôn phong lưu hoa tâm một chút." Tam thê tứ thiếp? Dương Bạn Nhi trợn tròn mắt long lanh, mím chặt môi mềm, tức giận đến sắc mặt trắng bệch, trong đầu chỉ nghĩ đến Lãnh Địch Thiên muốn cưới vợ mới. Đáng chết! Nàng tuyệt đối muốn thiến hắn, cho hắn đi làm thái giám! Dương Bạn Nhi nặng nề lập lời thề hung ác ở trong lòng. ※ ※ ※ "Hắn lại có chuyện quan trọng rồi hả ?" "Ừ, nghe Tĩnh Viễn Hầu gia nói, chuyện lần này không phải chuyện đùa, chuyện liên quan đến sống chết !" Ngụy công công cười bẩm báo chuyện Lãnh Địch Thiên không chào mà đi với Hoàng chủ tử của hắn. Chưa bao giờ biết làm hoàng đế lại là một việc không có uy nghiêm như thế, sao mỗi chuyện trong vườn Đông Thương, tựa hồ đều quan trọng hơn việc lớn trị quốc của hắn nhiều? Hoàng đế không nhịn được cười khổ nói: "Ngươi nghĩ trẫm có nên trấn giữ vườn Đông Thương hay không? Nghe nói nơi đó thường thường xảy ra chuyện lớn quan trọng, khiến chuyện trị quốc của trẫm cũng thua xa!" Cái gọi là "Tề gia, trị quốc, Bình Thiên hạ" thật khiến hoàng đế cảm thấy buồn cười. Không sai, Tề gia trước. Trị quốc mới là căn bản, làm sao không biết là chuyện lớn đây? Chuyện rất lớn đó! ※ ※ ※ Không thể chờ đợi! Một đường ra roi thúc ngựa, Lãnh Địch Thiên không muốn trì hoãn thời gian, hắn nóng lòng trở về, muốn gặp Bạn Nhi của hắn. Ông trời! Không nghĩ tới người thật thành toàn tâm nguyện của hắn, trả hắn một Dương Bạn Nhi sống sờ sờ. Nhớ chơi vơi, Hận chơi vơi, Hận đến ngày về mới tạm nguôi. Tựa lầu, trăng sáng soi. [1] Bạn Nhi thật trở lại! Sống lại ở trong thân thể Đỗ Hương Ngưng, trở thành vợ của hắn! Lúc này tất cả nghi vấn trong lòng hắn đã đạt được giải đáp, trời! Ánh mắt của nàng thật tình như thế, hắn nên tin tưởng nàng! Vậy mà, hắn không dám! Nếu mất đi Bạn Nhi lần nữa, hắn sẽ điên cuồng đến chết! Hắn sẽ! Một đường theo đuổi xuống dưới Hoàng Tuyền, không chịu sống một mình cô tịch nữa! Từ xa đã thấy đường cái Liễu Ấm, ngựa nhanh chạy tới trước cửa chính vườn Đông Thương, Lãnh Địch Thiên nhảy xuống lưng ngựa thật nhanh, hỏa tốc xông vào cửa nhà, xông thẳng Ngô Trúc U Cư. "Hầu gia ——" bọn gia đinh kinh ngạc nhìn, bọn họ chưa từng thấy Lãnh Địch Thiên mừng như điên như thế, trình độ điên cuồng cơ hồ có thể tương đương thời điểm hắn biết Dương Bạn Nhi chết đi. "Bạn Nhi!" Nghe Lãnh Địch Thiên kích động la lên, bọn hạ nhân không hẹn mà cùng rùng mình một cái. Đây rốt cuộc là chuyện gì? Thật vất vả thiếu phu nhân mới bình thường một chút, không ngờ vào lúc này Hầu gia lại điên rồi? Hóa ra là sau khi xây bức tường thấp kia lên, phong thủy trong vương phủ bọn họ liền thay đổi quỷ quái rồi sao? Lãnh Địch Thiên không thấy người, cứ hô "Bạn Nhi", ngay tại lúc hắn đi qua tiền đường, liền nhìn thấy mẫu thân và Đan Xuân công chúa ở trong Tử Lan uyển nếm trà. "Thiên nhi!" Lãnh vương phi kinh ngạc vì gặp nhi tử lúc này. Không phải đi đến Lạc Dương, không tới 1~2 tháng sẽ không về kinh sao? "Đường ca!" Đan Xuân công chúa cười, rủ thấp khuôn mặt nhỏ nhắn, nâng lông mi dài lên trộm dò xét Lãnh Địch Thiên. "Mẹ, có chuyện đợi lát nữa lại nói, ta vội vã đi gặp Bạn. . . . Không, gặp thê tử của ta." Lãnh Địch Thiên còn chưa dứt lời, bóng dáng đã lướt tới cửa thông qua nội đường. "Chậm! Đỗ Hương Ngưng không có ở Ngô Trúc U Cư, ta đã sai người giam nàng vào hậu viện nhỏ." Giọng nói của Lãnh vương phi có vị chua. Thiệt là! Vừa vào cửa đã vội vã gặp thê tử, thật khiến người làm mẹ như bà không có cảm giác thành tựu. "Hậu viện nhỏ? Chỗ đó không phải đã lâu không có sử dụng sao? Mẹ, tại sao người muốn giam nàng vào chỗ đó? Thê tử của ta đã làm sai điều gì, khiến người nhất định giam nàng?" Lãnh Địch Thiên cứng rắn hỏi, trong lòng hắn rõ ràng hậu viện nhỏ đó cơ hồ là chỗ hoang vu, không khác phòng chứa củi bình thường. "Nàng ta gạt con!" Lãnh vương phi bị vẻ mặt trầm giận của nhi tử làm sợ hết hồn, rung giọng nói: "Ta phát hiện nàng ta tư thông với người làm vườn Tây Hổ, mật truyền sổ sách, mưu đồ bất chính, cho nên ta mới giam nàng lại. Thiên nhi, ngươi đừng bị nàng ta mê hoặc! Ta đã nói rõ với nàng, ngươi sẽ cưới Đan Xuân công chúa, nam nhân mà! Tam thê tứ thiếp, nàng không xen vào!" Mật truyền sổ sách, mưu đồ bất chính? Lãnh địch Thiên dở khóc dở cười. "Tam thê tứ thiếp? Mẹ, Bạn Nhi sẽ oán chết ta, lần này ta thật bị ngài hại thảm rồi !" "Thiên nhi?" trong lúc bất chợt Lãnh vương phi cảm thấy chuyện giống như thật nghiêm trọng, biểu tình của nhi tử rất nghiêm túc ! "Sẽ không có tam thê tứ thiếp, ta chỉ muốn Bạn Nhi, đời này ta chỉ muốn mình nàng!" Lãnh Địch Thiên tuyên cáo quyết tâm của mình như chém đinh chặt sắt, ngay sau đó xoay người chạy đến hậu viện. "Thiên nhi. . . . Ngươi đừng hù dọa mẹ nha!" Lãnh vương phi sững sờ nhìn phương hướng nhi tử biến mất, thất thanh sợ hãi kêu. Bạn Nhi không phải đã chết rồi sao? Chẳng lẽ nhi tử của bà "Thủ tiết" vì Bạn Nhihay sao? Không không không. . . . Hắn đã cưới Đỗ Hương Ngưng. . . . Cũng may, cũng may, đã cưới rồi thì không cho hắn quịt nợ. Lãnh vương phi vỗ ngực một cái, bình phục cảm xúc hồi hộp, nghĩ thầm mình có lẽ còn được ôm cháu. "Hoàng thẩm. . . ." Đan Xuân công chúa không rõ trạng huống, nhỏ giọng hỏi thăm. Lãnh vương phi cười nheo mắt nhìn nàng, tràn ngập xin lỗi nói: "Đan Xuân công chúa, cháu là một cô nương tốt tri thư đạt lễ, trong ngoài đều đẹp, dịu dàng động lòng người, xinh đẹp như hoa, lại là nghĩa muội của Đương Kim hoàng thượng, nhất định có thể tìm được vị hôn phu tốt hơn Thiên nhi chúng ta, chúng ta tiếp tục uống trà, để hoàng thẩm ta nói bối cảnh mấy vị Vương gia thế tử cho cháu biết, cháu lại nghiêm túc nghe một chút, nếu là có người trúng ý, chớ ngượng ngùng, nói cho hoàng thẩm, ta làm mai cho cháu. . . ." Cứ như vậy, hai nữ nhân nói ra một đống độc thân nam hoàng kim đợi làm thịt trong kinh, khiến Đan Xuân công chúa nghe mà mở cờ trong bụng, Tâm đung đưa, tình trôi nổi. Động lòng xuân! Nếu nàng thật là Bạn Nhi. . . . Trời! Lãnh Địch Thiên không dám nghĩ nàng sẽ tức giận cỡ nào! Dương Bạn Nhi từ nhỏ sinh trưởng ở nhà hào phú, chịu hết kiêu cưng chiều, mặc dù thân là nam nhi, tật xấu cho dù hơn gấp nữ tử gấp trăm lần, ở vườn Tây Hổ vẫn là hô phong hoán vũ, không người dám không nghe lệnh con cưng trong nhà, tuyệt đối không thể nào chịu được khuất nhục. Thay vì để người nhục nhã, không bằng chết rõ ràng! "Bạn Nhi. . . ." Đẩy cửa vào, Lãnh Địch Thiên chỉ thấy được khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng tức giận nhíu lại, nước mắt làm đỏ hai tròng mắt của nàng, cố nén không có rớt xuống. "Đều là ngươi! Lãnh Địch Thiên, đều là ngươi. . . ." Dương Bạn Nhi tiện tay nắm ly trà trên bàn lên ném ra cửa, theo tiếng vỡ vụn ở trên cửa phía sau Lãnh Địch Thiên. Lãnh Địch Thiên không nghĩ tới mình sẽ có thời điểm nói không ra lời, tình cảm kích động đầy tràn ngực của hắn, khiến hắn chỉ có thể si ngốc ngắm nhìn nàng, không cách nào lên tiếng. ~~[1]Đây là đoạn cuối bài thơ Trường tương tư của Bạch Cư Dị. Phần trên được dịch bởi Nguyễn Thị Bích Hải. Bản gốc là: Tứ du du, Hận du du, Hận đáo quy thời phương thuỷ hưu. Nguyệt minh nhân ỷ lâu.