Nghe vậy, Lãnh Địch Thiên đột nhiên dở khóc dở cười, khi nàng vui mừng hớn hở cầm tay của hắn thì không thể phủ nhận, trong lòng của hắn có chút áy náy, nhưng mà mặt hắn vẫn không chút thay đổi, tỉnh táo rút về tay của mình, nói: "Trên người nàng đã không có mấy lượng thịt, hai ngày không ăn có thể chống đỡ sao? Một lát đi phân phó phòng ăn lấy mấy món ăn, nàng ăn nhiều chút đi!" Dương Bạn Nhi nghe vậy buồng tim ấm áp, nóng hôi hổi. Có lẽ hắn thật không phải là một nam nhân máu lạnh vô tình! Mặc dù vẫn rất đáng hận, chỉ là —— Xong rồi! Tiếng hót của chim nhỏ động tình càng ngày càng vang dội! Dương Bạn Nhi thật muốn tìm biện pháp làm câm lũ chim nhỏ đang hót này, đều là chúng nó làm cho trái tim nàng hồi hộp, ngực căng căng, trong bụng có một dòng nước ấm áp nong nóng lan tràn ra, địa phương mắc cỡ nổi lên cảm giác hơi đau và căng. "Sắc mặt của nàng là lạ, không phải còn chuyện gì muốn ta che giấu cho nàng chứ?" Lãnh Địch Thiên không nghe thấy câu trả lời của nàng, buồn bực nói. Cái gì! Hắn nói giống như nàng là một phiền toái rất lớn! Tim Dương Bạn Nhi hoảng hoảng, hồn loạn loạn, rốt cuộc không nhịn được nữa! Được rồi! Sắp điên thì để mọi người cùng nhau điên khùng đi! "Không sai, ta có một chuyện muốn ngươi giúp ta một chút, hơn nữa cũng chỉ có ngươi có thể giúp ta." Dương Bạn Nhi chất vấn trong lòng, tại sao nàng nhìn thấy nam nhân khác không có loại cảm giác này, cố tình chính là Lãnh Địch Thiên. . . . Thôi, đại khái là ông trời nhất định muốn bọn họ cùng nhau làm chuyện xấu đến cùng! "Chuyện gì ——" Lãnh Địch Thiên quyết định cho nàng một sự dạy dỗ, chuyện này chờ hắn lên tiếng hỏi rõ xong, chắc chắn sẽ không giúp nàng làm, vậy mà, lời của hắn còn chưa nói hết, liền bị nàng đột nhiên tiếp cận đưa lên môi mềm mà dừng lại. Dương Bạn Nhi bất chấp tất cả, bước nhanh qua bàn sách, nhảy vào ngồi trên đùi của hắn, cánh tay nhỏ nhốt chặt gáy của hắn, xung động hôn hắn! Thiệt là, một đại nam nhân không cần quá nhiều lời nói! Chẳng lẽ hắn không biết loại chuyện mắc cỡ này cần làm nhanh sao? Lãnh Địch Thiên bị nàng hôn sợ run, trong khoảng thời gian ngắn không biết phản ứng như thế nào, sững sờ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ở trước mặt, phần môi nếm được ngọt ngào như mật của nàng, không tự chủ được đáp lại nụ hôn nóng bỏng của nàng, lưỡi hai người dây dưa linh hoạt như rắn, cuồng nhiệt kịch liệt. "Ưm. . . . ." Tự trong môi nàng bật ra một tiếng ưm nho nhỏ thỏa mãn, tay nhỏ bé dâm lãng dò vào trong áo hắn, cố gắng cởi nó ra. "Dừng tay!" Lãnh Địch Thiên cả kinh, đột nhiên giật nàng ra, thật sâu cảm thấy quyền chủ động phái nam của mình bị uy hiếp. Đáng chết! Hắn lại có phản ứng với nàng! "Ta không muốn!" Dương Bạn Nhi không chịu. Ghét! Sau khi hôn hắn, tim càng ngứa ngáy hơn. "Ta muốn ngươi! Hiện tại liền muốn!" "Nữ nhân điên!" Hắn giận dữ mắng mỏ một tiếng, lại bị nàng không chút căng thẳng làm chấn động, nhưng trên người của nàng lại không tìm được một chút hơi thở dâm đãng. Được rồi! Hắn thừa nhận nàng xem ra phóng đãng lại mê người, ít nhất vững vàng hấp dẫn sự chú ý của hắn. "Ngươi mắng ta là nữ nhân điên?" Dương Bạn Nhi căm tức gầm nhẹ, chỉ là ngay sau đó nở nụ cười lạnh lùng, tay nhỏ bé tìm tòi đi xuống, dịu dàng phủ trên rồng sắt ngạo mạn giữa chân hắn. "Hừ hừ, làm nam nhân 28 năm dĩ nhiên là không phải làm không." Đang ở Lãnh Địch Thiên Thính phải mơ hồ hết sức, Dương Bạn Nhi đã trượt thân thể nhỏ nhắn xuống, nằm rạp người giữa hai chân hắn, chui vào dưới áo hắn, cởi quần của hắn ra, tìm kiếm nguồn nước dục vọng của hắn, không ngừng dùng tay nhỏ bé vuốt ve quyến rũ, trêu chọc bộ lông màu đen ở chỗ dục long của hắn. "Đỗ Hương Ngưng! Đáng chết, nàng dừng tay cho ta!" Lúc Lãnh Địch Thiên muốn đưa tay ra tóm nàng, lại cảm thấy miệng mềm mại nhỏ nhẹ nhàng ngậm vào đầu cứng của hắn, nàng đưa ra lưỡi non vẽ từng vòng vết ướt ở nơi đó, giống như đang trêu chọc hắn. Trời! Hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ lấy một thê tử hào phóng to gan như thế! hành vi dám yêu dám hận của nàng, so với nam nhân bình thường chỉ có hơn chớ không kém. "Đáng chết. . . ." Hắn cắn răng nghiến lợi nhịn xuống dục vọng cương cứng, nhưng có thể nhịn được thì không phải nam nhân! Hắn chưa bao giờ có cảm giác khao khát với bất kỳ nữ nhân nào như thế, chỉ có nàng! Dương Bạn Nhi nghe Lãnh Địch Thiên gào ra tên Đỗ Hương Ngưng, buồng tim không khỏi căng thẳng, cho dù biết người hắn kêu là mình, vẫn cảm thấy không thoải mái. Trong lúc bất chợt, nàng thật hy vọng hắn có thể hô lên tên của mình —— Dương Bạn Nhi. Từ từ, dục vọng trở nên nóng, bộc phát ngẩng lên giữa môi lưỡi của nàng, phun ra nuốt vào đã trở nên khó khăn, nhưng nàng còn chưa chết tâm trêu đùa, một đôi tay nhỏ bé dò xuống căn nguyên dục long của hắn, dường như cố ý muốn hắn điên mất chuyển chơi "túi ngọc" trơn trượt kia. Theo đầu lưỡi thơm ngọt nếm đến chỗ ham muốn của hắn, trái tim của nàng cũng ấm lên, huyệt giữa hai chân nóng nhột khó nhịn, tiết ra chút ái dịch tựa như nước mật, thấm ướt quần lót. Vẻ mặt Lãnh Địch Thiên cực kỳ tức giận, mỗi khi hắn đưa tay muốn kéo nàng ra, đầu lưỡi của nàng sẽ cố ý liếm láp chỗ mẫn cảm nhất ở dục long của hắn khiến hắn không có lực chống đỡ. Hừ hừ, sao nàng lại biết chỗ yếu ớt nhất trên người nam nhân? Dương Bạn Nhi cười lạnh một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn phập phồng lên xuống giữa hai chân hắn, trong miệng ngậm đầy lửa dục của hắn, thỉnh thoảng lại dùng đầu lưỡi bướng bỉnh liếm hai cái, tay nhỏ bé cũng không dừng chơi đùa, tựa hồ không bức hắn điên khùng thì thề không bỏ cuộc. "Ách. . . ." Lãnh Địch Thiên cắn chặt hàm răng để mình không mất thể diện rên rỉ ra tiếng, hắn không ngờ mình sẽ bị một nữ nhân tập kích, mà nữ nhân kia đúng là thê tử của hắn! Nghe tiếng thở dốc nặng nề của hắn, trong lòng Dương Bạn Nhi có chút đắc ý, cảm thấy mình rốt cuộc tìm lại tự ái phái nam —— không, là tôn nghiêm nữ tử giờ phút này của nàng. Hừ, ai nói loại chuyện như vậy chỉ có nam nhân định đoạt! Khi lý trí của Lãnh Địch Thiên sắp hỏng mất, muốn đưa tay lôi nàng lên làm việc chính, ngoài cửa lại vang lên thông truyền của gia đinh, "Hầu gia, Ngụy công công trong cung cầu kiến, bảo là muốn truyền ý chỉ của hoàng thượng." Nghe vậy, sắc mặt Lãnh Địch Thiên trầm xuống, giọng nói không tốt quát lại: "Nói cho hắn biết ta đang làm một chuyện rất quan trọng, bảo hắn chờ." "Chuyện rất quan trọng?" Gia đinh nghe thấy mơ hồ. Trên đời này có chuyện gì quan trọng hơn ý chỉ của hoàng đế? Thật là kỳ! "Nhanh đi!" Lãnh Địch Thiên không nhịn được gầm thét, mới để tâm vào công việc trở lại, liền phát hiện nàng đã cởi vạt áo của hắn, cũng đồng thời cởi quần lót của mình ra, mở đôi chân ngọc thon dài ra dạng chân trên người hắn, tay nhỏ bé nắm dục vọng cứng rắn của hắn, nhắm ngay khe huyệt đầy nước mật của nàng. "Nàng ——" hắn chấn kinh vì sự can đảm phóng đãng của nàng, cơ hồ là mất hồn nhìn nàng dùng huyệt mềm hẹp chặt cắn nuốt mình, hai người chậm rãi giao hợp. Dương Bạn Nhi cũng không quá dám tin tưởng mình làm ra cử động hoang dâm như thế, nhưng nàng chính là rất muốn lập tức lấy được Lãnh Địch Thiên, trong cơ thể nàng tựa hồ còn sót lại thiên tính công kích của nam nhân, chỉ là lúc này nàng đã là thân nữ nhi rồi, tự nhiên muốn dùng phương thức của nữ nhân để giải quyết. "Ừ. . . ." Nàng cắn môi mềm, cảm giác con rồng của hắn nóng rực huyệt chặt của nàng, từ từ chiếm cứ mỗi một tấc mềm mại trong cơ thể nàng, bá đạo căng ra hoa huyệt của nàng. Lúc đầu, nàng cảm thấy một chút đau đớn, ngay sau đó liền bị khoái cảm thay thế. A, nàng vui vẻ nghĩ, bộ dáng như vậy giống như là nàng cưỡng bức Lãnh Địch Thiên. Nhận thức như vậy thật khiến nàng cực kỳ vui vẻ, giống như mình vừa chủ động xuất kích như một nam nhân. Lãnh Địch Thiên buồn bực hừ một tiếng, cảm giác bị thịt non mềm của nàng vây lại thật sướng! Vậy mà, khi nàng bắt đầu di động lên xuống, khiến chỗ riêng tư của hai người không ngừng dính vào, nước mật vui thích tiết ra, nhiễm trơn thân rồng của hắn, hắn mới từ trong khiếp sợ cực độ khôi phục thần trí. Nữ nhân đáng đánh này! Hắn nổi giận nghĩ, rồi lại phát hiện mình muốn nàng! Muốn chiếm toàn bộ ý định kinh thế hãi tục ý định, ý tưởng điên cuồng của nàng. Không! Nàng còn có một đôi tròng mắt khiến hắn mê luyến không dứt. Lãnh Địch Thiên đưa cánh tay dài ra ôm thân thể của nàng, ngoài ý muốn đứng dậy, đặt nàng lên ban sách, bắt đầu điên cuồng muốn nàng, eo hổ mãnh liệt thẳng tiến, đâm huyệt mềm nhỏ của nàng, bàn tay bắt đầu xé ra xiêm y của nàng, rút đi áo lót, xoa nắn đôi nhũ mềm đầy đặn của nàng. "A a. . . . . A. . . . ." Dương Bạn Nhi thống khổ nhăn mày, cũng bật ra tiếng la vui thích, giấy tuyên thành màu trắng dưới người nàng bị đung đưa kịch liệt của hai người làm nhăn nheo, từ từ bị hư nát, tựa như thần trí của nàng, cũng sắp bị dục vọng làm cho tan thành mảnh nhỏ rồi. Ghét! Nàng thật vất vả đoạt lại quyền chủ đạo. . . . Thật thoải mái. . . . Nóng quá đó! Nàng vặn eo đáp lại công kích của hắn, trong bụng từ từ ngưng tụ một ngọn lửa, từ từ nuốt lấy nàng. Trời! Nàng sắp. . . . sắp. . . . "Ừ a a a. . . ." Thân thể của nàng căng thẳng, khó có thể khắc chế hô lên vui thích chí cực, một đôi chân ngọc kẹp thật chặt mông Lãnh Địch Thiên, càng không ngừng đi theo hắn. . . . Mới làm nữ tử, Dương Bạn Nhi cũng không biết trước khi nữ tử có kinh nguyệt, thân thể sẽ thay đổi vô cùng nhạy cảm, có lúc không cho phép tình dục quá mức, nhưng, nàng lại không biết mình vì sao chỉ muốn Lãnh Địch Thiên, rõ ràng hai người bọn họ là một đôi oan gia như có thâm thù đại hận mà!