Chuyện cũ trước kia đã thành hồi ức, xưa đâu bằng nay! Dương Bạn Nhi căn bản cũng không biết cái gì gọi là căng thẳng của nữ tử, càng không biết cái gì gọi là nhẫn nhục chịu đựng, tiếng m81ng chửi dọc theo đường đi có thể nói là kinh thiên động địa. "Lãnh Địch Thiên, mau buông ta xuống! Nếu có bản lãnh, hãy so tài quân tử với ta, đừng làm ra hành động ỷ mạnh hiếp yếu này! Hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu! Ngươi thả ta xuống!" Dương Bạn Nhi cũng không biết sự khác biệt lớn giữa nam nhân và nữ nhân, cho tới nay đều biết thân hình Lãnh Địch Thiên cao lớn tráng kiện, nhưng ngày trước Dương Bạn Nhi thân là nam nhân cũng chẳng qua thấp hơn hắn gần phân nửa đầu, hai người miễn cưỡng có thể nhìn thẳng, nhưng lúc này Dương Bạn Nhi hóa thành nữ tử, lại cảm thấy mình tùy thời đều sẽ bị Lãnh Địch Thiên bóp vỡ, trong lòng không khỏi dâng lên sự dè chừng và sợ hãi. "So tài quân tử? Đỗ Hương Ngưng, sao ngươi có thể so tài "quân tử" với ta?" Lãnh Địch Thiên không chút để ý cười một tiếng, cảm thấy mình nghe một truyện cười rất hài. Dương Bạn Nhi cảm thấy tự ái nam nhân của mình bị vũ nhục nghiêm trọng, nắm tay rơi như mưa vào trên lồng ngực cứng như sắt đá. "Lãnh Địch Thiên, ngươi sẽ vì những lời này trả giá thật lớn!" "Nàng không có bản lĩnh này!" Lãnh Địch Thiên không nghe được hàm ý thật sâu trong lời nói của nàng, thân thể sắt thép không hề tổn hại vì nàng khoa tay múa chân, trầm giọng nói: "Theo ta biết, Đỗ gia các ngươi vừa không có quyền cũng không còn thế, gia đạo đã sớm suy đồi, vốn là ngươi và vườn Tây Hổ có quan hệ máu mủ, nếu ngươi ở trong phủ Lãnh vương có cái gì không may, thì sẽ khó giao phó với họ, nhưng hiện tại ngươi cho là vườn Tây Hổ còn sẽ có người ra mặt thay ngươi nói chuyện sao? Chớ vọng tưởng!" Nghe vậy, Dương Bạn Nhi đột nhiên yên tĩnh lại, mắt long lanh ửng hồng, buồn buồn khóc nói: "Tại sao các ngươi đều thích khi dễ ta?" Sau một hồi trầm mặc, Lãnh Địch Thiên mới tàn khốc mà cười nói: "Bởi vì ngươi ngàn không nên, vạn không nên làm sai một chuyện, một chuyện sai khiến ta không thể tha thứ!" ※ ※ ※ "Cút ngay!" Tiếng thét chói tai mềm mại của nữ tử, mạnh mẽ ngoài dự đoán. "Câm miệng!" Nam nhân trầm giọng rít gào, bị đè nén tràn đầy lửa giận. "Ngươi nói bậy! Ta nào có làm sai chuyện gì?" Ở trong Ngô Trúc U cư, truyền ra tiếng thét chói tai kích động của Dương Bạn Nhi. Ghét! Hại nàng suy nghĩ thật lâu, ngoan ngoãn bị hắn lừa gạt trở về phòng, mới phát hiện rất có thể là kỹ xảo hắn nghĩ ra để đối phó nàng, cố ý khiến nàng cảm thấy tội ác, sau đó hắn mới không chút kiêng kỵ ngược đãi nàng! Lãnh Địch Thiên phát phát hiện cảm xúc của mình rất dễ dàng bị nàng dẫn dắt, giống như người đứng trước mắt chính là Dương Bạn Nhi. Thiên hạ rộng lớn, chỉ có Dương Bạn Nhi có thể làm tâm tình của hắn cởi cương, không biết vì sao, mỗi khi gặp Dương Bạn Nhi thì ngực luôn nóng lên, khiến hắn không nhịn được muốn phát giận. "Trời đánh! Thì ra ngươi vẫn không biết hối hận!" Lãnh Địch Thiên càngcả giận, nháy mắt liền vòng qua cái bàn tròn, bắt lấy tay thon của nàng, kiềm ngược sau lưng của nàng. "Sao ta phải hối hận? Lãnh Địch Thiên, ngươi muốn làm gì? Thật là đau ——" Dương Bạn Nhi nghe thanh âm lụa rạch, cả kinh trong lòng, lập tức cảm thấy hắn dùng áo cưới đỏ vừa bị xé xuống trói lại cổ tay của nàng. Lãnh Địch Thiên nam nhân đáng chết này nhất định có chứng ngược đãi cuồng! Dương Bạn Nhi rủa thầm ở trong lòng, càng không ngừng uốn éo người, cổ tay cố gắng tránh ra khỏi vải trói, nhưng lại không được. "Lãnh Địch Thiên, ngươi không có quyền lợi đối đãi với ta như thế! Mau cởi vải ra!" Dương Bạn Nhi tức, trợn tròn tròng mắt chói lọi, toát ra tia lửa tức giận. "Ngươi tựa hồ quên chúng ta đã thành thân, ta đã là phu quân của ngươi rồi !" Lãnh Địch Thiên nhàn nhạt nhắc nhở, sau khi trói tay nàng, hắn tiện tay tháo mũ phượng trên đầu nàng xuống, nhất thời, tóc đen bóng rơi xuống như thác, khiến đôi tròng mắt như lửa của nàng càng nổi bật động lòng người. Đáng chết! Tại sao đôi mắt tràn ngập quật cường của nàng lại khiến hắn có phản ứng? Khiến hắn muốn lập tức chiếm lấy nàng thành của mình! Lãnh Địch Thiên khẽ nguyền rủa một tiếng, ôm nàng ném lên giường. "A ——" Dương Bạn Nhi kêu gào bi thống một tiếng, khổ sở nhíu lại khuôn mặt nhỏ nhắn, nũng nịu nói: "Nam nhân bạo lực, không thể dịu dàng một chút sao? Kiếp trước ta nhất định có thù oán với ngươi!" Còn không kịp giãy giụa đứng dậy, nàng liền phát hiện một bóng đen bao phủ trên đỉnh đầu, thân thể cao lớn của Lãnh Địch Thiên chậm rãi tiến tới gần nàng, ngoài ý muốn đưa tay nắm mắt cá chân mảnh khảnh của nàng. Dương Bạn Nhi đột nhiên cả kinh. Không thể nào! Tên ngược đãi cuồng này cả chân của nàng cũng muốn trói lại? Nghĩ tới, thân thể của nàng căng thẳng, nhịp tim đập thật nhanh."Lãnh, Lãnh Địch. . . . Thiên. . . ." Lãnh Địch Thiên nâng lên tròng mắt đen nheo mắt nhìn nàng, cơ hồ là lập tức nhìn ra ý tưởng buồn cười trong lòng nàng. "Ngươi yên tâm đi! Ta sẽ không trói chân của ngươi lại, bởi như vậy chơi không vui!" Nói xong, hắn cởi giày đỏ của nàng ra, không chút để ý ném giầy ra trên đất. Thấy thế, Dương Bạn Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại bắt đầu lo sợ bất an. Tại sao hắn nói trói chân lại thì chơi không vui? Chẳng lẽ là nàng hiểu lầm hắn? Hắn không phải là ngược đãi cuồng! Nhưng ngay sau đó nàng phát hiện mình sai vô cùng, hắn căn bản là nam nhân xấu xa không thể tha thứ được! "Lãnh Địch Thiên, ngươi đừng loạn cởi quần áo của ta!" Hai nam nhân, như thế còn thể thống gì! Trong lúc nhất thời Dương Bạn Nhi lại quên mình đã là thiếu nữ, trong lòng khó chịu. Bên môi Lãnh Địch Thiên không thể tự kiềm chế nở nụ cười, ngón tay dài linh xảo cởi ra cái nút tinh xảo thứ nhất trên cổ thon của nàng, thăm dò vào ngực tuyết non của nàng, thuận thế lại cởi cái nút thứ hai, vén áo trắng như tuyết ra, loáng thoáng có thể nhìn thấy cái yếm màu đỏ bao lấy một đôi vú tròn non đầy đặn. "Đừng! Dừng tay! Chúng ta không thể. . . ." Dương Bạn Nhi cảm thấy khó thở, ngón tay của hắn phủ ở ngực của nàng, đưa tới một hồi khoái cảm quỷ dị ở trong thân thể của nàng.