Edit: Apakcha Beta: Nu Chương 92: Regina Có điều, tôi vẫn chưa đủ Mỹ hóa, hoàn toàn không nghĩ tới anh nói “hẹn hò đôi” là thật. Sau hơn một tuần, chạng vạng thứ sáu, anh gọi điện nói, cuối tuần khi anh tới đón Caresse, anh cũng sẽ dẫn đối tượng hẹn hò đến. “Cùng nhau ăn cơm chiều không?” Tôi chưa tan tầm, mọi người trong văn phòng đã ồn ào rủ nhau. “Được, em cũng dẫn theo đối tượng hẹn hò của em.” Tôi đã từng nghĩ đến tình huống này, nhất định tìm một người thật đẹp trai để nâng cao thể diện, ở trước mặt ex không thể yếu thế, nhất quyết không được chọn loại đàn ông rụt rè, mới không gây trở ngại. Nhưng thật sự khi rơi vào tình cảnh này, lại cực kỳ thản nhiên, nói cho anh biết:“Em không có đối tượng nào kết giao đặc biệt. Em đi một mình. Ăn đồ ăn Italia được không? Caresse có thể ăn mì, em sẽ tới trước đặt chỗ.” Sau khi lên lịch hẹn và thầm tính toán vài lần, phải trang điểm như thế nào, làm sao cùng bạn gái mới của anh nói chuyện phiếm, không nghĩ ra được gì, cuối cùng quyết định thuận theo tự nhiên. Buổi sáng Chủ nhật, trang phục cuối tuần của tôi vẫn rất giản dị, áo dệt kim hở cổ màu xám đậm thêm quần bò, tóc tùy tiện buộc đuôi ngựa. Hơn ba giờ chiều, chuông cửa vang, qua hệ thống camera ngoài cổng lần đầu tiên tôi nhìn thấy bạn gái mới của anh, đứng phía sau anh, sau khi cửa mở, anh xuất hiện, lui qua một bên, để cho cô ấy vào trước, cử chỉ này anh chưa bao giờ bỏ qua, thật khéo động lòng người. Vội vàng liếc qua một cái, cô ấy rất xinh đẹp, tóc đen dài đến xương quai xanh, hơi xoăn nhẹ, cụp vào trong trông rất bồng bềnh dịu dàng. Tôi đột nhiên có chút hối hận đã không trang điểm, làm tóc, cũng không thay bộ quần áo đẹp mắt một chút. Mở cửa gặp được người thật, ấn tượng đầu tiên cũng không tuyệt vời cho lắm. Cô ấy không quá trẻ, cũng không quá già, chừng ba mươi tuổi, độ tuổi khá vừa vặn. Dáng người rất được, cao ít nhất 1m60, đi giày cao gót, mà trên chân tôi chỉ mang đôi tất chấm bi, không đi giày, nhìn qua trông lùn hơn cô ấy rất nhiều. Caresse vừa nghe thấy tiếng chuông cửa cũng kích động đứng ở cửa chờ xem sẽ có ai vào. Mở cửa nhìn thấy ba ba vui vẻ dậm chân. “E, đây là Regina.” Lyle nói với tôi, quay đầu lại nói cho Regina tên của tôi. Hai người phụ nữ bắt tay nhau, Regina ngồi xổm xuống kéo kéo bàn tay nhỏ bé của Caresse, cho con bé một chú gấu Teddy màu nâu khổng lồ. Caresse rất thích con gấu, dường như cũng thích bạn gái mới của ba ba, vừa bắt đầu cũng không đề phòng gì, rất nghe lời bảo chào cũng chào, bảo bắt tay liền bắt tay. Một lát sau còn cầm album chụp hình của mình cho cô ấy xem, tay nhỏ bé đặt lên trên đầu gối của cô ấy, giống như không hề xa lạ. Tôi cười với cô ấy nói:“Caresse thích những cô gái trẻ xinh đẹp. Ngoài cô ra, tòa nhà 11 tầng này chỉ có một bé gái 13 tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy cô bé cũng rất thích.” Nói ra, chính tôi cũng hiểu được có điểm thổi phồng quá, đặc biệt là câu “Mười ba tuổi”. Lyle nhìn tôi liếc mắt một cái, không cười, cũng đủ để tôi biết anh đang cười nhạo tôi, tôi không thèm để ý nhìn ngược lại, Regina nghe xong cũng rất vui vẻ, mặc dù mặc váy liền, đi tất da chân không thuận tiện, vẫn quỳ trên mặt đất cùng Caresse chơi đùa. Caresse cho cô ta một bảng từ tính, con bé nghĩ muốn vẽ con thỏ, tô tới tô lui nhìn lại giống một con chuột. Cũng bình thường thôi, tôi vụng trộm nhận xét, không hiểu tại sao lại có phần đắc ý. Trước giờ cơm tối chúng tôi dẫn Caresse ra sân chơi gần đó, Lyle ôm con bé đi chơi cầu tụt. Tôi cùng Regina đứng ở bên cạnh tán gẫu vài câu, lúc cô ấy nói tiếng Anh, có một số từ lại mang một loại chuyển âm đặc biệt, có chút kỳ quái nhưng cũng rất dễ nghe. Cô ấy nói thật ra cô ấy là người Đức, làm việc ở một Nhà xuất bản trên phố 32th Street. Còn nói cho tôi biết, cô ấy cảm thấy Lyle rất tốt, chính xác hơn là một người ba tốt, trước mặt vợ chung sống hoà bình quang minh lỗi lạc. Nhưng lúc quay lại nhìn tôi giống như nói giỡn hỏi:“Đã từng có người phụ nữ nào ở bên anh ấy đủ lâu, cho đến khi hiểu rõ con người anh ấy chưa?” “Theo tôi được biết thì chưa.” Tôi nửa đùa nửa thật trả lời, phát hiện cô ấy thật ra không hề đơn giản. Không có ai hoàn toàn giống như vẻ ngoài của họ. Chỗ Lyle đứng cách chúng tôi không xa, đang ôm Caresse trên cái cầu tụt cao và dốc nhất, tiểu cô nương hưng phấn thét chói tai, tôi bị dọa suýt chết, vội chạy nhanh tới. Chờ Caresse bình an tiếp đất, mới thở phào nhẹ nhõm, cười hỏi Lyle:“Anh tính làm thẻ xanh kết hôn đấy à?” (1) Anh thản nhiên trả lời:“Những lời này em nên dành cho Cheryl-Ann, cô ấy chắc chắn sẽ thích ý kiến này, trên thực tế — nghe những lời này, quả thựcnhư từ miệng con bé nói ra.” Tôi bĩu môi nói:“Nghe giống như đang mắng em.” Anh cười một chút, một tay ôm lấy Caresse, bế con bé lên cầu tụt cao nhất. Tôi đứng tại chỗ nhìn bọn họ, thầm nói trong lòng, chuyện như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra, mặc kệ là bạn gái hay là cầu tụt, tôi tốt nhất là không cần mù quáng quan tâm. Thời điểm ăn cơm chiều, tôi hỏi Regina:“Hai người biết nhau như thế nào?” “À,” Cô ấy vuốt lại tóc một chút, có chút ngượng ngùng, “Thật ra rất tình cờ, chúng tôi gặp nhau trong bệnh viện New Haven. Tôi đi Yale gặp một tác giả bàn về bản thảo cuốn sách, sau khi đến mới nghe nói ông ta té ngã, gãy xương chân. Đúng là kỳ diệu, nếu nhà văn kia không giao bản thảo nhầm ngày, nếu ông ta không té gãy chân, tôi đã không có cơ hội gặp Lyle.” “Anh cũng đi thăm bệnh nhân à?” Tôi hỏi Lyle. Anh lắc đầu, Regina thay anh đáp: “Trước đó một ngày anh ấy mới làm xong tiểu phẫu, vẫn còn mặc quần áo bệnh nhân, đang đi dạo trong hành lang. Tôi lên nhầm tầng, đụng vào anh ấy, anh ấy phải vịn vào lan can gần như không đứng thẳng nổi, tôi tưởng mình suýt nữa thành tội phạm ngộ sát, rốt rít xin lỗi, đưa anh ấy trở về phòng bệnh, tìm y tá cho anh ấy……” “…… Vừa lúc anh ấy đang đi tìm y tá, cô ấy tịch thu điện thoại của anh ấy. Phòng có thiết bị giám sát không thể gọi điện thoại, anh ấy không tuân thủ quy củ.” Lyle nói tiếp, giống như tiếp sức cho một câu chuyện tình yêu xưa. “Việc xảy ra khi nào vậy?” Tôi nhìn Lyle, hỏi anh. Anh cũng nhìn tôi không có nói, trả lời tôi lại là Regina:“Chiều ngày 4 tháng 9, tôi nhớ rất rõ, cho tới hôm nay, vừa khéo bốn mươi ngày chúng tôi quen biết.” Tôi cũng nhớ rõ, buổi sáng hôm đó tôi gọi điện thoại cho anh, đó là lần cuối cùng chúng tôi nói chuyện trước lúc ly hôn. Tôi không thể tưởng tượng được phản ứng của mình, Regina kinh ngạc nhìn tôi:“Cô không biết anh ấy đi phẫu thuật?!” Cho nên làm bộ như rất bất ngờ, trước khi đến món tráng miệng, Regina vào nhà wc trang điểm, chỉ có ba người chúng tôi ngồi với nhau, cuối cùng tôi mở miệng hỏi anh:“Anh bị bệnh?” Anh gật đầu, thực bình tĩnh giải thích:“Cắt ruột thừa, chỉ là tiểu phẫu nội soi rất đơn giản, toàn bộ quá trình không đến một giờ, hai ngày sau liền xuất viện, hoàn toàn không có nguy hiểm, lịch sử gia tộc mẹ anh cũng có vài trường hợp, bà và Gerard cũng đã làm giải phẫu tương tự. Anh chỉ là hạ quyết tâm đi làm sớm mà thôi.” “Tại sao không nói cho em biết?” “Nguyên nhân rất nhiều.” Từ trong lòng tôi giúp anh trả lời: Anh không muốn vào thời điểm đó lại xảy ra việc gì làm thay đổi kế hoạch ban đầu, anh muốn ly hôn, tôi cũng muốn, đơn giản như vậy, nhắm mắt cũng đoán được. Tôi cắt lời anh, hỏi:“Anh còn bệnh di truyền gì không nói cho em biết không? Đây là việc riêng của anh, nhưng có liên quan đến Caresse.” “Không có, em thì sao?” “Ông bà nội của em sau bảy mươi tuổi đều bị cao huyết áp, ba em cũng có xu hướng này. Mắt phải của em có chút cận thị, ước chừng 0,5 độ. Nhưng không mang kính mắt cũng có thể thấy rõ ràng.” “Cho nên, em cũng hoàn toàn hoàn mỹ.” “Em có nói em hoàn mỹ sao?” “Dựa vào cách em nhìn nhận mọi vấn đề.” Anh nói:“Em là người hay phê bình nhất anh từng gặp, làm việc rất có hiệu suất, thích có kết luận, bình thường những người như vậy đều cảm thấy bản thân rất hoàn mỹ.” Tôi thầm nghĩ:“Anh muốn tranh luận đúng không?” Chưa kịp nói ra lời, Regina đã trở lại, ngồi xuống bên cạnh anh, thơm một cái lên môi anh, nhìn chúng tôi, nói:“Tôi có bỏ qua cái gì không?” Chú thích: (1) Thẻ xanh là thẻ thường trú ở Mỹ, ở đây chị nữ chính muốn nhạo anh nam chính có phải bị cuồng cưới người ngoại quốc ko? =))