Thiệp mời, trong mắt tôi dường như là một ma chướng (1). Đơn giản là vì mười năm trước, từng có 300 chiếc thiệp mời bị bỏ vào sọt rách trong một căn hộ cao cấp ở Manhattan trước khi kịp hoàn thành sứ mệnh của mình. Lúc này đây, không có nhiều như vậy, tổng cộng 85 chiếc, màu trắng, phía trên có một dải ruy băng thắt thành nơ con bướm, bên trong là lời mời tới dự hôn lễ, thời gian và địa điểm diễn ra tiệc cocktail và bữa tiệc, phối hợp với một phong bì nhỏ xinh xắn đồng màu. Tôi cùng Lyle hai người ngồi ở bên cửa sổ trước bàn làm việc, mất chưa đến hai tiếng để viết xong. Chữ của tôi rất ngay ngắn nắn nót, chữ của anh lại càng đẹp hơn. Chúng tôi mời không nhiều người đến tham dự hôn lễ, có hai người tôi đã do dự mấy ngày nay, là Nick và Rona. Tháng 11 từ Los Angeles trở về, tôi và Nick vẫn chưa gặp mặt lần nào, chỉ có một lần qua điện thoại, nói cho anh biết, tôi sẽ kết hôn. “Thật tốt quá.” Anh trả lời:“Bọn em là một gia đình, em, Lyle, còn có cục cưng nữa.” Sau đó anh cũng toàn gọi nó là cục cưng, không gọi tên. Cuối cùng, tôi vẫn viết một thiệp mời cho anh. Sau khi nhận được, trong tin nhắn gửi tôi anh nói thật có lỗi, hôn lễ hôm đó, anh phải về Hồng Kông đón lễ mừng năm mới, cho tới Tết Nguyên Tiêu (2) mới trở lại New York. Qua hai ngày, anh dựa vào địa chỉ trên thiệp mời gửi tới một món quà, một chiếc hộp màu vàng nhạt có thắt ruy băng, bên trong là một chiếc bình pha lê miệng rộng. Sau khi về nhà mới bình hoa được đặt trên kệ lò sưởi ở phòng khách, luôn được cắm một bó hoa tươi, chỉ cần hơi héo rũ, không cần tôi nói, chị giúp việc sẽ lập tức đi đổi. Sau khi lên danh sách quà tặng, tôi quên không ghi nó vào trong bảng Excel, sau nhớ ra cũng lười không bổ sung vào, dù sao tôi cũng sẽ không quên là Nick Tse đã tặng tôi bình hoa này. Về phần Rona, tôi không biết có nên mời cô không, tôi có mời một vài đồng nghiệp trước đây, theo lý cũng phải mời cả sếp cũ, còn chuyện tới hay không tùy người ta tự quyết định. Nhưng trường hợp của tôi có chút phức tạp. Tôi còn chưa nghĩ ra, đã phát hiện tên của cô đã ở trên danh sách của Lyle. Nhưng cuối cùng cô không đến, gửi tới một tấm thiệp, viết tay, chúc chúng tôi hạnh phúc. Chú thích: (1) ma chướng: cách gọi của đạo Phật, chướng ngại do ma quỷ gây ra. (2)Tết Nguyên Tiêu hay tết Thượng Nguyên là một tết, lễ hội cổ truyền của Trung Quốc vào ngày 15 (ngày rằm) tháng giêng Âm lịch. Tết này phần lớn tổ chức tại chùa, vì ngày rằm tháng giêng còn là ngày vía của Phật tổ. Vào ngày này, cũng có gia đình Việt Nam tụ tập ở nhà trưởng họ hoặc nhà thờ họ.