Edit: Apakcha Beta: Nu Chương 100: Giấy ghi chú Tôi không biết đó là cảm giác gì, không phải là hạnh phúc, cũng không phải là bất hạnh. Tôi ngồi trên người anh, một tay anh ôm vòng phía sau lưng của tôi, tay kia thì nâng chân của tôi. Chúng tôi vô cùng gần gũi, nương theo ánh đèn vừa vặn nhìn thấy vết bầm nhỏ nhàn nhạt trên hai đầu gối, “Chỗ này bị sao vậy?” Anh hỏi rất nhẹ, giống như đang thì thầm. “Không sao, quỳ trên mặt đất chơi với Caresse, bò đi bò lại.” Tôi trả lời, không rõ tại sao lúc này chúng tôi lại nói đến đề tài này. Anh cúi đầu hôn xuống, môi phát ra âm thanh dịu dàng mềm mại. Sau đó đầu tựa vào vai tôi, cọ cọ chóp mũi, dán vào cổ tôi, thở nhẹ ra, đôi môi ấm áp ướt át nhẹ nhàng hôn cắn cổ tôi. Chúng tôi cứ im lặng ôm nhau thật lâu như vậy, cho đến khi tôi mở miệng nói với anh: “Bây giờ anh đi được chưa?” Anh không nhúc nhích, cũng không trả lời, tôi hỏi lại lần nữa. Anh ngẩng đầu nhìn tôi nói: “Giờ cũng muộn rồi, bên ngoài trời lại mưa.” Động tác của tôi nới lỏng vòng ôm một chút “Xin anh, đi ngay bây giờ được không?” Tôi đẩy anh ra đứng lên, người hơi run rẩy, nhón chân vào phòng ngủ lấy áo ngủ. Caresse ở trên giường nhỏ ngủ rất say, dường như cả tư thế cũng không đổi. Tôi nhìn con bé, từ từ buộc lại đai lưng trên áo ngủ, lúc quay trở lại phòng khách, anh cũng đã mặc quần áo tử tế rồi. Anh nhìn tôi cúi đầu, nói: “Cứ như vậy sao?” “Cứ như vậy”. Tôi trả lời, cũng không có dũng khí nhìn anh “Tại sao phải như vậy?” “Vậy anh muốn thế nào?” “Anh muốn em trở về, E.” Tôi nghiêng đầu, giống như suy nghĩ, kỳ thật trong đầu một mảnh hỗn loạn, hỏi anh: “Nếu em trở về, với trước kia có gì khác nhau không?” “Quên chuyện trước kia đi được không?” Tôi lên giọng: “Anh nói thử xem phải làm thế nào để quên đi.” Vấn đề này chỉ sợ là không có đáp án, anh không lên tiếng, đi qua người tôi, ra tới cửa. Tôi không quay đầu lại, đứng tại chỗ nghe thấy anh mở cửa, nói với anh: “Đêm nay chỉ là dục vọng của thân thể, nếu anh để ý, em đành phải xin lỗi anh” Anh không trả lời, chỉ nhẹ giọng nói: “Tạm biệt, chiều mai anh tới đón Caresse.” Tôi cũng nói tạm biệt với anh. Buổi tối cứ như vậy trôi đi. Sáng ngày hôm sau, theo thường lệ đúng 6 giờ Caresse liền tỉnh. Tôi đứng dậy vội vã lấy một lọ sữa cho con bé, đợi con bé uống xong, ôm con bé đến giường của tôi lại dụ dỗ con bé nằm thêm lát nữa, cho đến khi nó không chịu được nữa, mới tỉnh tỉnh mê mê bò dậy. Lúc tôi mặc quần áo cho con bé, tôi cố gắng nhớ lại chuyện tình một đêm qua, không biết mình đã làm đúng hay sai, vẫn là sai càng không thể vãn hồi. Điều duy nhất có thể chắc chắn là, tôi cùng Lyle, chúng tôi vĩnh viễn không thể đến với nhau, vĩnh viễn sẽ không trở về những ngày tháng chúng tôi đã từng, những mộng tưởng từng dựng lên. Cho dù có một ngày chúng tôi thật sự có thể, nhưng ít ra bây giờ, tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt, anh cũng chưa. Buổi chiều, chúng tôi tránh không khỏi chạm mặt nhau. Ít nhất ở trước mặt Caresse, chúng tôi vẫn xưng hô Daddy & Mommy, cùng nhau dụ dỗ con bé lên xe, thắt dây an toàn ở ghế sau, sau đó mỉm cười, cường điệu vẫy tay chào. Nếu bạn có một đứa nhỏ, hơn nữa lại để ý đến cảm giác của đứa bé, bạn cũng không khác gì dáng vẻ của tôi lúc này, khẳng định là vậy. Lại một tuần nữa trôi đi, buổi sáng thứ ba, tôi nhận được một bưu phẩm chuyển phát nhanh lúc sáng sớm. Mở ra xem, là một hợp đồng theo kiểu văn bản pháp luật. Sau khi đọc hết toàn bộ văn bản, nội dung chính là: Lyle ủy thác cho tôi là người đỡ đầu. Hai năm trước, vào buổi tối chúng tôi nói chuyện ở Los Angeles, hồi tưởng lại giống như chuyện phát sinh từ vạn năm trước vừa xa xôi lại mơ hồ. Khi đó tôi thực sự bị cảm động, cũng thực sự từng tin tưởng, nhưng giờ đây tất cả không còn như trước nữa. Giống như bạn từng dốc hết tình yêu vào một cái “Hộp Thời gian”, rất nhiều năm sau mở ra, vật đó vẫn như vậy, nhưng bạn đã thay đổi, mọi thứ quanh bạn đều đã thay đổi rồi, giống như vận mệnh luôn xoay chuyển, nó không còn là thứ trong lòng bạn yêu thích nữa. Tôi không ký tên vào hóa đơn kí nhận bưu phẩm, viết vào một tờ giấy ghi chú: “Đến muộn hai năm?! Đổi một công ty chuyển phát nhanh đi!– E” Dán trên trang đầu tiên, nhét vào phong thư, để cho người ta gửi tới Greendale. Cả buổi sáng không có bất kỳ hồi âm gì, không điện thoại, không nhắn tin, tôi nghĩ cứ như vậy xong rồi. Nghỉ trưa quay lại, phát hiện bì thư kia lại xuất hiện trên bàn làm việc của tôi. Một tờ giấy ghi chú được dán lên tờ thiếp của tôi, mặt trên viết: “Xin lưu ý ngày thảo hợp đồng, chín tháng trước khi chúng ta có mối quan hệ pháp lý, không cần phải như vậy. Chuyện này là em đáp ứng anh, hãy tuân thủ lời hứa ở tờ thứ hai. Ký tên — L” Tôi ngồi một mình trong văn phòng lắc đầu cười khổ, lầm bầm lầu bầu: “Anh rốt cuộc muốn làm sao?” Lại xé một tờ giấy ghi chú: “Đề nghị bổ sung thêm điều khoản [ vì lợi ích sau này ]: Đầu tiên thuật lại điều khoản nếu bên A tái hôn hoặc có một mối quan hệ tình cảm cố định [ như sống chung, cùng sở hữa bất động sản, …, bao gồm nhưng không giới hạn các trường hợp trên.] sẽ tự động mất đi hiệu lực.– E” Sau một giờ chuyển đi, phong thư lại trở lại: “Là ám chỉ không muốn anh tái hôn hoặc có quan hệ tình cảm cố định với người khác sao?— L của em” Trong một ngày, cái phong thư kia ở đường Lexington và Quận Financial đưa đi truyền lại nhiều lần. Mỗi lần trong văn kiện lại nhiều hơn một tờ giấy ghi chú, với vài dòng viết tay ở trên. Cứ tiếp tục như vậy, chúng tôi cũng nhanh thấy phiền. Tôi không trả lời anh nữa, bởi vì tôi không biết phải trả lời lại như thế nào. Cho nên cứ như vậy viết: “Chúng ta đã bao lâu không nói chuyện với nhau như vậy rồi?” Khoảng một gờ sau, anh trực tiếp gọi điện thoại lại trả lời vấn đề của tôi: “Lâu lắm rồi.”