Bàn Long

Chương 690 : Thanh Hỏa

"Lôi Lâm tiên sinh?" Mặc dù Lâm Lôi vui mừng lẫn sợ hãi nhưng cũng nghi hoặc. Năm đó từng được Thanh Hỏa chỉ điểm qua, lúc ấy, trong mắt mình Thanh Hỏa rất mạnh, nhưng nguyên nhân chủ yếu là năm đó mình quá yếu: "Hôm nay trong tầng lớp thống lĩnh ta cũng được xem là khá! Hơn hẳn các thống lĩnh bình thường. Nhưng một kích vừa rồi của Lôi Lâm tiên sinh, thực lực của hắn rốt cuộc đã đạt tới cấp độ nào?" Lâm Lôi không biết, một kích đó là Thanh Hỏa tiện tay công kích, hay là dùng toàn lực! "Lâm Lôi, Bối Bối, đã lâu rồi không gặp." Thanh hỏa khẽ cười nhẹ nhàng đi tới. "Ha ha." Hắc Mặc Tư bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng cười sang sảng, giống như tiếng sấm ầm vang liên miên không dứt, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm Thanh Hỏa, ánh mắt nóng cháy, mắt thường cũng thấy được quang mang màu vàng bắn ra: "Thực tốt, là cao thủ! Hắc Mặc Tư ta ở vị diện chiến trường này, mọi người vừa thấy ta từ xa đều lén bỏ đi, khó có thể gặp được một cao thủ, cùng Thanh long nhất tộc tiểu tử này giao chiến thực không thoải mái, không thoải mái, bó tay bó chân! Thực lực của ngươi xem ra không tồi, đến đây chúng ta tỷ thí!" Lâm Lôi, Bối Bối không khỏi ngẩn ra. "Hắc Mặc Tư này nổi điên rồi sao?" Lâm Lôi chớp chớp mắt. Nhưng hắn cũng không biết, Hắc Mặc Tư vốn là người thẳng tính, lại thích chiến đấu. Chỉ thấy Hắc Mặc Tư vừa dứt tiếng, liền động! Bắp đùi sắt thép lấp lánh kim quang hung hăng đạp mạnh xuống mặt đất một cái, "Bồng!" Mặt đất chấn động, xuất hiện trăm ngàn khe nứt, chỉ thấy thân hình Hắc Mặc Tư hóa thành một tia chớp kim sắc mờ ảo, trực tiếp hướng Thanh Hỏa lao tới! "Hảo mãng hán." Thanh Hỏa nhíu cặp lông mày đỏ, nhẹ giọng cười nói. Áo bào trắng như tuyết, Thanh Hỏa đứng tại chỗ, không né tránh chút nào. "Ầm!" Hắc Mặc Tư đùi phải lóeánh sáng màu vàng. Phảng phất như một tảng thiên thạch lao vào Thanh Hỏa. Một cước đá ra, đất trời rung chuyển, không gian uốn khúc, xuất hiện hơn mười khe nứt vặn vẹo. "Tốt! Một cước thực đáng sợ." Lâm Lôi biến sắc. "Lão đại, mới vừa rồi hắn đánh với ngươi, có lợi hại như vậy đâu." Bối Bối nói. Nhưng Lâm Lôi biết, mình dựa vào không gian dẫn lực đè ép, khiến cho Hắc Mặc Tư không thể phát huy toàn bộ thực lực. Nếu không Hắc Mặc Tư trời sinh lực lượng đáng sợ, mình không có khả năng liên tục va chạm. "Bối Bối! Nhìn kỹ Lôi Lâm tiên sinh tiếp chiêu như thế nào." Lâm Lôi nhìn chằm chằm vào trận đại chiến, không lơ đễnh chút nào. Ngay cả Bối Bối cũng nhìn rất tập trung. "Không tồi." Thanh Hỏa vẫn đứng tại chỗ, rất quỷ dị, bóng cước màu vàng xuyên thấu qua thân thể Thanh Hỏa. Thân ảnh Thanh Hỏa tiêu tán, xuất hiện ở cách xa ba thước. "Thuấn di?" Lâm Lôi biến sắc: "Không, là tốc độ! Tốc độ kinh người, có thể so với tốc độ của Bái Ách! Đối mặt với Hắc Mặc Tư một cước toàn lực, cũng dám để đến thời điểm cuối cùng mới né tránh, tốc độ này quả thực ..." Đây là lần thứ hai Lâm Lôi thấy loại tốc độ đáng sợ này. Hắc Mặc Tư một cước thất bại. Nhưng lại quát lên một tiếng lớn: "Tốt!" Đồng thời, phần eo tráng kiện của Hắc Mặc Tư đột nhiên xoay chuyển. Thân thể đồng bộ xoay tròn như gió cuốn, cước ảnh kim sắc cũng xoay tròn, dường như không chút nào chậm lại, tiếp tục hướng thanh hỏa đá vào. Thanh hỏa trên mặt như trước lộ vẻ tươi cười thản nhiên, không chút căng thẳng hay hoảng sợ. "Xoát! Xoát!" Trong mắt Lâm Lôi, Bối Bối, Hắc Mặc Tư, thân ảnh Thanh Hỏa tựa như là đang thuấn di, liên tục xuất hiện vài thân ảnh, mới đó đã ở ngoài trăm thước, đứng bình thản trên mặt đất bằng. "Lão đại. Thanh Hỏa này, tốc độ rốt cuộc là sao đây? Ẩn chứa huyền ảo nào vậy?" Bối Bối khó hiểu. Lâm Lôi tu luyện hỏa nguyên tố pháp tắc, cũng có cơ sở nên hiểu rõ: "Hỏa hệ cùng phong hệ không giống nhau. Thân hình Bái Ách mờ ảo, tốc độ cực nhanh, giống như gió vô hình vô tướng, còn Lôi Lâm tiên sinh lại khác. Ngươi xem Lôi Lâm tiên sinh thực giống với hỏa, cuồng bạo, mãnh liệt phát ra! Tốc độ Lôi Lâm tiên sinh không có gì mờ ảo, mà là một loại bộc phát! Tốc độ trong nháy mắt bộc phát đến mức tận cùng, thậm chí cả ngươi và ta đều cho rằng hắn thuấn di." Lâm Lôi sợ hãi than mãi không thôi. Tốc độ nhanh đến như thế, chỉ dựa vào chiêu này, Thanh Hỏa coi như là thượng đẳng trong tầng lớp thống lĩnh. "Ngươi ... ngươi làm gì vậy?" Hắc Mặc Tư phẫn nộ, gào lên: "Chỉ biết né tránh thôi sao? Thực mất hứng. Hắc Mặc Tư ta thấy ngươi có tài mới cùng ngươi động thủ. Có bản lãnh hãy trực diện va chạm cùng ta!" Hắc Mặc Tư ở một bên không, cam lòng quát, hắn hiển nhiên biết rõ tốc độ còn xa mới bằng người trước mặt. Thực ra Hắc Mặc Tư cũng cảm thấy chán nản và tức giận. Hắn công kích rất mạnh, phòng ngự rất mạnh, thế nhưng tốc độ lại kém, hơn nữa không am hiểu công từ xa. Cho nên rất nhiều cường giả gặp phải Hắc Mặc Tư, đều bỏ chạy từ xa. Một lần hai lần như vậy, trăm ngàn lần đều như vậy. Cho nên Hắc Mặc Tư vô cùng chán ghét kiểu dựa vào tốc độ né tránh. "Người này cũng thú vị thực." Trên mặt Thanh Hỏa vẫn như trước hiển lộ vẻ tươi cười. "Thú vị cái rắm!" Hắc Mặc Tư ngẩng đầu quát: "Tiểu tử, có bản lãnh cùng Hắc Mặc Tư ta trực tiếp đối chiến." Vừa nói hai nắm tay Hắc Mặc Tư như hai bao cát đột nhiên đấm mạnh vào nhau, "Bốp" một tiếng giống như núi lở đất sụt, cú đánh đáng sợ khiến không gian giữa hai nắm xuất hiện khe nứt. "Tiểu tử, ngươi không dám sao?" Hắc Mặc Tư ngẩng đầu nói. Thanh Hỏa thân hình cũng bình thường, nhưng Hắc Mặc Tư thân cao ba thước, gọi Thanh Hỏa là tiểu tử cũng là hợp lý. "Ha ha ..." Thanh Hỏa không khỏi nở nụ cười: "Đến vị diện chiến trường lâu như vậy, ta cũng chưa hề ra tay. Cũng tốt, hôm nay cũng nên hoạt động một chút ... Đến đây đi!" Thanh Hỏa nói xong, "Ầm!" một tiếng, hỏa diễm mơ hồ bùng lên bao trùm toàn thân Thanh Hỏa, dưới cặp lông mày đỏ, đôi mắt cũng bộc phát ra những tia sáng đỏ hồng. Giống như chiến thần trong lửa đỏ! "Hay!" Hắc Mặc Tư cười lên ha hả, nói xong rất nhanh hướng Thanh Hỏa lao tới, dưới bước chân hắn mặt đất rung lên như xảy ra động đất. Lâm Lôi, Bối Bối hai người đứng ở một bên chăm chú nhìn. "Lão đại, ngươi nói ai sẽ thắng? Hai người bọn họ trực tiếp đối chiến, ai sẽ thắng?" Bối Bối truyền âm dò hỏi. Lâm Lôi lắc đầu nói: "Cũng chưa biết được, dựa theo tin tức tình báo của gia gia ngươi cung cấp, Hắc Mặc Tư này thiên phú dị thường, công kích có thể so với đại viên mãn thượng vị thần! Lôi Lâm tiên sinh nếu như lấy cứng đối cứng cùng hắn, rất khó nói." Toàn thân Thanh Hỏa bao phủ trong hỏa diễm, lẳng lặng nhìn Hắc Mặc Tư vọt tới. "Hát!" Hắc Mặc Tư vẻ mặt dữ tợn gầm nhẹ một tiếng, hữu quyền mang theo lực lượng vô tận. Vận chuyển đại địa pháp tắc huyền ảo, hướng Thanh Hỏa trực tiếp Ầm kích, chỉ nghe thấy "Ầm..", nắm đấm lướt qua, tất cả không gian đều rung động lên. Trong nháy mắt, nắm đấm đến trước người Thanh Hỏa. "Hay!" Một tiếng quát vang lên. Thanh Hỏa vẫn tỉnh táo, nhướng cặp lông mày đỏ, tay phải vốn đang thả xuôi đột nhiên chém ra như tia chớp, Lâm Lôi cùng Bối Bối chỉ cảm giác được một đạo hồng quang chói mắt như mũi nhọn bắn ra, đạo hồng quang này trực tiếp va chạm cùng nắm tay Hắc Mặc Tư ... quyền đối quyền! Không một chút kỹ xảo. Hoàn toàn là va chạm trực diện! "Xèo" nơi hai đấm va chạm, không gian giống như thủy tinh vỡ vụn xuất hiện hơn mười khe nứt! Hắc Mặc Tư, Thanh Hỏa thân thể cùng có chút chấn động, Hắc Mặc Tư liên tiếp lui về sau ba bước, Thanh Hỏa cũng lui về phía sau một bước. "Sao?" Lâm Lôi, Bối Bối khiếp sợ trợn tròn hai mắt. "Đáng sợ, Thanh Hỏa hắn căn bản không hề sử dụng thần khí hay chủ thần khí gì cả." Lâm Lôi chú ý tới nắm tay Thanh Hỏa, nắm tay trắng nõn, trong suốt như bạch ngọc. "Đại địa thần vị diện sau khi đản sanh, hình thành nên một tọa kim sơn triệu vạn năm sau hóa thành Hắc Mặc Tư, thân thể vô cùng mạnh mẽ. Nhưng Thanh Hỏa ... khiến Lâm Lôi kinh ngạc khôn tả. "Tốt, Hắc Mặc Tư không hổ là Hắc Mặc Tư!" Thanh hỏa mỉm cười than một tiếng. Hắc Mặc Tư khiếp sợ nhìn Thanh Hỏa, vừa rồi nhìn lại nắm đấm mình, cảm thấy không thể tin nổi: "Làm sao có thể như thế? Sao lại như vậy? Cùng ta trực diện đối chiến, mà vẫn chiếm thượng phong?" Hắc Mặc Tư biết rất rõ, vừa rồi nắm đấm hắn cùng nắm đấm người trước mặt giao kích trong nháy mắt, hắn cảm thấy một cỗ lực lượng bén nhọn truyền lại. Cỗ lực lượng bén nhọn giống như núi lửa bộc phát, mạnh mẽ đánh sâu vào! Trước cỗ lực lượng bộc phát này, Hắc Mặc Tư cảm thấy hoàn toàn bất lợi, nắm tay cũng phát run. "Ngươi là ai?" Hắc Mặc Tư trầm giọng nói. "Ta, ngươi có thể gọi ta là ... Thanh Hỏa!" Thanh Hỏa mỉm cười nói. Hắc Mặc Tư cặp mắt trâu mở to thoáng mê muội, khẽ gật đầu phát ra thanh âm như xé gió: "Tốt lắm. Thanh Hỏa, ta nhớ kỹ ngươi! Cho dù năm đó gặp phải thủy hệ đại viên mãn thượng vị thần Mạt Nhĩ Hào Tư, trực diện đối quyền, ta cũng không bị rơi vào hạ phong. Ngươi ... Rất mạnh!" Nói xong, Hắc Mặc Tư quay đầu rời đi rất nhanh. Thanh Hỏa khẽ cười nhìn Hắc Mặc Tư rời đi, than một tiếng: "Không hổ danh hạ vị thần đã là cường giả chủ thần sứ giả." "Lôi Lâm tiên sinh." Lâm Lôi lúc này mới đi lại. "Lôi Lâm. Ngươi thực là lợi hại a." Hai mắt Bối Bối hai sáng lên, chạy tới, "Ngươi làm thế nào trở nên lợi hại vậy, cái gã Áo Đinh trong ngũ đại vương giả của Qua Ba Đạt vị diện ngục giam, thực lực so với ngươi thực kém xa. Được rồi ... Ngươi thực lực tăng lên nhiều như thế, nguyên nhân có phải do ngươi tiến vào Chúng Thần Mộ Địa không vậy." Thanh Hỏa vốn tên chính là Trát Khắc Lợi Á Tư Lôi Lâm, Thanh Hỏa chỉ là một loại danh hiệu. Ngoại nhân chỉ biết danh hiệu mà gọi. Còn người thân quen, đương nhiên là xưng hô tên. "Chúng thần mộ địa sao?" Thanh hỏa cười cười: "Coi như có liên quan đi, nhưng cũng không phải là tất cả." Lập tức Thanh Hỏa quay đầu nhìn về phía Lâm Lôi, cười nói: "Lâm Lôi, đã lâu không gặp, không nghĩ tới ngươi tại phương diện đại địa pháp tắc cũng đã dung hợp bốn loại huyền ảo. Năm đó lần đầu tiên gặp ngươi, ta có cảm giác ngươi ngộ tính không tồi ... Cũng ngờ rằng, bây giờ mới hơn hai ngàn năm, ngươi đã đạt tới vị thế này, đứng trong hàng ngũ thượng vị thần đỉnh phong." Thống lĩnh nhân vật, đương nhiên có thể xưng là thượng vị thần đỉnh phong. Đương nhiên, đám người đại viên mãn thượng vị thần, mới chân chính là đỉnh phong. "Nếu không có Lôi Lâm tiên sinh chỉ đạo năm đó, ta tu luyện có lẽ cũng không nhanh như vậy." Lâm Lôi khiêm tốn nói. "Tốt lắm, đã lâu rồi không gặp, chúng ta cũng nên ngồi xuống uống chút rượu, tận tình tâm sự." Thanh hỏa khẽ cười nói. Lâm Lôi đương nhiên không cự tuyệt, cuộc chiến ở vị diện chiến trường này còn gần ba trăm năm nữa mới chấm dứt, thời gian còn nhiều, Lâm Lôi rất vui lòng bồi tiếp Thanh Hỏa. Đồng thời Lâm Lôi cũng thấy có chút khiếp sợ thực lực Thanh Hỏa, trong lòng nghi hoặc: "Dùng tay không cùng Hắc Mặc Tư trực diện đối chiến, vẫn chiếm thượng phong? Chẳng lẽ ... Thanh Hỏa này đã đạt tới đại viên mãn?" Lâm Lôi biết rõ ràng đại viên mãn tính ra rất ít! Vật chất vị diện rất nhiều, nhưng vô số năm qua, chuẩn xác mà nói số lượng đại viên mãn thượng vị thần cũng không tới ba mươi người." Chẳng lẽ Ngọc Lan đại lục vị diện của chúng ta, cũng xuất hiện một người?" Lâm Lôi cũng rất mong như vậy. Thanh Hỏa từ trong không gian giới chỉ lấy ra rượu ngon, thức ăn. Những thức ăn này tất cả đều bị đóng băng, đương nhiên lúc này Thanh Hỏa làm tan băng. Lâm Lôi, Bối Bối, Thanh Hỏa ba người liền ngồi xuống, ăn thức ăn, uống rượu ngon, tùy ý đàm luận sôi nổi. "Không ngờ Lôi Lâm tiên sinh ngươi cũng đến đây." Bối Bối cầm lấy một cái đùi ma long, cắn một miếng to: "Ở vị diện chiến trường này, Lôi Lâm tiên sinh mạnh như vậy, trong vài năm dám chắc giết đi không ít thống lĩnh, ít nhiều được bao nhiêu người a?" Thanh Hỏa bưng chén rượu, nhấp một ngụm, cười lắc đầu: "Một người cũng không." "Cái gì? Một người cũng không?" Bối Bối trừng mắt: "Lôi Lâm tiên sinh, không phải chứ, chỉ cần với tốc độ của ngươi lúc trươc, còn có thể ngăn cản được lực công kích đáng sợ của Hắc Mặc Tư. Chỉ hai điểm này, cũng đủ để giết rất nhiều thống lĩnh! Thống lĩnh gặp phải ngươi, muốn chạy cũng trốn cũng không thoát!" Với tốc độ của Thanh Hỏa, người khác làm thế nào chạy thoát? "Chẳng lẽ đến vị diện chiến trường nhất định phải giết chóc?" Thanh Hỏa lắc đầu cười: "Ta đến đây, thứ nhất là bởi vì chưa từng tham gia qua vị diện chiến tranh, tiến vào xem một chút, còn thứ hai thì ... Các ngươi cũng không cần phải hỏi." Bối Bối biết Thanh Hỏa không muốn nói, cũng không hỏi tới. Còn Lâm Lôi lại nhịn không được tò mò hỏi: "Lôi lâm tiên sinh, mới vừa rồi tốc độ của ngươi, trong trí nhớ của ta, có thể so sinh với đại viên mãn thượng vị thần Bái Ách kia, mà lực công kích của ngươi, thừa sức ngăn cản Hắc Mặc Tư. Ta muốn hỏi một chút, Lôi Lâm tiên sinh, ở phương diện huyền ảo pháp tắc, có phải ngươi đã đạt tới đại viên mãn?" Thanh Hỏa ngẩn người ra. Lâm Lôi liền nói tiếp "Nếu ngươi không thể nói, thì thôi." Lâm Lôi cũng biết, rất nhiều đại viên mãn thượng vị thần đều ẩn tàng thực lực của mình, không công khai. Điều này khiến cho rất nhiều người phán đoán người khác là đại viên mãn thượng vị thần. "Đối với các ngươi, ta cũng không cần giữ bí mật." Thanh hỏa khẽ gật đầu, "Đích xác, hơn ngàn năm trước, ta đã đạt tới cảnh giới đại viên mãn."