Bàn Long

Chương 680 : Một đối bốn

Nói về thành danh, Bái Ách đã danh chấn các vị diện trước Bối Lỗ Đặc cả ức vạn năm. Đạt tới Đại viên mãn thượng vị thần, chính là các chủ thần cũng muốn tranh đoạt hắn, để hắn làm sứ giả của mình. Vô số năm qua đứng ở đỉnh phong, tại sao hắn phải sợ hãi Bối Lỗ Đặc? Nhưng trọng yếu nhất, là sâu trong lòng Bái Ách thực tế có chút xem thường Bối Lỗ Đặc. Bối Lỗ Đặc cũng không đạt tới Đại viên mãn, nhưng bởi vì trời sinh thân thể quá mạnh mẽ, thiên phú thần thông lại biến thái, nên cho dù chưa đạt tới Đại viên mãn thực lực cũng không kém gì Bái Ách. Thậm chí đối với nhiều thống lĩnh, so với Bái Ách họ còn kiêng kị Bối Lỗ Đặc hơn. "Chỉ dựa vào thiên phú mà thôi". Bái Ách trong lòng luôn nghĩ như vậy. Đình viện tại động phủ sâu trong lòng núi. Một mình Bái Ách đối mặt với bốn người Lâm Lôi, nhưng rõ ràng về khí thế Bái Ách đang chiếm thượng phong. "Thực phiền toái". Lâm Lôi trong lòng lo lắng vạn phần. "Lão đại, đánh không lại thì bỏ chạy! Có thể chạy thoát được đấy". Bối Bối truyền âm nói, "Có điều, lão Đại, gã Đại viên mãn này rất đáng sợ, ngươi không được sính cường, bảo trụ tính mạng của mình quan trọng hơn". Lâm Lôi liếc mắt nhìn Bối Bối một cái, đã bao nhiêu năm hắn và Bối Bối ở cùng một chỗ, nên Lâm Lôi dù có chết cũng không thể không quan tâm đến Bối Bối. "Bái Ách!" Lâm Lôi nhìn Bái Ách trước mặt, lộ vẻ không cam lòng. Nếu mình có thực lực như Bối Lỗ Đặc, hôm nay đã không phải thúc thủ vô sách như vậy. "Gã Áo Tạp La Uy Nhĩ này muốn làm cái gì? Tại chiến trường vị diện bị người giết còn muốn tìm người báo thù. Thực là chó má!" Lôi Tư Tinh mở miệng chửi mắng, đôi mắt ánh lên tử quang, gắt gao nhìn vào Bái Ách, thanh âm trở lên cao vút: "Bái Ách, ngươi nghe ta nói rồi chứ, ngươi muốn giết là người của tiểu đội ta. Giết Áo Tạp La Uy Nhĩ là tất cả chúng ta đều góp sức, muốn giết, thì phải giết cả bốn chúng ta!" Bái Ách chân mày hơi cau lại, hai hàng mi trắng giống như lưỡi dao sắc bén nhướng lên, mi tâm bỗng tràn ngập sát khí. "Lôi Tư Tinh, ngươi đừng dây dưa ở đây!" Bái Ách lạnh lùng nói. Phải giết cả tiểu đội? Giết sạch bốn người này? Cho Bái Ách thêm một lá gan nữa, hắn cũng không dám giết Lôi Tư Tinh, đây chính là đứa con duy nhất của Tử Kinh chủ thần. Tử Kinh chủ thần một khi bạo nộ sẽ lập tức ra tay giết hắn. Dù Bái Ách hắn đã đạt tới Đại viên mãn, có đủ bản lĩnh để bảo vệ tính mạng chạy trốn thì lựa chọn duy nhất cũng chỉ là chạy tới vật chất vị diện. Hắn không muốn nghĩ tới, sau này cả đời phải chịu chui rúc tại vật chất vị diện. "Áo Tạp La Uy Nhĩ là do Phệ thần thử giết chết, hôm nay ta tới chỉ để giết mình hắn, ba người các ngươi đứng sang một bên đi". Bái Ách thanh âm lãnh lệ, đôi mắt hẹp dài âm hiểm tàn nhẫn giống như độc lang. Bên ngoài cơ thể Lâm Lôi chợt hiện ra long lân màu vàng, đồng thời thân thể hơi di động, đã che chắn phía trước Bối Bối, Lâm Lôi cứ như vậy gắt gao nhìn vào Bái Ách. "Lão Đại!" Bối Bối nở nụ cười. Hắn dù muốn Lâm Lôi bỏ chạy, nhưng phản ứng của Lâm Lôi không một chút ngoài dự liệu của Bối Bối. Vô số năm qua, mỗi lần đứng trước nguy cơ sinh tử, cho tới bây giờ huynh đệ hai người chưa từng một ai có ý định bỏ chạy một mình. Lôi Tư Tinh, Lôi Hồng hai người thân hình cũng di động, đứng chắn phía trước Bối Bối. "Cám ơn". Bối Bối cười nói. "Cám ơn cái gì, chúng ta là hảo huynh đệ mà. Ngươi và ta phối hợp chính là tổ hợp cực mạnh, nếu thiếu đi ngươi thì còn hành động thế nào đươc?" Lôi Tư Tinh hô hô cười rộ. Bái Ách không khỏi nhíu mày, ba người trước mắt đã dùng hành động để trả lời, hiển nhiên không muốn chỉ bản thân mình có lợi. "Ta nghe nói Đại viên mãn vốn không thể chống lại, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa thử qua". Lôi Tư Tinh cười nói. Thực ra ba người bọn hắn luôn chuẩn bị ra tay vào bất cứ lúc nào. "Tốt lắm!" Bái Ách lạnh nhạt nói, đôi môi hắn rất mỏng, trông cực kì khắc bạc âm lãnh. Lâm Lôi lúc này vẫn nhìn chằm chằm vào Bái Ách, nhưng đột nhiên hắn cảm thấy hoa mắt. Bóng người áo trắng vốn đang cách mấy chục thước chợt trở lên mờ ảo, ba người Lâm Lôi, Lôi Tư Tinh cùng Lôi Hồng còn chưa kịp phản ứng, cái bóng trắng đã tiến vào giữa bốn người. Tốc độ cực nhanh! Tuyệt đối là đáng sợ nhất trong những người Lâm Lôi từng gặp qua. Phong hệ, vốn đã am hiểu tốc độ, Phong hệ Đại viên mãn, thì tốc độ có thể tưởng tượng mà biết. "Quá nhanh, căn bản không kịp nhìn thấy thân hình". Lâm Lôi biến sắc, ngay cả động tác của đối phương cũng không nhìn rõ, làm thế nào mà ngăn cản, như thế nào mà đấu lại? "Hắc Thạch không gian". Lâm Lôi không có biện pháp, điều duy nhất có thể làm là triển khai Hắc Thạch không gian, vầng sáng màu vàng đất trong nháy mắt bao trùm bên trong đình viện. Nhưng không chỉ có hắn, Lôi Tư Tinh bị tốc độ của Bái Ách làm sợ đến trợn mắt, ngay lập tức thi triển Tử tinh không gian. Hai đạo không gian cùng một chỗ, nhưng dẫn lực không có cách nào gia tăng lẫn nhau, chỉ dựa vào Tử tinh không gian uy lực cực mạnh làm chủ. "Hừm!" Tốc độ đáng sợ đến cực điểm của Bái Ách chợt chậm lại. Tuy nhiên ... Lúc này Bái Ách đã đến trước người Bối Bối, nhờ vào Tử tinh không gian và Hắc Thạch không gian mà Bối Bối mới nhìn thấy Bái Ách đã ngay bên cạnh. Bái Ách tốc độ giảm xuống, không khỏi cau mày, nhưng tay phải hắn vẫn giơ lên như chưởng đao, tuỳ ý hướng về phía Bối Bối bổ tới. "Bối Bối!" Ba người Lâm Lôi lúc này đã không kịp cứu viện. Chưởng đao nhìn qua rất bình thường, bàn tay trong suốt giống như được tạc bằng ngọc nhằm về phía Bối Bối, không gian chợt quỷ dị trở lên tĩnh lặng không một tia ba động, ngay cả không khí cũng phảng phất dừng lại. Bối Bối sợ đến tái mặt: "Lão đại, ta không động đậy được! Lực trói buộc quả thực cường đại!" Bối Bối thân hình không cách nào có di động lớn được, chỉ miễn cưỡng giơ thần cách chuỷ thủ lên, nhưng lực trói buộc cường đại làm hắn không cách nào ngăn cản công kích. Thanh âm Bối Bối vang lên trong đầu Lâm Lôi, "Cái gì? Không di động được?" Lâm Lôi còn chưa kịp có phản ứng. Mắt nhìn thấy chưởng đao hạ xuống, Bối Bối chỉ còn cách duy nhất là thi triển thiên phú thần thông, một hư ảnh Phệ thần thử cực lớn hiện lên phía sau Bối Bối, thiên phú thần thông trực tiếp tác dụng lên người Bái Ách: "Cho dù không giết được ngươi, ngươi cũng phải chịu khổ sở". Bối Bối trong đầu nghĩ như vậy. Đồng thời với lúc hắn thi triển một chiêu này, chưởng đao của Bái Ách cũng hạ xuống! "Phụp!" Bàn tay như được đẽo từ bạch ngọc bổ vào giữa ngực Bối Bối, chỉ nghe thấy một âm thanh trầm thấp đột nhiên vang lên. Giống như mặt nước bị vỡ vụn, một chưởng của Bái Ách đánh xuống làm không gian đang tĩnh lặng trở lên tan nát, dọc theo hướng chưởng đao, hình thành một khe nứt không gian đáng sợ dài chừng vài thước. Đây chính là vị diện chiến trường! Nhưng lại có thể hình thành khe nứt không gian lớn như vậy! "Bùng!" Bối Bối không có chút lực phản kháng nào, bị oanh kích bay ra ngoài, trực tiếp đập lên vách núi phía xa, chỉ nghe thấy một âm thanh vỡ vụn vọng lại. Vách núi bị oanh kích xuất hiện một hố sâu lớn đường kính chừng một thước, mặt ngoài núi đá vỡ nát ra, mảnh vụn bắn lên như mưa. Mà Bối Bối bị một chưởng này đánh lún xuống đất, bắn vào sâu trong núi đá chừng trăm thước, gần xuyên sang cả bên kia. "Mau ra ngoài!" Lôi Tư Tinh lập tức truyền âm nói. "Vù!""Vù!""Vù!" Ba người Lâm Lôi cơ hồ đồng thời nhằm hướng hành lang thông đạo phi ra bên ngoài. Bái Ách cũng không ngăn cản, mà chỉ cười lạnh, thân hình nhoáng lên một cái đã biến mất khỏi đình viện. Ba người Lâm Lôi vừa ra khỏi núi đã phát hiện được Bối Bối ở xa xa, quần áo hình thành bởi năng lượng bên ngoài thân Bối Bối đã sớm rách nát, trên ngực rõ ràng thấy được một vệt màu trắng. Lâm Lôi thấy thế không khỏi thở dài một hơi: "Vật chất phòng ngự của Bối Bối quả nhiên đáng sợ! Bái Ách này mặc dù mạnh nhưng cũng không lợi hại như chủ thần". Lúc trước U Minh quả thụ chỉ tuỳ ý dùng rễ cây công kích cũng làm cho Bối Bối bị tan da nát thịt. Bái Ách hiển nhiên còn kém xa. Vừa rồi hắn một chưởng đánh ra, cũng làm Bối Bối bị trói buộc không thể động đậy, thậm chí còn khiến không gian vị diện nứt vỡ hình thành một khe nứt không gian lớn, lực công kích đó có thể tượng tượng được. May mà tiếp nhận một chưởng này là Bối Bối, nếu là người khác sợ rằng đã sớm không chịu được. "Gã kia thực biến thái, chúng ta không chống được, chỉ còn cách chạy cho mau". Lôi Tư Tinh lập tức dùng thần thức truyền âm nói. Quá khứ chỉ được nghe nói Đại viên mãn lợi hại, cũng chưa từng tận mắt chứng kiến. Nhưng một lần ra tay đơn giản vừa rồi đã khiến Lôi Tư Tinh không còn tin tưởng để chiến đấu, dù sao vật chất phòng ngự của hắn cũng không biến thái như Bối Bối. "Phòng ngự của Phệ thần thử quả nhiên không phải là khoác lác". Thanh âm lạnh nhạt vang lên. Bốn người Lâm Lôi ngẩn ra, liền phát hiện bóng người Bái Ách mặc áo bào trắng trên không trung. Lâm Lôi trong lòng cực kỳ trầm trọng: "Cũng đúng, với tốc độ của Bái Ách thì dù chúng ta dùng chủ thần lực, sợ rằng cũng chỉ miễn cưỡng tương đương với hắn. Căn bản không có khả năng thoát khỏi sự truy sát của hắn". Tốc độ của Bái Ách làm cho người khác cảm thấy áp lực rất lớn. "Ta luyện phong hệ cùng huỷ diệt chi đạo, có thể tính là vật chất công kích tối đỉnh phong". Bái Ách lạnh lùng đảo mắt nhìn qua bốn người, "Không nghĩ tới một chưởng này của ta cũng không phá được phòng ngự của tiểu tử Phệ thần thử này. Ta rất ít dùng chủ thần khí, hôm nay đành phải sử dụng để tống tiễn ngươi. Ta không tin rằng phòng ngự của ngươi có thể chống lại một kiếm mạnh nhất của ta". Bốn người Lâm Lôi ngẩn ra. Bái Ách vừa lật tay, liền xuất hiện một thanh trường kiếm mỏng như cánh ve, phía trên lấp lánh từng vầng sáng màu xanh nhạt. Lâm Lôi trong đáy lòng thoáng sợ hãi. Bái Ách này vốn không phải thần thú, thân thể rất bình thường. Nhưng hắn huyền ảo lĩnh ngộ đạt tới Đại viên mãn, rất tuỳ ý xuất ra một chưởng đao đã đáng sợ như thế, nếu phối hợp với chủ thần khí thi triển một kích cực mạnh, liệu phòng ngự của Bối Bối có thể ngăn cản được không? Lâm Lôi không có một chút tin tưởng! "Chủ thần khí?" Lôi Tư Tinh con mắt màu tím trơn trừng lên, rồi lập tức dùng thần thức truyền âm quát: "Chạy! Chạy mau!" Lôi Tư Tinh bên ngoài thân tràn ngập Tử tinh không gian, bao trùm cả Lâm Lôi, Bối Bối, Lôi Hồng ba người vào trong. Nhất thời liệp sát tiểu đội bốn người không để ý hết thảy, điên cuồng nhằm về hướng Tinh Hà bỏ chạy. "Muốn chạy?" Bái Ách vẫn nở nụ cười, dùng tốc độ chạy trốn? Căn bản là chuyện không tưởng. "Vù!" Bái Ách thân hình chợt nhoáng lên, lập tức đuổi theo. Chỉ thấy Tử tinh không gian chói mắt tản ra, bốn người Lâm Lôi ở trong trung tâm Tử tinh không gian đang hướng về phía xa phi hành. Lôi Tư Tinh cũng là muốn trợ giúp Bối Bối có tốc độ nhanh hơn. "Lôi tư Tinh, chúng ta cứ thế này mà chạy sao?" Lâm Lôi vội vàng dùng thần thức truyền âm hỏi. "Biện pháp duy nhất bây giờ chính là chạy trốn tới Tinh Hà, sau đó chúng ta thông qua lộ tuyến an toàn thực nhanh tiến vào trung ương Tinh Hà, trốn ở một khối cự thạch trôi nổi nào đó. Đến lúc đó, nếu Bái Ách có đuổi tới chúng ta trực tiếp đánh hắn rơi vào khe nứt không gian. Cho dù không giết được hắn, cũng phải làm hắn bị lạc trong không gian loạn lưu". Lôi Tư Tinh truyền âm nói, "Có điều, ta không biết chúng ta có khả năng chạy tới Tinh Hà hay không". Lâm Lôi cũng không có cách nào khác, điều Lôi Tư Tinh vừa nói quả thực là biện pháp duy nhất. "Ha ha, Lôi Tư Tinh, ở trước mặt ta sử dụng Tử tinh không gian chỉ là vô dụng". Thanh âm tự tin cuồng ngạo vang lên trong đầu bốn người Lâm Lôi. Đồng thời ... Trong lúc bốn người đang chú ý mặt sau đề phòng Bái Ách thì đã phát hiện hắn đã bay đến trước bọn họ. Đồng thời một cỗ khí lưu cuồng bạo lấy Bái Ách làm trung tâm bộc phát ra, nhất thời trong phương viên ngàn dặm không gian trở lên vặn vẹo, khí lưu cuồng bạo quay cuồng trong không trung. Bốn người Lâm Lôi chỉ cảm thấy lực trói buộc kinh khủng của không gian tác dụng lên người. "Làm sao có thể!" Lâm Lôi cũng tu luyện phong hệ pháp tắc, biết trong chín đại huyền ảo của phong hệ có Phong chi không gian huyền ảo, nhưng lực trói buộc đối với thượng vị thần cơ hồ không một chút tác dụng. Ai có thể ngờ, một chiêu này thi triển trong tay Đại viên mãn thượng vị thần ngay cả đẳng cấp như Lôi Tư Tinh cũng bị trói buộc. Tốc độ bị giảm xuống! "Vù!" Bái Ách trực tiếp bay vào Tử tinh không gian, mặc dù tốc độ bị suy giảm nhưng so với bốn người Lâm Lôi bị không gian trói buộc mà nói, thì nhanh hơn không biết bao nhiêu lần. Bái Ách phiêu dật hướng về phía Bối Bối bay tới, nhưng hắn vẫn cúi đầu nhìn đăm đăm vào chuôi chủ thần khí trong tay, tựa hồ thanh kiếm này chính là tình nhân của hắn vậy. Lập tức Bái Ách rất tuỳ ý quét chủ thần khí trong tay ra, không gian trở lên vặn vẹo, giống như một mảnh vải mục, trực tiếp bị xé tan. Một dải không gian chừng trăm thước bị bạo phá, nhưng chỉ hình thành một khe nứt không gian rộng bằng ngón tay dài hàng trăm thước, kéo theo phía sau mũi kiếm chủ thần khí, trực tiếp đánh lên người Bối Bối đã không kịp né tránh. Đồng thời từ chủ thần khí còn phát ra bốn phía từng đạo kình khí, làm xuất hiện rất nhiều khe nứt nhỏ. "Phụp!" Một đạo khe nứt không gian cực nhỏ bắn vào Lâm Lôi, rất dễ dàng xé rách long lân phòng ngự, trên cánh tay Lâm Lôi một khối thịt lớn cùng xương cốt bị cắt rời ra. Nhưng tất cả sự chú ý của Lâm Lôi lúc này đều đặt trên người Bối Bối, Lâm Lôi sắc mặt đại biến: "Bối Bối!" Hắn chỉ là bị chút hiệu ứng bên ngoài quét trúng, còn Bối Bối đáng bị một thanh chủ thần khí chính diện đánh vào!