Bàn Long
Chương 672 : Kiến liễu tựu đào
Một đạo thân ảnh trong bộ y phục màu đen như một làn khói nhẹ rất nhanh lướt qua sơn địa lạnh lẽo tại chiến trường vị diện.
"Hả?"
Thân ảnh màu đen đột nhiên dừng lại, lặng yên nhìn về phía xa. Hắn có đôi mắt giống như mắt chim ưng, nhưng điều quái dị nhất là da đầu bóng lưỡng của hắn có màu đen, tựa như được dát lên bằng một lớp sắt thép mỏng. Trên lớp da đầu màu đen sẫm còn có một dải hoa văn hình tròn.
"Cũng có người sao?" gã thanh niên đầu trọc bóng lưỡng nhìn về phía xa, "Là địch quân!"
Sau khi xác định được thân phận, gã thanh niên đầu trọc liền không một chút do dự.
"Vù ...!"
Rất đột ngột, gã thanh niên đầu trọc tốc độ bộc phát, giống như một viên vẩn thạch bắn về phía người áo đen.
Người áo đen nọ cũng đột nhiên quay đầu, hiển nhiên là đã thấy hắn, không chút do dự, lập tức chạy trốn.
"Trốn không thoát đâu!" Gã thanh niên đầu trọc thân hình chợt quỷ dị loé lên.
Không gian xung quanh bất ngờ hình thành một vầng sáng màu vàng đất hình cầu, trực tiếp đem người áo đen đang muốn chạy trốn nhốt vào trong. Hắn bị hãm nhập trong quầng sáng màu vàng này, tốc độ nhất thời bị giảm đi. Gã thanh niên đầu trọc lợi dụng thời khắc này lập tức đuổi theo, không chút lưu tình vươn tay phải ra.
Trên tay phải gã thanh niên đầu trọc lúc này đã mang một chiếc bao tay màu đen. Gã lập tức biến thủ thành trảo như thần long chi trảo, hữu thủ lướt qua không gian, làm không gian sinh ra chấn động, trong nháy mắt liền chộp tới vai người áo đen.
"Cổn!" Người áo đen gầm nhẹ, chân phải đá ngược lên, bổ về phía đối phương.
"Rốp!", âm thanh khô khốc vang lên, bả vai người áo đen lập tức bị vỡ vụn ra.
"Cứng quá". Gã thanh niên đầu trọc trong lòng thoáng kinh ngạc, nhưng vẫn hạ thủ không chút lưu tình.
Ngay sau khi phá vỡ bả vai đối phương, trảo phải lập tức thuận thế nhằm vào đầu người áo đen chụp tới. Trảo tới cực nhanh, xung quanh lại tiếp tục sinh ra vầng sáng quỷ dị hình cầu, làm không gian xung quanh đều bị trói buộc. Hắc bào nhân đầu cũng không có cách nào để tránh né.
"Phụp!" năm ngón tay phải lập tức cắm vào trong não, đầu người áo đen liền vỡ vụn, gã thanh niên đầu trọc tự tin cười: "Một cước này của ngươi cũng không kịp đánh tới ta đâu". Như gã thanh niên đầu trọc đã thấy, người áo đen kia vừa chết, hiển nhiên là không có khả năng tiếp tục công kích.
"Bùng!" chân phải của người áo đen lực lượng không hề giảm, tiếp tục bổ vào bụng gã thanh niên đầu trọc.
Gã thanh niên đầu trọc thân mình quay cuồng, nặng nề rơi xuống đất.
"Không đúng, là khôi lỗi!" Gã thanh niên đầu trọc lúc này mới bừng tỉnh, "Đây là cái bẫy!"
"Uỳnh!" Chỉ thấy gã thanh niên đầu trọc đột nhiên đạp mạnh xuống đất, trên chân phải đạp xuống cũng xuất hiện một vầng sáng, cả người bắn vọt về phía trước. Trong lúc bỏ chạy, khi mỗi cước đạp xuống mặt đất đều sinh ra quầng sáng bao quanh, làm tốc độ hắn đạt tới một mức đáng sợ.
Tựa như một tia chớp, chỉ sau hai, ba lần tiễn đạp, hắn đã biến mất khỏi phạm vi tầm mắt.
"Gã gia hoả này bỏ chạy nhanh quá!"
Khi Lâm Lôi, Bối Bối lên tới mặt đất thì cũng chỉ kịp thấy bóng lưng của gã thanh niên đầu trọc rời đi. Lâm Lôi cùng Bối Bối chán nản tựa vào sườn núi: "Tử thần khôi lỗi của ta vừa mới phát hiện hắn, trong nháy mắt hắn cũng kịp phát hiện đó là khôi lỗi, là một cái bẫy! Sau khi phát hiện đó là khôi lỗi, cũng không dừng lại, lập tức đào tẩu. Thực sự là ...". Lâm Lôi không khỏi lắc đầu.
"Một chút thu hoạch cũng không có". Bối Bối phiền muộn nói, đồng thời quay đầu nhìn qua tử thần khôi lỗi nằm ở phía xa, "Lại tổn thất thêm một tử thần khôi lỗi. Lão Đại, gã đó là ai vậy?"
"Khoa Lạc Y Đức! Một thống lĩnh cực kì lợi hại tại Đại địa thần vị diện. Chỉ thích độc lai độc vãng". Lâm Lôi cười nói. Thông qua tử thần khôi lỗi, Lâm Lôi cũng đã phát hiện Khoa Lạc Y Đức xuất chiêu thế nào, từ tuyệt chiêu đã làm thành chiêu bài của hắn mà đoán ra thân phận.
"Có điều Khoa Lạc Y Đức này một kiện chủ thần khí cũng không có, chúng ta hoàn toàn có thể giết được hắn". Lâm Lôi cảm thấy rất tiếc nuối.
Quả thực là một cơ hội quá tốt. Thế nhưng Khoa Lạc Y Đức này cũng quá mức cảnh giác, phát hiện là cái bẫy lập tức chạy trốn. Không có một chút chần chừ.
"Một kiện chủ thần khí cũng không có, sao lại có thể mạnh như vậy?" Bối Bối nhíu mày nói.
"Là trong tin tức tình báo mà Bối Lỗ đặc gia gia của ngươi cung cấp nói như vậy. Khoa Lạc Y Đức này không muốn bị trói buộc, nên không muốn làm chủ thần sứ giả, vì thế mới không có chủ thần khí. Cho dù như vậy, muốn giết được hắn cũng là một chuyện rất khó". Lâm Lôi than thở nói, "Là cường giả Đại địa pháp tắc a! Ta xem tại phương diện lĩnh ngộ pháp tắc, hắn tối thiểu phải dung hợp năm loại".
Một trảo đánh vào vai tử thần khôi lỗi, đã ẩn chứa năm loại huyền ảo.
Tử thần khôi lỗi dưới trảo của hắn, cũng chỉ giống như bùn đất.
Đang trong lúc Lâm Lôi cùng Bối Bối truyền âm nói chuyện phiếm, khoé mắt Lâm Lôi đột nhiên phát hiện phía xa thấp thoáng một đạo thân ảnh, lập tức quay đầu nhìn lại ... chỉ thấy ở ngoài ba trăm thước có một đạo thân ảnh màu đen lặng yên ẩn nấp, tựa hồ đang quan sát tử thần khôi lỗi nằm trên mặt đất.
Lâm Lôi đột nhiên vui mừng đứng dậy: "Bối Bối, có mục tiêu, ngay phía bên phải, cách chừng ba trăm thước".
"Mục tiêu?" Bối Bối cũng quay đầu nhìn lại.
Ngay lúc này ...
Mà thân ảnh màu đen kia cũng phát hiện được cách đó không xa đang có hai người đứng dựa vào vách núi. Lúc này, người mặc áo đen kia cùng hai người Lâm Lôi đối mắt nhìn nhau.
Lâm Lôi không khỏi cả kinh, lập tức truyền âm cho Bối Bối: "Bối Bối, ta không cảm giác được khí tức của huy chương trên người gã áo đen kia, là quân đich bên kia trận doanh, động thủ!" Khí tức của huy chương cự ly càng gần cảm ứng càng rõ ràng. Lâm Lôi cùng đối phương khoảng cách cũng chỉ gần ba trăm thước, theo đạo lý cho dù cảm ứng mơ hồ đi chăng nữa cũng có thể miễn cưỡng cảm nhận được một ít khí tức của huy chương.
Nhưng lại không cảm ứng được, vậy ...
"Ha ha, một người chạy mất, không ngờ lại hấp dẫn một người khác tới. He he". Bối Bối cực kỳ hưng phấn.
Người mặc áo đen kia đích xác là bị tiếng động mà gã thanh niên trọc đầu tiễn đạp mặt đất phát ra hấp dẫn tới đây. Hắn vốn là muốn yên lặng ẩn nấp tại một bên quan sát. Nhưng vị trí của Lâm Lôi, Bối Bối cũng tương đối bí mật, hơn nữa vị trí này cũng vừa vặn quan sát thấy nơi của gã áo đen kia.
"Hừ". Gã áo đen rất bình tĩnh quay đầu rời đi.
"Muốn chạy?"
Phản ứng trước tiên của Lâm Lôi chính là buông ra Hắc thạch không gian, quang mang khổng lồ màu vàng đất trong nháy mắt liền phát tán ra, lấy Lâm Lôi làm trung tâm, phạm vi trong bán kính năm trăm thước tất cả đều bị bao trùm. Tốc độ bao trùm của Hắc Thạch không gian so với tốc độ của gã áo đen nhanh hơn không biết bao nhiêu lần. Gã áo đen chưa kịp rời đi, đã bị hãm nhập trong Hắc Thạch không gian.
Dẫn lực cực mạnh hướng về phía Lâm Lôi!
"Trọng lực không gian? Dẫn lực quả nhiên mạnh, hơn nữa lại là dẫn lực về phía sau!"
Gã áo đen lúc này mới kinh hãi, không khỏi quay đầu lại nhìn. Lâm Lôi lúc này dĩ nhiên đã long hoá cùng Bối Bối hoá thành hai đạo ảo ảnh cực nhanh phóng tới.
"Truy sát ta sao?" Gã áo đen cũng không muốn kháng cự, mà lựa chọn chạy trốn.
Dẫn lực hoàn toàn ngược lại, còn muốn chạy trốn, tốc độ làm thế nào mà nhanh hơn được?
"Còn muốn trốn?" Lâm Lôi gắt gao nhìn vào gã áo đen kia, cực nhanh đuổi theo. Trong mắt Lâm Lôi, gã áo đen kia chính là một khối kim sắc huy chương, là thứ có thể dùng để cứu được một người trong số phụ thân, huynh đệ của mình. Trong lúc đuổi theo, song phương nháy mắt khoảng cách rút ngắn xuống còn mấy chục thước.
Trong Hắc Thạch không gian, tốc độ của gã áo đen bị ảnh hưởng quá lớn.
Hắn cũng đã nổi giận.
"Ta không muốn cùng hai vị chiến đấu, hãy để ta rời đi". Một đạo thần thức truyền âm vang lên trong đầu hai người Lâm Lôi, Bối Bối, "Nếu không đừng trách ta không khách khí!"
"Còn muốn chạy? Còn muốn không khách khí?" Lâm Lôi cười.
"Bối Bối, có thể động thủ rồi, khoảng cách này hắn không thể chạy kịp". Lâm Lôi truyền âm nói.
"Yên tâm đi, lão Đại". Bối Bối rất tự tin cười.
Đúng lúc này thì ...
"Là các ngươi muốn chết". Gã áo đen đang nhẫn nhịn đột nhiên lộn tay, liền xuất hiện một chuỷ thủ màu đen.
"Vù!"
Một đạo quang mang màu đen đột nhiên bay vụt ra, bắn cực nhanh về phía Lâm Lôi. Lâm Lôi căn bản không kịp né tránh.
"Thực nhanh". Thần kiếm Lưu Ảnh trong tay Lâm Lôi khẩn cấp trực tiếp đâm ra.
"Bùng!"
Mũi của Lưu Ảnh thần kiếm lập tức đánh trúng mũi chuỷ thủ.
Lâm Lôi chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng mãnh liệt đáng sợ truyền lại, dọc theo Lưu Ảnh thần kiếm truyền tới cánh tay của mình.
Xoẹt! Xoẹt!
Bàn tay phải nắm Lưu Ảnh thần kiếm bị chấn động khiến long lân vỡ ra, máu tươi rỉ ra. Lâm Lôi thân hình cũng bị chấn lui về phía sau.
Lâm Lôi bị lui về phía sau nên Hắc Thạch không gian lấy Lâm Lôi làm trung tâm tự nhiên cũng bị lui về phía sau. Lập tức gã áo đen thoát khỏi phạm vi Hắc Thạch không gian.
"Chủ thần khí!" Lâm Lôi cũng kinh hãi.
Gã áo đen cùng Lâm Lôi khoảng cách đã giãn ra, nhưng khoảng cách cùng Bối Bối không một chút giảm bớt.
"Lão Đại!" Bối Bối tức thì bạo nộ.
Tức thì một đạo ảo ảnh Phệ thần thử mờ ảo lại một lần nữa hiện lên sau lưng Bối Bối. Gã áo đen vừa quay đầu lại nhìn, lập tức sợ đến sắc mặt đại biến: "Tại sao lại có thể? Là thiên phú thần thông của Bối Lỗ Đặc!"
Đại danh của Bối Lỗ Đặc đã truyền khắp các vị diện. Cho dù chưa thấy qua Bối Lỗ Đặc thi triển một chiêu này, nhưng phù ảnh ghi chép tuyệt chiêu của Bối Lỗ Đặc đã rất nhiều người được xem qua.
"Không ..." đạo thần thức yếu ớt của gã áo đen truyền lại.
Thế nhưng, tốc độ thi triển thiên phú thần thông là tương đương với tốc độ thần thức truyền âm. Mà Bối Bối thi triển thiên phú thần thông trước, cho nên gã áo đen kia ngay cả cơ hội để dùng thần thức truyền âm cảnh báo cũng không có.
"Ông!"
Ba động kì dị truyền vào trong óc gã áo đen, lập tức một quả thần cách từ trong đầu hắn trôi dạt xuất ra, mà cả thân mình hắn cũng vô lực rơi xuống. Thanh chuỷ thủ màu đen vốn đang bay trở về phía hắn cũng lạc hướng rơi xuống mặt đất, đồng thời còn có một khối huy chương màu trắng từ cơ thể rơi ra.
"Hô!""Hô!"
Hai người Lâm Lôi lập tức đáp xuống bên cạnh thi thể gã áo đen.
Lâm Lôi trợn tròn mắt: "Sao lại thế này? Huy chương màu trắng?" Lâm Lôi nhìn chằm chằm vào khối huy chương nằm trên mặt đất, không dám tin vào mắt mình.
Trong trận chiến giữa hai đại trận doanh lần này, huy chương của một phương thống lĩnh bên phía Quang minh thần giới là màu vàng, mà của binh lính mới là màu trắng.
"Sao lại là huy chương của binh lính?" Lâm Lôi không thể tin nổi.
Một người sở hữu một kiện chủ thần khí, không ngờ chỉ là binh lính.
"Lão Đại, đi mau, đây không phải là chỗ để ngây người". Bối Bối liền nói.
Lâm Lôi lúc này mới bừng tỉnh, không hề do dự, Lâm Lôi, Bối Bối lập tức thu hồi tất cả không gian giới chỉ, chủ thần khí chuỷ thủ và huy chương màu trắng rồi đi ngay.
"Những người này đều có lưu phân thân bên ngoài, nên dù giết hắn thì chủ thần khí cùng không gian giới chỉ này cũng vô pháp lấy máu nhận chủ". Bối Bối phẫn nộ nói, "Bất quá không lấy được chủ thần khí cũng không sao, dù sao chủ thần cũng sẽ thu hồi, nhưng không gian giới chỉ này khẳng định bên trong có không ít đồ vật a. Đáng tiếc, thực đáng tiếc!"
Lâm Lôi đang cũng nhìn chiếc huy chương màu trắng "Dĩ nhiên là của binh lính!".
"Thực là cổ quái, bản thân có chủ thần khí, vậy mà vẫn còn là binh lính?" Bối Bối thì thầm.
Lâm Lôi trong lòng đột nhiên vừa động, lập tức minh bạch rất nhiều, không khỏi lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Bối Bối, ta cho rằng, chúng ta đã chọn sai mục tiêu".
"Làm sao vậy?" Bối Bối nghi hoặc hỏi.
Lâm Lôi thở dài nói: "Chẳng lẽ ngươi không thấy gì lạ sao? Gã mặc áo đen kia sau khi phát hiện chúng ta, phản ứng đầu tiên là lập tức bỏ đi. Khi chúng ta đuổi theo hắn, phản ứng thứ hai của hắn là cảnh cáo chúng ta, nói không muốn cùng chúng ta chiến đấu, đến khi ta kiềm chế hắn thì hắn mới động thủ. Hắn tại sao lại không muốn chiến đấu? Có chủ thần khí mà còn bỏ chạy? Ta nghĩ, đó là bởi vì hắn cùng chúng ta nhất định là ở một phe".
"Cùng chúng ta ở một phe?" Bối Bối ngẩn ra.
"Đúng". Lâm Lôi bất đắc dĩ nói, "Ta xem người này, hẳn là thống lĩnh ở phe chúng ta, bất quá lại giải trừ thống lĩnh huy chương của mình để lấy máu nhận chủ huy chương binh lính của phe đối phương, thành một binh lính của quân địch. Hắn đã lấy máu nhận chủ huy chương của binh lính đối phương, vậy có thể dễ dàng cảm nhận một khi tới gần thống lĩnh đối phương, ngoài ra còn rất thuận lợi để xuống tay đánh lén, nhất cử lưỡng tiện. Điều duy nhất không hay, là sẽ bị người của cùng phía trận doanh bên mình công kích!"
Nguỵ trang thành địch quân, có chỗ tốt, cũng có chỗ không ổn.
Đáng thương cho gã áo đen nọ là hắn lại gặp phải độc thủ của hai người Lâm Lôi, Bối Bối.
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
93 chương
340 chương