Bàn Long
Chương 602 : Cầu cứu
"Là ta, đều là do ta, nếu ta sớm đem một giọt chủ thần lực cấp cho Địch Lỵ Á, thì nàng đã không chết!"
"Tại sao ta chưa cấp cho Địch Lỵ Á, tại sao, tại sao a!"
Sự hối hận vô tận tràn ngập trong lòng Lâm Lôi, tâm tình hối hận đánh sâu vào tâm linh của Lâm Lôi, Lâm Lôi cả người và đầu óc hoàn toàn rối loạn, hoàn toàn vùi lấp vào trạng thái cực đoan hối hận.
Bối Bối, Phổ Tư La, Đặc Duy Lạp bọn hắn nhìn nhau, trên mặt không khỏi đều toát lên vẻ lo lắng.
"Oa", tiểu Uy Địch cũng không ngừng khóc lóc, tiếng khóc ở trong sơn lâm yên tĩnh đến chết chóc tỏ ra chói tai trước nay chưa từng có, Lâm Lôi lại cảm thất tiếng khóc cũng lần lượt đâm vào lòng mình.
"Đừng khóc, Uy Địch, đừng khóc." Bối Bối ôm Uy Địch, cũng đã nổi nóng.
"Lão đại!" Bối Bối lo lắng nói.
"Lâm Lôi!" Phổ Tư La cũng lo âu nói.
Chính là Lâm Lôi lại tựa hồ giống như không nghe thấy, cả người hoàn toàn ở trong vô tận hối hận, biểu tình, sắc mặt càng làm cho người ta cảm thấy hoảng sợ.
"Đúng!" Lâm Lôi mãnh liệt quát khẽ một tiếng, "là ta ích kỷ! Là ta luôn chú ý an toàn của mình, căn bản không nghĩ tới Địch Lỵ Á, chủ thần lực đều ở trên người mình, là ta ích kỷ, là ta quá ích kỷ!"
Tự trách, hối hận!
Lâm Lôi ở trong suy nghĩ rối loạn, nghĩ đến ích kỷ, liền đem trách nhiệm hoàn toàn đổ lên trên người mình.
Kỳ thực Địch Lỵ Á thực lực quá yếu, cho dù sử dụng chủ thần lực, cũng đánh không lại thất tinh ác ma. Lâm Lôi tự mình sử dụng chủ thần lực bảo vệ Địch Lỵ Á, đây là lẽ dĩ nhiên.
Nếu như Lâm Lôi thực sự ích kỷ ...
Lúc gặp phải một kích liên tục của bảy vị trưởng lão, hắn sẽ không ở thời khắc then chốt nhất, đẩy Địch Lỵ Á ra, ngược lại lãng phí một khắc quan trọng nhất, mặc dù khi đó hắn hoàn toàn có thể tự mình né tránh.
Bảy đạo công kích, tất cả đều đánh trúng.
Lâm Lôi thiếu chút nữa đã chết rồi, cho dù không chết, chủ thần lực phòng ngự cũng bị công phá, ngay cả thân thể cũng tàn phế.
Song giờ phút này suy nghĩ của Lâm Lôi sa vào sai lầm, người bên ngoài căn bản không cách nào khuyên giải được.
"Là ta ích kỷ, đều do ta, nếu ta đem chủ thần lực cấp cho Địch Lỵ Á, thì nàng đã không chết."
Trong đầu Lâm Lôi rất rối loạn, chỉ có những lời này không ngừng vang lên trong đầu.
"Lâm Lôi!" Phổ Tư La mạnh mẽ quát to. "Nhanh nắm chắc thời gian cứu Địch Lỵ Á, ngươi hiện tại đang lãng phí thời gian, chính là giết Địch Lỵ Á!!
Một câu nói này, làm cho Lâm Lôi đột nhiên bừng tỉnh.
Vừa nhìn Địch Lỵ Á trên mặt đất, Lâm Lôi giật mình một cái, khôi phục sự tỉnh táo: "mỗi một giờ thời gian qua đi, linh hồn Địch Lỵ Á sẽ bị thôn phệ chuyên hóa một phần, không thể lãng phí thời gian, không thể!"
Lâm Lôi giờ phút này cánh tay phải mới dài đến khuỷu tay, thân thể cũng mạnh hơn. Phục hồi cũng chậm quá a.
"Phổ Tư La." Lâm Lôi quay đầu nhìn về phía Phổ Tư La, "ta bây giờ đầu óc có chút hỗn loạn, ngươi nói cho ta biết, ta hiện tại phải làm gì? Như thế mới có thể cứu Địch Lỵ Á."
Trạng thái của Lâm Lôi thời khắc này, đích xác không thích hợp để quyết đoán.
Trong lòng Phổ Tư La thầm thở một hơi, Lâm Lôi có thể nói lời này, chí ít đầu óc cũng tỉnh táo.
Phổ Tư La lúc này trịnh trọng nói: "Lâm Lôi, đối với độ hiểu biết của cao thủ U Lam phủ, ngươi ta đều không bì kịp vị tộc trưởng gia tộc các ngươi Cái Tư Lôi Sâm. Cái Tư Lôi Sâm thân là tứ thần thú gia tộc nhân vật thủ lĩnh, hiểu biết sự việc nhiều hơn so với ta và người! Ai có thể cứu Địch Lỵ Á, tộc trưởng các ngươi khẳng định rõ nhất, nói không chừng, bên trong tứ thần thú gia tộc sẽ có người có thể cứu Địch Lỵ Á."
Nhãn tình Lâm Lôi sáng lên một chút.
"Đúng, tứ thần thú gia tộc tồn tại nhiều năm như vậy, nói không chừng thực sự có siêu cấp cao thủ có thể trị liệu cho Địch Lỵ Á." Trong lòng Lâm Lôi cũng có sinh ra một tia hi vọng.
"Hiện tại chúng ta với tốc độ nhanh nhất chạy về Thiên Tế sơn mạch, bình thường với kim chúc sinh mệnh phải gần hai tháng, bất quá chúng ta ngày đêm chạy, phỏng chừng mười ngày nửa tháng có thể đến. Đợi đến Thiên tế sơn mạch, người nhiều, phương pháp cũng nhiều." Phổ Tư La liền nói.
Trong lòng Lâm Lôi cũng quyết định chủ ý.
"Cứ vậy mà làm." Lâm Lôi toàn thân lại một lần nữa long hóa, luận tốc độ phi hành, trạng thái long hóa tốc độ phi hành đích xác nhanh hơn rất nhiều.
Lâm Lôi cúi đầu nhìn Địch Lỵ Á nằm trên mặt đất, Địch Lỵ Á giống như ngủ thiếp đi, Lâm Lôi nhỏ giọng nói: "Địch Lỵ Á, kiên trì nhé." Lập tức một thân tả thủ, liền ôm Địch Lỵ Á vào trong lòng.
"Phổ Tư La, làm phiền ngươi ôm Uy Địch." Lâm Lôi nói, "chúng ta bây giờ liền lập tức xuất phát."
"Hảo." Phổ Tư La cũng tiếp lấy Uy Địch trong tay Bối Bối ở bên cạnh.
"Lão đại, đừng quá khổ tâm, Địch Lỵ Á nàng nhất định sẽ tốt thôi." Bối Bối an ủi, Lâm Lôi cố gắng nặn ra một tia cười, có chút gật đầu: "Uây, Bối Bối, ngươi và những người khác cùng đi, ta cùng Phổ Tư La đi trước một bước."
Bối Bối gật đầu, lập tức đưa mắt nhìn Lâm Lôi, Phổ Tư La hai người trong nháy mắt xẹt qua trường không, biến mất ở phía chân trời.
Bối Bối trong mắt cũng đã lóe ra nước mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời: "chí cao thần ơi, phụ thân của lão đại đã chết, Đức Lâm gia gia cũng đã chết, ngài ngàn vạn lần đừng để cho Địch Lỵ Á cũng chết nhé, nếu Địch Lỵ Á chết, lão đại hắn ..."
Bối Bối và Lâm Lôi cùng nhau đi qua nhiều năm như vậy, đối với Lâm Lôi phi thường hiểu rõ.
Đừng xem Lâm Lôi bất kể gặp phải bao nhiêu khó khăn, lại hiểm cảnh lớn, hắn cũng không bị khuất phúc, không có chút e ngại. Thế nhưng ... khi người chí thân ra đi, đả kích đối với Lâm Lôi, rất đáng sợ.
"Hảo, mọi người khẩn trương tiến nhập kim chúc sinh mệnh, chúng ta tăng nhanh tốc độ trở về." Đặc Duy Lạp to giọng quát, "mọi người đừng thương tâm, đem tộc nhân hôn mê, cũng dời vào trong kim chúc tánh mạng, chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất trở về."
Không chỉ Địch Lỵ Á hôn mê, trên mặt đất nằm không ít tộc nhân, không ít người cũng ở bên cạnh thương xót, khi biết những người này không chết, bọn họ cũng có một tia hy vọng.
Tộc nhân Thanh Long nhất tộc tất cả đều tiến vào sinh mệnh, lập tức kim chúc sinh mệnh ầm ầm xé rách trời cao, cũng cực nhanh bay về hướng Thiên Tế sơn mạch.
Khi người của Thanh Long nhất tộc ly khai, tại chỗ đó chỉ còn lại một nhóm người vừa nhập kim chúc sinh mệnh khác.
"Quá lợi hại, đặc biệt là một cường giả của Thanh Long nhất tộc, vậy mà một người chiến năm vị cường giả, không ngờ đồ sát toàn bộ!" Những người này không làm Địch Lỵ Á thương tâm, chỉ thấy chiến đấu vừa rồi mà chấn kinh.
"Một người mặc áo bào tro chết đi cũng lợi hại, lục sắc quang điểm thực đáng sợ a."
"Có người nghe được Thanh Long cường giả bảo gì không? Ta vừa rồi hình như nghe được đại hán tóc dài màu đỏ như lửa hét lớn cái gì Lâm Lôi."
"Đúng, là Lâm Lôi. Ta vừa rồi cũng nghe được."
"Lâm Lôi này, xem thực lực, tối thiểu cũng là Thanh Long nhất tộc trưởng lão." Xem tràng đại chiến một lúc cũng dùng phù ảnh ký lục xuống đất rồi mọi người cũng dùng kim chúc sinh mệnh ly khai.
Chỉ chốc lát ...
Vài nhân ảnh lao đến nơi chiến đấu vừa rồi.
"Ngay cả Tra Bố trưởng lão cũng chết rồi, tám vị trưởng lão, đều đã chết!"
Lâm Lôi giờ phút này đang cùng Phổ Tư La sóng vai phi hành cực nhanh. Bất quá cho dù long hóa, luận về tốc độ phi hành Lâm Lôi cũng còn xa mới bằng Phổ Tư La. Phổ Tư La liền triển khai năng lượng, thuận tiện mang theo Lâm Lôi ở bên trong.
Vậy cũng làm tốc độ tiến nhanh hơn một bậc.
Lâm Lôi cúi đầu nhìn vào mắt Địch Lỵ Á, Địch Lý Á chính là nhắm mắt hôn mê, không có một tia tri giác. Lâm Lôi bây giờ hai cánh tay đã hoàn toàn bình phục.
"Địch Lỵ Á, nàng nhất định sẽ không việc gì."
Lâm Lôi nhẹ giọng nói, đối với Địch Lỵ Á, trong lòng Lâm Lôi chính là có vô tận áy náy, tự trách mình. Nếu Địch Lỵ Á thực sự chết đi, Lâm Lôi cũng không biết sau này phải làm gì. Hắn căn bản không cách nào tiếp thụ.
Phổ Tư La nhìn thấy Lâm Lôi như thế, không khỏi thầm than.
"Vậy tình yêu thực sự sẽ làm người ta như thế?" Phổ Tư La trong lòng thầm nghĩ, lúc hắn thánh vực liền bị A Lý Khuê Ân thu phục. Hàng năm làm con mèo nhỏ màu vàng, căn bản không có cơ hội cảm thụ qua ái tình.
"Lâm Lôi, ngươi yên tâm đi, với tốc độ của ta, sẽ rất nhanh đến được Thiên Tế sơn mạch." Phổ Tư La an ủi nói.
"Uhm, Phổ Tư La, lần này thực sự cảm ơn ngươi." Lâm Lôi mặc dù trong lòng lo lắng, vẫn nói cảm tạ.
"Cảm tạ ta cái gì? Nói đến cũng đáng trách ta để cho tinh linh trưởng lão có cơ hội thi triển một chiêu tối hậu." Phổ Tư La xấu hổ nói, trên thực tế vị Tra Bố trưởng lão kia, chính là người mạnh nhất trong tám vị trưởng lão lần này.
Thực lực mạnh, gần như có được thực lực Tu La. Hơn nữa sử dụng một giọt chủ thần lực, đích xác đáng sợ.
"Không trách ngươi, người kia thực lực đích xác mạnh." Lâm Lôi cũng nhớ kỹ, chính mình bị một kích liên thủ của bảy vị trưởng lão, nhưng uy hiếp lớn nhất chính là tinh linh trưởng lão kia, chỉ một chiêu, thiếu chút nữa làm cho bản thân xong đời.
"Ta vẫn là thực lực không đủ." Lâm Lôi nhìn chăm chú phía trước xa xôi.
Bọn họ hai người hóa thành hỏa quang cực nhanh phi hành về phía chân trời.
Rốt cuộc cũng đến Thiên Tế sơn mạch rồi!
Bay được sáu ngày một đêm thời gian, lúc bầu trời tối đen, Lâm Lôi bọn họ cuối cùng đã đến được Thiên Tế sơn mạch.
Lâm Lôi vừa nhìn đến long đạo của Thiên Tế sơn mạch ở xa xa, lòng cũng run rẩy, đồng thời cực nhanh bay đến, lập tức lo lắng la lên: "tộc trưởng, tộc trưởng!" Tiếng la của Lâm Lôi, trong nháy mắt vang vọng khắp bầu trời Thiên Tế sơn mạch.
"Người nào, mau đứng lại!" Các chiến sĩ tuần tra Thiên Tế sơn mạch liền quát.
Lâm Lôi, Phổ Tư La hai người phi hành quá nhanh, bên ngời thân thể hỏa quang bao phủ, các chiến sĩ tuần tra cũng không kịp thấy rõ.
"Vù." Phổ Tư La lúc này rút hỏa hệ thần lực, chiến sĩ tuần tra lập tức thấy tõ hai người, trong đó một người là hình thái long hóa, rõ ràng là Thanh Long nhất tốc. Bọn họ cũng không khỏi thở dài một hơi.
"Là Lâm Lôi trưởng lão!" Nhất thời có chiến sĩ tuần tra nhận ra.
Long hóa biến thân dữ tợn, đã thành chiêu bài của Lâm Lôi.
"Lâm Lôi, làm sao vậy?" Một đạo nhân ảnh cực nhanh bay tới, chính là Gia Duy trưởng lão, Gia Duy trưởng lão thấy Lâm Lôi hốt hoảng như thế, trên người còn có vết máu, liền hỏi, "chuyện gì xảy ra, Địch Lỵ Á nàng làm sao vậy?"
"Địch Lỵ Á nàng ..." Lâm Lôi còn chưa kịp nói.
"Lâm Lôi!" Một đạo thanh âm liền vang lên, chỉ thấy tráng hán khôi ngô tóc xanh cực nhanh bay tới, chính là tộc trưởng Thanh Long nhất tộc Cái Tư Lôi Sâm, Cái Tư Lôi Sâm vừa nhìn một cái liền thấy Phổ Tư La: "phát sinh chuyện gì vậy?"
"Chúng ta bị tập kích, Địch Lỵ Á nàng hiện giờ rất nguy hiểm." Phổ Tư La liền nói.
Cái Tư Lôi Sâm thấy thế, liền nói: "đi, mau theo ta." Vừa nói, mang theo Lâm Lôi bọn họ bay về phía nơi ở của tộc trưởng.
Trong đại sảnh nơi ở của tộc trưởng.
Lâm Lôi nhẹ nhàng đem Địch Lỵ Á đặt ở trên ghế, lập tức quay đầu nhìn về phía Cái Tư Lôi Sâm: "tộc trưởng, Địch Lỵ Á nàng bị linh hồn công kích của trưởng lão trong Ai Đức Lý Khắc gia tộc trong bát đại gia tộc ..."
"Ai Đức Lý Khắc gia tộc? Sinh mệnh quy tắc?" Cái Tư Lôi Sâm sắc mặt biến đổi, lúc này bắt đầu cẩn thận dùng linh hồn lực điều tra tình hình của Địch Lỵ Á.
Lòng Lâm Lôi gởi hy vọng nhìn cảnh trước mắt, tộc trưởng chẳng những thân thể cường hãn, phương diện linh hồn cũng cực kỳ lợi hại, nói không chừng tộc trưởng có biện pháp cứu Địch Lỵ Á. Lâm Lôi chờ đợi, lòng cũng bắt đầu phát run.
Gia Duy trưởng lão, Phổ Tư La đều đứng ở một bên, không dám lên tiếng.
"Lợi hại, lợi hại!" Cái Tư Lôi Sâm rất kinh hãi than.
"Thế nào?" Lâm Lôi liền nói.
Cái Tư Lôi Sâm quay đầu nghiêm túc nói với Lâm Lôi: "bây giờ tình hình thôn phệ chuyển hóa linh hồn Địch Lỵ Á còn không coi là nghiêm trọng, nhưng mà, thôn phệ này càng sau này tốc độ càng mau ... ta cho tới bây giờ không nghĩ tới, trong tánh mạng quy tắc còn có chiêu này. Ta chịu ... ai ..." Cái Tư Lôi Sâm lắc đầu thở dài một hơi.
Lâm Lôi ngẩn ra.
"Bất quá đừng nói vội, ta không thể cứu, không có nghĩa là người khác không thể cứu." Cái Tư Lôi Sâm liền nói.
Đúng lúc này, từ ngoài phòng hai người vọt vào, trong đó một người là Phất Nhĩ Hàn.
"Phát sinh đại sự gì vậy?" Phất Nhĩ Hàn vội vàng nói, khi hắn liếc đến Lâm Lôi không khỏi sắc mặt biến đổi, Lâm Lôi vậy mà còn sống ... cái này khác xa so với dự liệu của hắn.
"Phất Nhĩ Hàn, ngươi đến thì tốt rồi. Ngươi cùng Gia Duy hai người nhanh đi Huyết Chiến cốc một chuyến, mời cho đại trưởng lão của bọn họ đến đây. Đúng rồi, cũng mau mời tam tộc tộc trưởng còn lại đến đây, nhanh đi." Cái Tư Lôi Sâm nói.
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
69 chương
48 chương
501 chương
32 chương
50 chương