Bàn Long
Chương 515 : Thượng vị thần
Trong sương mù. Bốn người Lâm Lôi đang cực tốc phi hành, tầm nhìn của bọn họ miễn cưỡng cũng chỉ có thể thấy được ở phạm vi trong vòng trăm thước, bỗng một đạo tử quang đột nhiên xuất hiện khiến mọi người kinh hãi.
Khoảng cách trăm thước, với tốc độ của tử quang như vậy thì căn bản là không kịp né trạnh.
"Bồng!" Thanh âm va chạm trầm thấp vang lên.
Tử quang hung hãn đánh tới bụng Bối Bối. Cả người Bối Bối ngay lập tức bị căng ra. Tử quang kia chính là một đống tử tinh, bị một đống tử tinh đánh trúng bụng khiến cho Bối Bối bị bắn ra phía sau, kéo dãn khoảng cách với nhóm Lâm Lôi.
Ngay cả Áo Lợi Duy Á ở phía sau Bối Bối cũng bị va chạm dữ dội khiến cho thân thể chấn động, 1 tia máu tươi từ miệng Áo Lợi Duy Á chảy ra.
"Bối bối!" Lâm Lôi cùng Địch Lỵ Á cùng quay đầu nhìn lại
Bối Bối ôm bụng thuận theo hấp dẫn lực bay lại, Áo Lợi Duy Á cũng đồng dạng thuận theo hấp lực bay tới, cùng hai người Lâm Lôi tạo thành hình bình hành. Bối Bối nhe răng cười nói: "Lão Đại, lực công kích của Tử Tinh kia thực mạnh, đánh một phát trên bụng ta, đau quá a!"
Áo Lợi Duy Á giật mình lau khóe miệng.
Vừa rồi một khỏa Tử Tinh dễ dàng bắn thủng thân thể Lâm Lôi, hơn nữa Tử Tinh dưới hấp dẫn lực như vậy còn có thể bắn tiếp ra ngoài. Có thể tưởng được tốc độ nhanh chừng nào. Nhưng một đống Tử Tinh đánh vào bụng Bối Bối lại không làm Bối Bối bị thương tổn chút nào.
Bối Bối là bị đánh trúng còn mình chỉ là bị đụng phải một chút, vậy mà chính mình còn bị chấn động khiến cho hộc máu, vậy lực va chạm của Tử Tinh kia có thể tưởng tượng được là mạnh chừng nào! Lâm Lôi cười cười, nói đùa: "Bối Bối, bụng đau một chút. Không phải được tới một đống tử tinh sao?" Lâm Lôi đương nhiên biết được phòng ngự thân thể của Bối Bối vô cùng cường hãn.
Còn Áo Lợi Duy Á cũng kinh ngạc, giật mình nhìn Bối Bối: "Bối Bối, bị Tử Tinh kia đánh mạnh vào như vậy, ngươi như thế nào mà không sao?"
Bối Bối đắc ý nhướng mày: "Như thế nào? Rất kỳ quái đúng không?Nói đùa à, ta là ai?Ta là Bối Bối a! Ài, Áo Lợi Duy Á, ai cho ngươi đứng cạnh ta, nhanh lui về phía sau ta đi" Bối Bối đột nhiên quát mắng. Áo Lợi Duy Á nhớ lại tình cảnh lúc trước, cũng ý thức được sự lợi hại của Bối Bối, lập tức di chuyển tới phía sau Bối Bối.
Lâm Lôi, Địch Lỵ Á một trước một sau, Bối Bối, Áo Lợi Duy Á cũng là kẻ trước người sau.
Ở trong sương mù vô tận, bọn Lâm Lôi không cách nào chống lại hấp dẫn lực, chỉ có thể thuận theo hấp lực tiến tới.
"Ngọn núi!" Bối Bối kinh hô.
Lâm Lôi cũng quay đầu nhìn lại, quả nhiên trông thấy một ngọn núi đột ngột nhằm hướng mình bay tới.
Ngọn núi nhằm hướng mình đánh?
Lâm Lôi xoay người, tránh sáng bên: "Di, ta như thế nào tránh thoát được?" Lâm Lôi có chút giật mình, nếu như là Tử Tinh phóng tới, chính mình căn bản không thể nào phản ứng, thoáng chốc Lâm Lôi phát hiện "Ngọn núi không có chuyển động"
"A!" Theo hướng Tử Tinh sơn mạch, nguyên lai chúng ta đang rơi!" Lâm Lôi lúc này mới biết được phương hướng.
Bọn người Lâm Lôi dưới tác dụng của lực hút, cực nhanh hạ xuống ngọn núi. Dưới lực hút kinh người như vậy tốc độ rơi xuống của nhóm người Lâm Lôi cũng là cực kỳ kinh khủng, hơn nữa càng hạ xuống ngọn núi lại càng rộng hơn, Lâm Lôi có thể thấy rõ một khối núi đá đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Tránh không kịp!
"Bồng!" Bốn người Lâm Lôi từng từng người rơi xuống đập vào trên sườn núi. Mặc dù va chạm ở giữa sườn núi, bốn người vẫn như trước bị tác ực hút kinh người kéo lăn tròn xuống.
Thân hình không ngừng hướng phía dưới lăn xuống, đặc biệt mới vừa rồi đầu bị đập mạnh vào núi đá cũng khiến cho Lâm Lôi cảm thấy một choáng váng.
"Địch Lỵ Á!" Lâm Lôi nắm được Địch Lỵ Á đang lăn xuống, đồng thời tay phải cũng vội nắm chặt lấy mỏm đá, cả người cheo tại giữa sườn núi.
Bối Bối lúc này cũng bám lấy núi đá, không còn lăn xuống phía dưới nữa, về phần Áo Lợi Duy Á thì tiếp tục lăn xuống dưới, thoáng chốc đã không còn thấy thân ảnh nữa.
"Hô, hô!" Lâm Lôi thở dốc một hồi, ngẩng đầu nhìn Bối Bối "Bối Bối, Áo Lợi Duy Á đâu rồi?"
"Hắn rơi xuống rồi" Bối Bối nói. "Ta không kịp giữ lấy hắn".
Lâm Lôi quay đầu lại nhìn thoáng qua Địch Lỵ Á. Địch Lỵ Á không một điểm nhỏ bị thương. Lâm Lôi lúc này mới an tâm, nhìn khắp bốn phía, lúc này bọn họ ba người ở tại giữa sườn núi, xung quanh vẫn bao phủ bởi sương mù. Lâm Lôi bọn họ căn bản không nhìn thấy chân núi phía dưới.
"Áo Lợi Duy Á phỏng chừng lăn xuống dưới núi rồi." Địch Lỵ Á nói.
"Chúng ta đi xuống nữa chứ?"
"Đi, xuống thôi." Lâm Lôi lúc này cảm thấy lực hút kinh người, "Cẩn thận một chút. Lực hút quá mạnh mẽ, bất quá tảng đá của Tử Tinh sơn mạch này cũng cứng, rắn thực." Lâm Lôi chạm vào núi đá sợ hãi than. Cả Tử Tinh sơn mạch hiện ra màu đỏ sậm.
Hòn đá trên sườn núi bị Lâm Lôi đập mạnh đầu vào cũng cùng loại, không có bị vỡ ra!
"Lâm Lôi, nhìn xem, có Tử Tinh!" Địch Lỵ Á cười nói, tại giữa sườn núi cư nhiên cũng có một 1, 2 khỏa Tử Tinh.
"Cái này gọi là Tử Tinh sơn mạch, Tử Tinh dĩ nhiên là rất nhiều rồi." Bối Bối thì thầm, đồng thời cũng mạnh mẽ nện một quyền lên trên núi đá, núi đá màu đỏ sẫm chỉ bị chấn động một chút, nứt ra một khe nhỏ. Bối Bối giật mình trừng mắt nhìn "Ta toàn lực xuất ra một quyền, không ngờ lại không đập bể được!"
Nói xong, Bối Bối lật tay xuất ra hắc sắc chủy thủ.
"Xuy xuy" Hắc sắc chủy thủ đâm vào giữa núi đá, núi đá bị vỡ ra một cái khe rộng, bên trong núi đá ngoại trừ màu đỏ sậm của thạch chất còn có một khỏa Tử Tinh.
"Bên trong tảng đá quả nhiên có Tử Tinh." Bối Bối cười nói rồi chợt lắc đầu: "Thực là phiền phức, một dao này của ta ngay cả thượng vị thần khí cũng bị chém gãy, vậy mà tảng đá này lại chỉ có bị nứt ra một cái khe, hơn nữa Tử Tinh vẫn còn ẩn giữa lớp đá vụn, muốn lấy ra cũng thực phiền phức."
"Đi thôi, đừng quan tâm tới Tử Tinh nữa. Trước tiên xuống dưới đã"
Lâm Lôi cầm đầu hướng phía dưới đi xuống.
Tử Tinh sơn mạch, hoàn tòan bao phủ giữa sương mù trắng.
Mặc dù chân diện thực của Tử Tinh sơn mạch, ngoại giới căn bản không có miêu tả, bởi vì phàm là người xuyên qua vụ hải, tiến vào Tử Tinh sơn mạch đều không một ai có thể thoát ra. Bọn Lâm Lôi lúc này lại đang ở tại trên Tử Tinh sơn mạch, thậm chí đã tới chân núi rồi.
"Sương mù nơi này hình như nhạt hơn một chút rồi!" Bối Bối nhìn khắp xung quanh nói.
Tại chân núi sương mù đã bớt dày đặc. Bọn Lâm Lôi đã có thể thấy được xung quanh trong vòng hai trăm thước.
"Áo Lợi Duy Á!" Lâm Lôi liếc mắt liền thấy một bóng người cách đó không xa. "Bối Bối, Địch Lỵ Á, chúng ta mau qua đó."
Áo Lợi Duy Á giờ phút này đang có chút lo lắng nhìn bốn phía, xung quanh sương mù nồng đậm. Hắn lăn một mạch xuống tới chân núi. Song chung quanh hắn căn bản không thấy được những người khác, chỉ nhìn thấy một cỗ thi thể sặc mùi máu tanh.
"Cũng may là vẫn còn Lâm Lôi bọn họ" Áo Lợi Duy Á cũng không có chạy loạn, dù sao xung quanh sương mù bao phủ, nếu chạy loạn có thể lạc nhóm người Lâm Lôi.
"Áo Lợi Duy Á." thanh âm Lâm Lôi vang lên.
Áo Lợi Duy Á trong lòng vui mừng, lập tức xoay người nhìn lại, Ba người Lâm Lôi đang chạy tới. Ở loại địa phương quỷ quái mặc dù ở cùng một chỗ với bằng hữu hỗ trợ lẫn nhau vẫn còn chút lo lắng.
"Còn có bao nhiêu người khác?" Bối Bối chăm chú nhìn bốn phía, thực sự là hắn không hề lo lắng..
"Đừng nóng vội." Lâm Lôi cười nói.
"Sưu!" Đột nhiên phía trên có mấy đạo nhân ảnh cực nhanh rơi xuống.
"Bồng!" "Bồng" ... Vài nhân ảnh căn bản không dừng lại được, liền ầm ầm rơi xuống đất, tiếng va trầm thấp. Có thể dễ dàng tưởng tượng va chạm mãnh liệt tới trình độ nào, bốn người Lâm Lôi nhìn lại năm người mới đến.
Bối Bối che miệng cười.
Năm người ngã rất thảm. Thể diện mất hết, năm người chốc lát tỉnh táo lại vội vàng dùng thần lực chữa trị thương thế, đồng thời đứng cả dậy.
"Bốn vị, các ngươi cũng là từ bên ngoài vào?" Trong năm người, lục phát nam tử mở miệng nói.
"Đương nhiên là từ bên ngoài tới" Bối Bối cười đáp "Cũng giống các ngươi từ trên rơi xuống. Bất quá ... chúng ta còn tốt hơn các ngươi một chút, không xui xẻo đụng vào mặt đất" Bối Bối vừa nói vừa che miệng cười rộ lên.
Năm người sắc mặt không khỏi có chút khó nhìn.
"Bối Bối" Lâm Lôi không khỏi quát một tiếng. Bối Bối quả thực là quá lắm chuyện rồi.
Bất quá năm người kia cũng không quá tức giận. Đi tới địa phương xa lạ này, mọi người tập hợp đoàn kết lại thì vẫn tương đối an toàn hơn. Bọn họ cũng phát hiện Địch Lỵ Á là thượng vị thần ma. Thái độ bọn họ đối với bọn Lâm Lôi nhất thời càng trở nên hữu hảo thêm.
Lâm Lôi nhìn khắp xung quanh: "Đi thôi. Không thể ở lại nơi này, chúng ta đi tới những chỗ khác xem".
Chín người bọn Lâm Lôi tiến vào trong Tử Tinh sơn mạch, chỉ là đi một chốc, lại gặp hơn trăm người, mọi người cũng là từ trong sương mù tiến vào, tự nhiên là tất cả tụ họp tại cùng một chỗ. Một tiểu đoàn thể như vậy, tự nhiên là do Địch Lỵ Á làm người cầm đầu.
Bởi vì, chỉ có duy nhất Địch Lỵ Á là thượng vị thần!
Hơn một trăm người hùng dũng tụ tập lại, cẩn thận đi tới Tử Tinh sơn mạch.
"Trọng lực thực lớn, bước đi cũng phải cố sức như vậy" Phía sau truyền đến tiếng nói.
"Thực là quái sự. Nếu là thượng vị thần thi triển Không gian trọng lực, trọng lực tối đã cũng chỉ có tới trình độ này, thế nhưng cả Tử Tinh sơn mạch đều có trọng lực như vậy. Thực quái lạ, cho dù thượng vị thần có lợi hại thế nào cũng không có khả năng bố trí không gian trọng lực lớn như vậy."
Phía sau truyền đến tiếng nghị luận, đang đi tít ở phía trước Lâm Lôi cũng đồng ý. Trọng lực nơi đây đích xác kinh người.
"Ân?" Lâm Lôi sắc mặt biến đổi "Mọi người dừng lại!" Lâm Lôi lớn tiếng nói, nhất thời hơn trăm người đều dừng cả lại.
"Chuyện gì xảy ra?" Phía sau truyền đến tiếng hỏi.
Nhưng Lâm Lôi đang nhìn về phía trước, phía trước có hai đạo nhân ảnh, vừa rồi hai đạo nhân ảnh lao tới nhưng chỉ tới cách Lâm Lôi mấy chục thước thì đột nhiên ngừng lại.
"Tốc độ thực nhanh" Lâm Lôi trong lòng thất kinh, "Dưới lực hút của Tử Tinh sơn mạch mà còn có thể bảo trì tốc độ kinh người như vậy, hai người này thực lực rất mạnh".
Hai người ngập ngừng một chút, rồi lập tức chạy tới. Cả hai đều mặc hắc sắc trường bảo, chỉ là một người là nam nam nhân tóc dài màu bạc, một người là nữ nhân tóc dài màu nâu đỏ.
"Các ngươi đều từ bên ngoài vào?" nữ tử lạnh giọng nói.
"Thượng vị thần" Bọn Lâm Lôi thất kinh. Trong đám người Tử Tinh tụ tập ở đây cơ hồ không có ai là Thượng vị thần, thế nhưng ... lúc này đột nhiên lại có hai người, mà thình lình cả hai đều là thượng vị thần.
Lâm Lôi thất kinh: "Vậy hai người này thân phận là gì?"
Tông phát nữ tử, ngân phát nam tử đều chú ý tới Địch Lỵ Á, đặc biết thấy được trước ngực nàng là huân chương ác ma, tức thì tông phát nữ tử liền nói: "Ta là Gia Lan, không biết vị thượng vị thần ma này, ngươi là ai?"
"Ta là Địch Lỵ Á" Địch Lỵ Á mỉm cười nói.
Ngân phát nam tử cũng cười nói: "Chào ngươi Địch Lỵ Á. Ta là Cố La Đức!" Tử Tinh sơn mạch rất nguy hiểm, bởi Địch Lỵ Á ngươi là thượng vị thần ma, hay ngươi gia nhập chúng ta đi, chúng ta ba người liên thủ, cơ hội giữ mạng cũng cao thêm chút."
"Tính mệnh?" Địch Lỵ Á ngẩn ra.
Lâm Lôi không khỏi cả kinh, tình hình quả nhiên là rất tồi tệ!
"Trong Tử Tinh sơn mạch quả nhiên có nguy hiểm. Ngay cả hai thượng vị thần đều nói rằng tính mạng ..." Lâm Lôi không khỏi cảm thấy một trận áp lực. Mà lúc này phía sau Lâm Lôi một đám trung vị thần cũng nhất thời xì xầm to nhỏ nghị luận, bọn họ đều không phải lũ ngu.
Nghe lời ngân phát nam tử nói, có thể minh bạch Tử Tinh sơn mạch khẳng định là vô cùng nguy hiểm.
"Không biết ta có thể mang theo vài người cùng gia nhập hay không?" Địch Lỵ Á dò hỏi.
"Không thể" Tông phát nữ tử quả quyết nói: "Bây giờ cực kỳ nguy hiểm, bọn ta ngay chính mình cũng không có nắm chắc bảo toàn, như thế nào có thể đeo thêm gánh nặng. Địch Lỵ Á, ngươi lựa chọn nhanh một chút, ngươi nếu một mình gia nhập bọn ta, bọn ta ba người liên thủ còn có thể vượt qua nguy cơ này."
"Không cần đâu" Địch Lỵ Á lắc đầu cự tuyệt.
Điều này khiến hai thượng vị thần không khỏi ngần cả người.
"Ngươi với bọn họ ở cùng một chỗ. Điều đó chỉ liên lụy ngươi. Chính ngươi tự mình cũng xong đời!" Ngân phát nam tử Cố La Đức nói.
"Hi, ngươi nói vớ vẩn cái gì?" Bối Bối bất mãn quát mắng "Không gia nhập bọn ngươi, thì sao nào?"
Ngân phát nam tử không khỏi trừng mắt liếc nhìn Bối Bối.
"Không cần như vậy, cám ơn hảo ý hai vị" Địch Lỵ Á cự tuyệt nói.
Ngân phát nam tử cùng tông phát nữ tử nhìn nhau lắc đầu.
"Nếu ngươi không nguyện ý vậy ta nhắc nhở ngươi một chút" Tông phát nữ tử nọ nhìn Địch Lỵ Á "Lưu tâm coi chừng Tử Tinh quái vật!" Nói xong, tông phát nữ tử cùng ngân phát nam tử lập tức bay đi, trong nháy mắt biến mất giữa sương mù.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
98 chương
1553 chương
8 chương
1291 chương