Bàn Long
Chương 501 : Lệnh bài
"Rột rột" Dung nham màu vàng trong hồ không ngừng quay cuồng, bàn tay chất lỏng màu vàng khổng lồ kia vẫn hướng về ba gã thượng vị thần Ác ma chộp tới.
Chỉ còn lại có ba người bọn họ may mắn còn sống!
"Tát Lạc Mông khốn kiếp này, chúng ta chết cũng phải để hắn cùng chết" Tư Bá Lý dùng thần thức truyền âm cho hai người kia, bọn họ đã cảm thấy tránh né khó khăn.
"Được, để hắn cùng chết!"
Các Ác ma trong địa ngục đều có sự chuẩn bị để chết, chỉ là bọn hắn cũng sẽ không nguyện ý chết, cho dù chết, cũng sẽ không để cho đối phương thấy thoải mái!
"Vù!"
"Vù!"
"Vù!"
Ba gã thượng vị thần Ác ma này cơ hồ đồng thời hướng về Tát Lạc Mông mà phóng tới, nhưng bọn hắn còn chưa tới gần Tát Lạc Mông, bàn tay khô héo vàng vọt kia lại đánh đánh ra "Bùng!" một tiếng, một thượng vị thần ác ma trong đó đầu trực tiếp nổ tung ra.
"A Lý Khuê Ân!" Hai gã thượng vị thần Ác ma kia kinh hãi.
Rất hiển nhiên, A Lý Khuê Ân này sẽ không để cho bọn họ giết chết Tát Lạc Mông!
"Giết muội muội hắn!" Tư Bá Lý cùng một thượng vị thần Ác ma khác tự biết hẳn phải chết, lửa giận thiêu đốt bọn họ đến thời khắc có thể giết chết bất cứ ai, hai đại Ác ma né qua bàn tay chất lỏng màu vàng khổng lồ, trực tiếp phóng tới bên cạnh Ny Ti đang lở lửng
Giờ phút này Bối Bối đang lơ lửng không nhúc nhích, nhìn thấy Lâm Lôi, Địch Lỵ Á lâm vào hồ dung nham màu vàng làm hắn sợ đến ngây người, song ...
"Lão Đại, không chết" Bối Bối trong mắt có sự vui mừng lẫn sợ hãi "Ta cảm giác được linh hồn của lão Đại!"
Hai người linh hồn liên thông lẫn nhau. Lâm Lôi không chết, Bối Bối tự nhiên rõ ràng.
Hồ dung nham màu vàng có diện tích không lớn, với tốc độ của thượng vị thần Ác ma, Ny Ti chỉ kịp khẽ di động, thượng vị thần Ác ma đã tới ngay trước mặt nàng, chỉ thấy đao ảnh mơ hồ vặn vẹo trong nháy mắt chém tới, Ny Ti sắc mặt trắng bệch không còn chút máu.
"Cảng!" Thanh âm kim loại vang lên.
Ny Ti cảm thấy mình bị người khác ôm chặt, nàng giật mình mở mắt ra: "Bối Bối!" Đúng là Bối Bối đang ôm nàng, vì nàng mà đón một kích này.
"A!" Tên thượng vị thần Ác ma kia bởi vì bổ ra một đao bị chấn bắn ngược, nhất thời bị bàn tay chất lỏng màu vàng khổng lồ phía dưới bắt được, mặc dù cố gắng giãy dụa. Nhưng vẫn bị bàn tay chất lỏng màu vàng khổng lồ kéo vào trong hồ dung nham màu vàng, không còn một điểm sinh khí.
"Xẹt xẹt ..."
Số lượng lớn bàn tay chất lỏng màu vàng khổng lồ, phảng phất như hợp lại, đem thượng vị thần Ác ma Tư Bá Lý cuối cùng trực tiếp nhận chìm vào trong hồ dung nham.
"Bối Bối, ngươi không sao chứ" Ny Ti lo lắng nói, khi mở miệng Ny Ti lập tức tỉnh ngộ lại, nàng mới nhớ ra mấy người Lâm Lôi rất có thể tiết lộ bí mật của ca ca mình. Bối Bối này phỏng chừng cũng là cố ý tiếp cận nàng.
"Không sao, tên khốn kiếp đó lại còn dùng linh hồn công kích" Bối Bối sắc mặt có chút tái nhợt, chợt hắn sửng sốt, hắn chú ý tới vẻ mặt của Ny Ti.
Bối Bối cười khổ, cũng nhẹ nhàng buông Ny Ti ra.
Ny Ti rời đi khỏi ngực, không biết tại sao, cảm thấy trong lòng đau nhói!
Bối Bối sờ sờ cái mũi mình: "Ta tự mình đa tình rồi" Ny Ti nghe xong trong lòng rất là khó chịu, nhưng về chuyện tiết lộ bí mật tựa như một cây kim đâm vào trong lòng nàng: "Không đúng, nếu như Bối Bối thực sự gạt ta, hắn vừa rồi cũng sẽ không bất chấp tính mạng cứu ta".
"Chiếu cố bản thân cho tốt, Ny Ny" Một thanh âm vang lên bên tai, sau đó đột nhiên phùm một tiếng!
Ny Ti lúc này mới phản ứng lại, song giờ phút này Bối Bối đã tiến vào bên trong hồ dung nham, Ny Ti nhất thời mơ hồ! Trong đầu nàng còn nhớ rõ rõ ràng, thiếu niên kia tuy rất thích trêu chọc, nhưng có đôi khi lại rất chân thành quan tâm đến nàng!
"Bối Bối, đã chết rồi sao?" Ny Ti cảm thấy trong tâm phảng phất như bị xé rách đi.
"Ny Ti, ngươi làm gì!" Tát Lạc Mông quát, đồng thời hắn cũng bay đến bên cạnh Ny Ti.
"Ca, Bối Bối hắn ..." Ny Ti đôi mắt ngân ngấn nước.
Tát Lạc Mông quát: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì chứ? Bối Bối kia căn bản là cố ý. Thân thể hắn rất mạnh biết có thể chống lại cho nên cố ý làm như vậy, đối với hắn căn bản không nguy hiểm! Muội phải nhớ kỹ, mấy người Lâm Lôi là cừu nhân của chúng ta, may là bọn chúng đã chết, Nếu không ..."
Tát Lạc Mông trong lòng vẫn tràn đầy oán hận.
"Nhưng, nhưng Bối Bối nếu như không quan tâm đến muội, hắn hoàn toàn có thể không cứu muội mà" Ny Ti giải thích.
"Hắn chính là muốn cho muội nghĩ như vậy" Tát Lạc Mông hừ lạnh nói. "Ny Ti, Bối Bối này, tâm tư rất xảo trá".
Chỉ nghe thấy âm thanh đùng đùng, vách tường huyệt động lại ở rộng ra bốn phía, không gian huyệt động lại mở lớn. A Lý Khuê Ân ôm con mèo nhỏ màu vàng đặt xuống mặt đất, Tát Lạc Mông cũng kéo muội muội mình bay ra sau.
Nơi đáy hồ dung nham màu vàng, có một chỗ dung nham lại tự động tránh ra, hình thành một khu vực chân không, Lâm Lôi cùng Địch Lỵ Á hai người đang ôm nhau ở đó.
"Đây, đây là chuyện gì xảy ra vậy?" Lâm Lôi và Địch Lỵ Á đều tỉnh dậy.
Địch Lỵ Á lập tức dùng thần lực chữa trị thân thể, đồng thời nghi hoặc nhìn về phía Lâm Lôi, Lâm Lôi cũng lắc đầu: "Ta cũng không biết".
Chợt, Lâm Lôi cùng Địch Lỵ Á đều cười.
"Lâm Lôi, muội cũng tưởng rằng đã chết rồi" Địch Lỵ Á nhẹ giọng nói.
"Ta cũng tưởng rằng, mình đã chết" Lâm Lôi trong lòng cảm thấy ấm áp, nhân sinh có thể có thê tử như vậy, còn muốn gì nửa?
Tử vong thực sự đã bước chân tới, đặc biệt là lần này, Lâm Lôi thực sự tưởng rằng mình đã chết, ai ngờ lại không chết. Loại cảm giác này đích xác rung động tận tâm linh.
"Lâm Lôi" Địch Lỵ Á trong lòng Lâm Lôi, ngửa đầu nhìn Lâm Lôi "Trải qua lần này đây, trong lòng muội cảm thấy rất thoải mái. Lâm Lôi, mặc dù tại địa ngục có rất nhiều nguy hiểm, nhưng chỉ cần có chàng, chỗ nào ta cũng không sợ".
Lâm Lôi ôm lấy Địch Lỵ Á, trong lòng tràn đầy hạnh phúc nồng đậm, hắn không có lên tiếng.
"Hai vợ chồng các ngươi thực đúng là thoải mái" Một đạo thanh âm trầm thấp vang lên trong đầu Lâm Lôi, Địch Lỵ Á.
Lâm Lôi, Địch Lỵ Á nhất thời thất kinh "Ngươi là ai?" Lâm Lôi mở miệng nói.
"Lọt vào Dịch thái kim viêm hồ này, trừ hai ngươi ra, những người khác đều đã chết. Ngay cả thượng vị thần cũng đã chết" Thanh âm trầm thấp kia tiếp tục nói.
Lâm Lôi, Địch Lỵ Á trong nháy mắt hiểu rõ thân phận của người này.
"Ngươi là hỏa sơn cự nhân?" Lâm Lôi mở miệng nói.
"Đúng, ngươi có thể gọi ta là Phổ Tư La" thanh âm trầm thấp kia nói.
"Phổ Tư La?" Lâm Lôi đột nhiên nhớ tới con mèo nhỏ màu vàng mà A Lý Khuê Ân ôm trong lòng, A Lý Khuê Ân tựa hồ gọi nó là Phổ Tư La.
"Ngươi là tứ thần thú gia tộc, quan trọng nhất, ngươi và Bối Bối kia quan hệ không tệ, cho nên, chủ nhân để cho ta tha cho các ngươi một mạng. Cho hai người các ngươi tiến vào trong Dịch thái kim viêm hồ này, cũng chỉ là tạm thời mê hoặc Tát Lạc Mông kia thôi".
"Các ngươi bây giờ cứ ở chỗ này đi, ta sẽ không lấy cái mạng nhỏ của các ngươi. Nói vậy các ngươi cũng biết. Ta lúc nào cũng có thể giết chết các ngươi. Đừng có mong bỏ trốn".
Lập tức, thanh âm kia liền biến mất.
Lâm Lôi cùng Địch Lỵ Á hai người nhìn nhau cười, Địch Lỵ Á nói: "Lâm Lôi, trước ta thấy A Lý Khuê Ân kia không dám động thủ với Bối Bối, tha cho Bối Bối, ta đã nghĩ ... Tại sao lại không tha cho chúng ta chứ? Thì ra, A Lý Khuê Ân này có ý định như vậy".
Lâm Lôi cũng cười.
Đích xác. Những người khác tiến vào cái hồ dung nham màu vàng này đều đã chết, điều này làm cho Tát Lạc Mông có ý nghĩ sai lầm ... phàm là tiến vào hồ dung nham màu vàng này đều sẽ chết.
Nhưng thực ra, hồ dung nham màu vàng này là do Phổ Tư La khống chế, nó không muốn đối phương chết, tự nhiên sẽ không chết.
"Thực lực của Phổ Tư La này, cũng rất đáng sợ" Lâm Lôi trong lòng thất kinh, cái loại dây linh hồn lực trực tiếp từ cửa khẩu phòng ngự linh hồn của mình mà xuyên vào, Lâm Lôi sớm biết, cường đại thượng vị thần mới có thể làm được việc này.
Mà lần này đây, quả thực đã gặp.
"Phụp!"
Đột nhiên một bóng người cực nhanh hướng xuống đáy nước vọt tới, đang xác minh nơi mình mới tới. Lâm Lôi cũng rõ ràng cảm thấy dao động của linh hồn: "Bối Bối, ngươi cũng xuống đây làm gì!" Bối Bối chỉ chốc lát đã vọt tới khu vực khối chân không này.
"Lão Đại, các người quả nhiên không có việc gì" Bối Bối nhìn thấy Lâm Lôi cùng Địch Lỵ Á, nhất thời mừng rỡ.
"Các ngươi thực đúng là phiền phức!" Thanh âm của Phổ Tư La lại một lần nữa vang lên trong đầu ba người.
"Hắn là ai vậy?" Bối Bối sắc mặt biến đổi.
Lâm Lôi giải thích: "Đây là Hỏa sơn cự nhân Phổ Tư La".
"Phổ Tư La? Chẳng lẽ là con mèo kia?" Bối Bối hai mắt sáng ngời.
"Đừng so ta với mèo!" Thanh âm phẫn nộ của Phổ Tư La vang lên "Được rồi, ba người các ngươi cứ ở trong này cho ta, đừng đi ra ngoài. Thanh âm bên ngoài hoàn toàn có thể truyền vào, yên tâm ... thanh âm các ngươi nói chuyện sẽ không truyền ra đâu".
Lâm Lôi, Địch Lỵ Á, Bối Bối ba người ở tại đáy hồ dung nham màu vàng. Quả nhiên nghe được thanh âm ở trên truyền vào. A Lý Khuê Ân ôm con mèo nhỏ màu vàng, cười nhạt nhìn vào Tát Tư La trước mắt: "Tát Tư La, những người đó đều đã chết, ta đã cho ngươi thể diện, ngươi bây giờ hẳn là đem tài phú của gia tộc ngươi đưa cho ta rồi chứ. Ở trên người hay là để ở chỗ nào?"
Ny Ti giờ phút này có chút khẩn trương.
Tát Tư La cũng cười nhạt nói: "Đúng, ta thừa nhận ta là người của Bác Y gia tộc. Nhưng A Lý Khuê Ân tiên sinh, ta phải nói cho ngươi một tin tức".
"Nói đi" A Lý Khuê Ân nhướng mày, hắn tựa hồ cảm giác được không đúng.
"Kim tiền trên người ta, kể cả ở bên ngoài, không vượt qua quá mười triệu mặc thạch!" Tát Lạc Mông cười nhạt nói.
Mười triệu mặc thạch, đối với thượng vị thần bình thường cxung tính là rất lớn, nhưng đối với A Lý Khuê Ân lại không coi là cái gì, đối với Bác Y gia tộc càng chỉ là cửu ngưu nhất mao (một cái lông trên chín con trâu).
"Ngươi chơi ta?" A Lý Khuê Ân sắc mặt biến đổi.
Tát Lạc Mông liền nói: "Không, không, ta không phải chơi ngươi, nói thực cho ngươi biết, hai lão người hầu của ta năm đó đích xác là mang đến cho ta lượng tài phú rất lớn, nhưng ... ta đã đem tài phú này hiến cho một người!"
"Cho ai?" A Lý Khuê Ân nhướng mày "Ngươi cũng đừng mong lừa gạt ta".
"Ngả Khẳng đại nhân!" Tát Lạc Mông hồi đáp.
A Lý Khuê Ân sắc mặt biến đổi: "Ngả Khẳng?" A Lý Khuê Ân không khỏi tức giận dâng lên, phẫn nộ quát "Tát Lạc Mông, Ngả Khẳng đại nhân đúng là lợi hại, ta không dám động đến hắn, nhưng ... ngươi cho rằng tùy tiện báo ra một cái tên là có thể để ta buông tha cho, ngươi tại sao không nói Bối Lỗ Đặc, tại sao không nói là Chủ thần Tử Kinh Quân chủ vĩ đại đi? Báo cái tên, ai cũng báo được!"
Tát Lạc Mông vừa lật tay, trong tay liền xuất hiện một khối lệnh bài màu đen, mặt trên có hoa văn phức tạp.
"Ngươi hẳn là nhận biết khối lệnh bài này chứ" Tát Lạc Mông nói.
"Hử?"
A Lý Khuê Ân sắc mặt biến đổi, nhất thời trầm mặc. Hắn nhận ra, đây đích thực là lệnh bài của Ngả Khẳng đại nhân, Tát Lạc Mông này nếu có khối lệnh bài này khẳng định là có quan hệ với Ngả Khẳng không tầm thường, hoặc có thể nói ... Nhận mệnh lệnh của Ngả Khẳng mà làm việc.
Ngả Khẳng, tại Tử Kinh đại lục tuyệt đối nhân vật số một số hai, có người hoài nghi hắn đã đạt tới đại viên mãn.
Hắn từng làm Tu La, sau lại chủ động thối vị, để cho một thất tinh ác ma khác kế nhiệm. Không ai cho rằng thực lực Ngả Khẳng không đủ. Mọi người đều rõ ràng Ngả Khẳng rất đáng sợ! Mặc dù không phải Tu La, nhưng thực lực của hắn, tuyệt đối vượt qua tuyệt đại đa số Tu La.
Tử Kinh đại lục Ngả Khẳng, Huyết Phong đại lục Bối Lỗ Đặc, đều là nhân vật chói sáng nhất.
"Rột rột" Trong cả huyệt động chỉ có thanh âm của dung nham màu vàng quay cuồng, một mảng yên tĩnh.
"Y Ni Qua, ngươi nói làm sao bây giờ?" A Lý Khuê Ân quay đầu nhìn về phía sau, đột nhiên vách tường hé ra một thông đạo, từ trong xuất hiện một người, đúng là Y Ni Qua.
Y Ni Qua đi ra, hắn lắng nghe.
"Tát Lạc Mông này hắn mặc dù có lệnh bài của Ngả Khẳng đại nhân, nhưng không có nghĩa là hắn không có tài phú của gia tộc" Y Ni Qua mở miệng nói "Ngươi là ..." Tát Lạc Mông, Ny Ti đều nhìn chằm chằm vào hắn.
"Ta tại Sa mạc cổ bảo đã gặp qua ngươi" Ny Ti kinh hô.
Y Ni Qua nao nao, đúng, lúc ấy khi sa mạc cổ bảo sụp đổ, Y Ni Qua cùng mấy người này dĩ nhiên đã gặp nhau.
Y Ni Qua mỉm cười: "Đúng, Tát Lạc Mông, ta chính là đuổi giết người của ngươi, thì sao?"
"Là lần này đây?" Tát Lạc Mông cũng có chút phản ứng.
"Đúng, thân phận của ngươi, là ta nói cho A Lý Khuê Ân đại nhân" Y Ni Qua cười khẽ một tiếng "Hừ, ngươi năm đó tại Lương An phủ, bị người của Bác Y gia tộc đuổi khỏi cửa. Mặc dù đây là việc nhỏ, nhưng ta lúc đầu đã chú ý tới".
Tát Lạc Mông giật mình.
"Tiểu tử Lâm Lôi đáng thương kia, oan uổng mà không nói gì được" Y Ni Qua nở nụ cười.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
98 chương
1553 chương
8 chương
1291 chương