Bàn Long
Chương 433 : Đồng La Sơn
Trong tửu quán ở Hách Tư thành. Tất cả mọi người bị bao vây đều kinh hãi.
Lôi Cách đại nhân vô cùng cường đại, ở trước mặt người thiếu niên đội nón cỏ giống như một đứa bé không hề có chút phản kháng, liền bị giết chết, hơn nữa nhìn bộ dáng vị thiếu niên đội nón cỏ rất nghe lời vị thanh niên đang ngồi kia, như vậy thực lực vị thanh niên kia lại càng thêm đáng sợ.
"Bọn họ?" Bối Lệ Tháp dựa vào người của phụ thân, kinh dị nhìn bọn Lâm Lôi.
Lúc này Lâm Lôi cũng cau mày.
"Đại nhân, sao người hãm hại ta?" Trung niên tóc dài màu bạc bị vậy bên trong bi thảm hỏi.
Hắn biết rằng nếu Lâm Lôi và Bối Bối muốn giết hắn, hắn chết chắc không nghi ngời gì.
"Lão đại của ta bảo ngươi lại đây." Bối Bối trừng mắt nói. Trung niên tóc dài màu bạc thân thể khẻ run lên, lập tức ngoan ngoãn đi tới trước mặt Lâm Lôi, cung kính chờ nghe Lâm Lôi sai bảo.
"Thưa đại nhân tên tôi là Tát Địch!" trung niên tóc dài màu bạc báo tên của mình ra.
"Ngươi đến từBa Đạt vi diện Đia ngục sao?" Lâm Lôi lạnh nhạt hỏi. Đồng thời Lâm Lôi cũng thi triển thần chi lãnh vực khiến cho những người trong tửu quán không nghe được bọn họ nói chuyện.
"Vâng, đúng vậy thưa đại nhân." Tát Địch có vẻ cực kỳ hợp tác.
Dù sao trên mặt đất còn nằm một cái thi thể, Tát Địch hiểu rõ ràng, hai người trước mặt là sát thần, Một khi họ bất mãn thì sợ rằng hắn có thể ra tay giết chết hắn. Bây giờ chỉ còn cách hết sức hợp tác với đối phương, mong làm cho đối phương hài lòng, thì như vậy mới có thể bảo toàn được mạng sống.
Lâm Lôi ánh mắt trở nên sắc bén nhìn lên dừng lại ở trên người Tát Địch. Trầm giọng nói: "Ta hỏi ngươi. Chủ nhân Đồng La Sơn là ai?"
Chủ nhân Đồng La Sơn!
Lâm Lôi có chút cảm thấy lo lắng về một người. Vừa rồi tên Lôi Cách trước khi chết hắn nói sư phụ hắn chính là chủ nhân Đồng La Sơn. Có thể trở thành sư phụ của thánh vực cường giả cực hạn thì tất nhiên không phải là nhân vật tầm thường. Giết chết Lôi Cách. Lâm Lôi phải tìm hiểu xem thân phận của chủ nhân Đồng La Sơn là như thế nào.
"Ngài hỏi về sư phụ?" Tát Địch có chút kinh ngạc.
Lâm Lội hơi gật đầu.
"Sư phụ của ngươi tên là gì, chúng ta cũng đều không biết, bởi vì người đó sống ở tại Đồng La Sơn. Cho nên, chúng tôi đều gọi là chủ nhân Đồng La Sơn." Tát Địch khi nói đến Đồng La Sơn chủ nhân trong mắt hiện lên vẻ sùng bái, "Sư phụ, theo ta thấy thì đó là một người rất mạnh."
"Nga?" ánh mắt Lâm Lôi trở nên mông lung.
Tát Địch tiếp tục nói: "Mặc dù chúng ta từ Ba Đạt vi diện Ngục giám, đến Ngọc Lan đại lục mới hơn 20 năm, nhưng trong khoảng thời gian này sư phụ chỉ điểm cho hai người thánh vực cực hạn, đột phá thành thần." Tát Địch lộ ra vẻ kính phục. "Có thể chỉ điểm cho một người đột phá bình cảnh. Một người có năng lực vĩ đại như thế sao lại không đáng được khâm phục?"
"Cái gì?"
Lâm Lôi chợt tĩnh táo lại, sắc mặt đại biến.
Bối Bối ở bên cạnh cũng khó có thể tin nói: "Ngươi vừa rồi nói là. Hai người gần đây đạt tới thần cấp đều là do sư phụ ngươi chỉ điểm sao?"
Bình cảnh, nếu đúng là bình cảnh, thì tự nhiên khó có thể đột phá.
Ngay chính Bối Lỗ Đăc đại nhân năng lực cường đại như vậy, lúc đầu biết bọn Đức Tư Lê đang ở bình cảnh, cũng chỉ có thể khuyên bọn họ nên kiên nhẫn tin vào bản thân thôi chứ không thể chỉ điểm một chút gì cả. Có thể chỉ điểm thánh vực cường giả cực hạn đột phá bình cảnh thì người đó phải đạt đến năng lực vô cùng đáng sợ.
"Vậy Đồng La Sơn chủ nhân đã đạt đến cấp bậc cường giả nào rồi?" Lâm Lôi lập tức hỏi.
"Không biết!" Tát Địch lắc đầu nói: "Bất quá, bất quá nghe nói hai huynh đệ của sư phụ đều là trung vị thần."
Bối Bối và Lâm Lôi nhìn nhau.
Huynh đệ đều là trung vị thần? Như vậy Đồng La Sơn chủ nhân ít nhất cũng là trung vị thần.
"Gây ra đại hoạ rồi." Bối Bối dùng linh hồn truyền âm nói với Lâm Lôi.
Lâm Lôi an ủi cười nói: "Bối Bối xem ra chuyến du lịch này của chúng ta buộc phải kết thúc rồi." Chuốc thù với đại địch như thế, tất nhiên là phải mau chóng trở về Long Huyết thành rồi.
"Ài!" Bối Bối gật đầu.
"Vị đại nhân này không cần quá lo lắng." Tát Địch mặc dù không nghe Lâm Lôi cùng Bối Bối nói chuyện, nhưng hắn có thể đoán được ý nghĩ của Bối Bối, liền nói: "Xin hai vị đại nhân cứ yên tâm, các ngài giết chết Lôi Cách, sẽ không có ai tìm đến các ngài làm phiền đâu."
Lâm Lôi và Bối Bối có chút kinh ngạc.
"Oh" Lâm Lôi nhìn hắn chờ hắn nói tiếp.
Bối Bối liền hỏi: "Tất Địch sư phụ các ngươi, chẳng lẽ không vì đệ tử mà ra mặt sao?"
Tát Địch liền nói: "Hai vị đại nhân, Đồng La Sơn chủ nhân là thân phận như thế nào? Ta cùng Lôi Cách chỉ là thánh vực cực hạn thì sao có tư cách làm đệ tử được?"
"Nhưng là, các ngươi xưng hô hắn là sư phụ mà?" Bối Bối nghi hoặc nói.
Tát Địch cười nhạo nói: "Hai vị đại nhân. Chúng ta xưng hô Đồng La Sơn chủ nhân là sư phụ, thực ra cũng chỉ là cách xưng hô thôi. Đồng La Sơn chủ nhân cũng không có nhận chúng tôi là đệ tử."
Lâm Lôi nhướng mày: "Nói rõ ràng thêm chút nữa đi."
Tát Địch giải thích: "Hai vị đại nhân, chúng ta đều là từ vi diện ngục giam trốn ra được, rồi sao đó định cư ở nơi này. Chỉ là nghe được Đồng La Sơn chủ nhân là tuyệt thế cường giả. Nên mọi người bàn nhau là đến xin hắn chỉ điểm phương pháp tu luyện. Đến xin Đồng La Sơn chủ nhân có rất nhiều người mạnh. Ta và Lôi Cách chỉ là hai người trong số đó thôi. Chỉ la chúng ta đi theo Đồng La Sơn chủ nhân nhận được một ít sự chỉ điểm nên mới cung kính xưng hô là sư phụ."
"Nếu như chúng ta có một sư phụ như vậy, thì tại vi diên ngục giam đâu có bi thảm như vậy."
Lâm Lôi và Bối Bối nhất thời hiểu ra.
"Các ngươi da mặt đều rất dày a" Bối Bối cười nói.
Tát Địch chi biết cười xấu hổ.
"Này, vậy Đồng La Sơn chủ nhân thực sự là một kỳ nhân."
Lâm Lôi than thở. Như vậy một cường giả đến xin hắn chỉ điểm phương pháp tu luyện thì khỏi phải mày mò sao.
"Ngươi nói gần đây nhất hai người đã đột phá thần cấp, đều do Đồng La Sơn chủ nhân chỉ điểm.?" Lâm Lôi đến giờ phút này vẫn chưa thể tin được.
"vâng, dúng là như vậy." Tát Địch thở dài nói. "Điều đó xác thực vô cùng, ta biết một người trong số họ."
"Có một kỳ nhân như thế tại sao chúng ta không đến xem qua chứ? Bối Bối ngươi nói sao?" Lâm Lôi nhìn về phía Bối Bối, Bối Bối cũng đồng ý gật đầu, đồng thời quay đầu về phía Tát Địch nói" Đồng La Sơn nằm ở địa phương nào?"
"Đồng La Sơn nằm tại phía nam Thần Thánh đồng minh, nơi đó có rất nhiều ma thú cư ngụ, nới ở của sư phụ hắn là một ngọn núi lớn ở trong đó, Tát Địch giải thích nói: "Cách nơi này đại khái khoảng hai ngàn dặm. Hai vị đại nhân nêu muốn đi xin sư phụ chỉ điểm cho cũng được, nhưng sẽ không dơn giản như vậy vì cũng có rất nhiều thánh vực cực hạn và thần cấp cường giả cũng đến xin chỉ điểm a."
Lâm Lôi trong lòng càng thêm sợ hãi.
Vị Đồng La Sơn chủ nhân này đúng là bất phàm. Lâm Lôi càng thêm muốn đi gặp mặt hắn.
"Hai vị đại nhân xin hãy chuẩn bị tâm lí, sư phụ muốn chỉ điểm cho ai thì phải xem tâm tình của sư phụ." Tát Địch giải thích nói: "Chúng ta đi Đồng La Sơn đã phải đợi rất lâu mới có thể gặp được sư phụ."
"Có thể gặp được hay không gặp được. Thì xem như một chuyến du lịch vậy." Lâm Lôi cười nhạt nói.
"Đi, chung ta mau lên đường." Bối Bối có chút gấp gáp.
Tát Địch thái độ thực cung kính nói: "Tôi có thể dẫn đường cho hai vị đại nhân. Thì thực vinh hạnh cho tôi." Lúc này Tát Địch đi trước ra khỏi tửu quán. Lâm Lôi và Bối Bối hai người cũng đi theo ra ngoài, Lâm Lôi thu hồi lại thần chi lĩnh vực mọi người trong tửu quán có thể nghe được bọn họ nói chuyện. "Hai vị ..." Bối Lệ Tháp vội vàng đuổi theo, muốn cảm ơn nhưng lại bị Lâm Lôi dùng thần cho lĩnh vực ngăn trở ở bên ngoài.
"hô!"
Ba đạo nhân ảnh trực tiếp bay lên trời, rất nhanh biến mất ở phía chân trời phương nam.
"Hai cường giả kia là ai vậy, mà ngay cả thánh vực cực hạn Lôi Cách đại nhân một chiêu đã bị giất chết." Lúc này mọi người trong tửu quán mới dám nói chuyện, đấu thời đi ra ngoài nhìn lên bầu trời, chỉ còn thấy bóng bọn Lâm Lôi phía xa.
"vị thiếu niên kia thực quá lợi hại hai ngón tay tựa như một thanh đao xuyên qua giáp trụ của thánh vực cực hạn cường giả."
"Ta nói vị thanh niên kia mạnh hơn ..."
Trong tửu quán một đám người đang kích động bàn luận. Mà Bối Lệ Tháp ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Lôi biến mất ở chân trời. Sự cảm kích của nàng bây giờ chỉ biết chôn chặt ở trong lòng.
Ngọn núi Đồng La Sơn, kỳ thực chỉ cách quê của Lâm Lôi Điều Sơn trấn cũng không quá xa, cũng thuộc về Ma Thú lĩnh.
Chỉ là có cường giả ở khu vực này nên ma thú không dám xuất hiện.
"Đó chính là Đồng La Sơn!" Đứng giữa không trung, y bào bay trong gió Tát Địch chỉ ngọn núi phía dưới nói.
Bên cạnh Tát Địch tất nhiên là Bối Bối và Lâm Lôi rồi.
"Hình như không có bao nhiêu người a?" Lâm Lôi có chút kinh ngạc. Dựa theo sự giải thích của Tát Địch, thì có rất nhiều cường giả đến bái kiến vị Đồng La Sơn chủ nhân này. Như vậy tất nhiên là hắn rất có tài. Nhưng mà Lâm Lôi nhìn qua cái phủ đệ bên dưới, thì chỉ có vài người."
Tát Địch giải thích: "Sư phụ và hai người huynh đệ đã từng nói qua với chúng tôi là, sau khi được sư phụ chỉ điểm thì trong mười năm sẽ không được trở lại quấy rầy sư phụ."
"Oh" Lâm Lôi chợt hiểu.
Dù sao Ngọc Lan đại lục cường giả cũng rất nhiều. Biết sự tồn tại của vị Đồng La Sơn chủ nhân chắc cũng không nhiều lắm. Sau khi được chỉ điểm thì trong mười năm không được quay lại quấy rầy, cũng không trách người trong phủ đệ lại rất ít.
"Đi xuống." Lâm Lôi là người thứ nhất nắhm phía dưới bay xuống.
Chỗ ở của Đồng La Sơn chủ nhân, là một phủ đệ u tĩnh. Lâm Lôi nhìn cái phủ đệ trước mắt không khỏi cảm thấy sợ hãi.
"Cái phủ đệ này ..." Lâm Lôi cảm giác được từ trong phủ đệt phát ra mênh mông khí tức của thổ hệ nguyên tố.
Tát Địch cũng lộ ra vẻ sùng bái nói: "Cái phủ đệ này, đều do thổ hệ nguyên tố ngưng tụ thành. Người xem vách tường của toà phủ đệ này không có lấy một cái khe. Có thể dễ dàng khống chế thổ nguyên tố để hình thành một toà phủ đệ, thực sự lá quá cao cường."
"Ngươi có chỗ không biết." Lâm Lôi vẻ mặt nghiêm túc nói.
"Oh?" Tát Địch kinh ngạc nhìn Lâm Lôi.
Lâm Lôi trịnh trọng nhìn về phía toà phủ đệ kia, Tát Địch chỉ là thánh vực cực hạn, lại không tu luyện Đại địa pháp tắc, toà phủ đệ này được địa nguyên tố hình thành như thế nào, nhưng Lâm Lôi lại biết rất rõ.
"Mặc kệ là có phải là Đại Địa Thủ Hộ Thánh Khải hay là cấm ky ma pháp địa nguyên tố ngưng tụ thành Đại Địa Thủ Hộ đều chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian hạn chế." Lâm Lôi khó có thể tin. Người ta muốn kiến tạo toà phủ đệ thì không có khả năng duy trì quá một giờ. Sau một giờ lại ngưng tụ thêm một lần nữa sao.
"Hơn nữa nếu do địa nguyên tố ngưng tụ thành thì sao màu sắc lại ..." Lâm Lôi nhìn thấy toà phủ đệ cổ phác kia lại là màu đen. "Đây là màu của Hắc ngọc!" Lâm Lôi biết khi đạt đến thấn cấp nếu sử dụng Đại Địa Thủ Hộ Thánh Khải thì Đại Địa Thủ Hộ Thánh Khải có màu đen tức là Hắc Ngọc cấp bậc.
Hắc Ngọc cấp bậc Đại Địa Thủ Hộ Thánh Khải thi triển ra sẽ duy trì không được bao lâu.
Nhưng mà người ta lại lại dùng để hình thành nên một toà phủ đệ?
"Lại có người đến?" đại môn của phủ đệ vang lên tiếng mở cửa. Một cái đầu trọc lóc bóng lượng thò ra ngoài. Nhác thấy người đó Tát Địch liền cung kính hành lễ bái kiến: "Bái kiến Bá Tư Cát đại nhân."
"Lại là ngươi?" Đại hán đầu trọc lóc bóng lưỡng nhướng mày. "Oh. Cũng đúng. Lần trước ngươi đến cũng đã trên mười năm>". Nói xong vị đại hán đầu trọc lóc bóng lưỡng nhìn về phía Bối Bối và Lâm Lôi hai người. Ánh mắt ẩn chứa tia tò mò, đánh giá Bối Bối và Lâm Lôi hồi lâu.
Lâm Lôi và Bối Bối cũng khiêm tốn hành lễ.
"Ta là lão Tam, ta cho hai người các ngươi đi vào. Về phần ngươi, hãy kiếm một chỗ nào đó tạm nghĩ ngơi." Đại hán đầu trọc lóc bóng lưỡng nói.
"Chúc mừng hai vị đại nhân." Tát Địch không chút phiền não ngược lại quay qua chúc mừng bọn Lâm Lôi và Bối Bối.
Đến bái kiến Đồng La Sơn chủ nhân. Không phải ai cũng đến lần đầu là được cho vào gặp mặt, cho nên Tát Địch lúc này khom người hành lễ một mình rời đi.
"Ba Cát Tư tiên sinh?" Lâm Lôi mở miệng nói.
"Thực không hiểu chuyện gì xảy ra. Lão tam ta thấy hai người các ngươi vận khí thực là tốt." Đại hán đầu trọc lóc bóng lưỡng mở miệng nói, đồng thời dẫn bọn Lâm Lôi và Bối Bối hai người đi vào trong. "Nghe đây, nhìn thấy lão Tam ta thì phải cung kinh."
Lâm Lôi và Bối Bối hai người nhìn nhau. Mỉm cười cùng quan sát toà phủ đệ.
Toà phủ đệ này hoàn toàn do Thổ nguyên tố ngưng tụ thành. Những người ở trong toà phủ đệ này đều cảm thấy toàn thân vô cùng dễ chịu. Lúc này ở trong sân có hai vị trung niên đang cùng nhau nói cười nói.
"Một người trong số họ là Đồng La Sơn chủ nhân phải không?" Ánh mắt Lâm Lôi dừng lại ở trên người hai người kia.
Truyện khác cùng thể loại
18 chương
98 chương
1553 chương
8 chương
1291 chương