Bàn Long
Chương 181 : Thủ
Hỏa quang rọi xuống, khuôn mặt mọi người khi tỏ khi mờ, mùi của máu tanh vẫn còn đang tràn ngập, hai phe nhân mã vừa rồi còn đang mải giết chóc đều lẳng lăng nhìn thi thể bị hóa thành thịt vụn kia, đoạn lại nhìn sang kẻ lưng đeo Hắc Ngọc trọng kiếm - Lâm Lôi.
Một vị bát cấp cường giả a, cũng một kiếm là bị giết chết.
Chuyện này ...
Thực khó tin!
"Các huynh đệ, lên, giết chết lũ cường đạo này!" Đại hồ tử Mã Long là người đầu tiên có phản ứng, lập tức hưng phấn cao giọng hô lên, "Giết chết lũ hỗn đản này, báo thù cho các huynh đệ đã hi sinh!"
Đám cường đạo vừa nghe thấy tiếng của Đại hồ tử Mã Long, cả đám đều tỉnh táo lại. Thủ lĩnh Độc nhãn xà Mạch Kim Lợi của bọn chúng đã bị người ta một kiếm giết chết. Đừng nói đám dong binh hộ vệ này, chỉ mình nam tử lưng mang trọng kiếm kia, một mình cũng đủ để làm cỏ bọn chúng rồi.
"Báo thù, báo thù, giết." Đám dong binh hộ vệ đôi mắt tỏa sáng, khí thế đại thịnh. Tất cả cầm vũ khí trong tay đều ầm ầm xông lên giết chóc.
"Chạy mau a!"
Đám cường đạo hô to, cả đám đều bỏ qua hết thảy vội vàng bỏ chạy. Đám cung tiễn thủ trong dong binh hộ vệ lập tức khai cung, lạnh lùng nhìn bóng người đang thoát đi, từng đạo mũi tên cực nhanh bắn ra, "Phập.""Phập" ... Sáu tên cường đạo bị cung tiễn xuyên thủng, tức thì ngã xuống đất.
Còn lại hơn bảy mươi têni chỉ trong nháy mắt đã biến mất phía xa xa trong màn đêm.
Đám dong binh hộ vệ cũng không truy đuổi tới cùng, chỉ đuổi theo khoảng trăm thước liền quay trở lại, dù sao nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ xa đội.
"Phù!"
Xa đội thương nhân, hành nhân, cả đám đều thở phào một hơi. Mà đám dong binh hộ vệ sắc mặt nhìn cũng không được tốt cho lắm, đi thu thập thi thể của mười mấy dong binh đã chết đi.
"Mọi người tiếp tục nghỉ ngơi đi." Mã Long cất cao giọng.
Lúc này, trong đám dong binh hộ vệ cũng có không ít người bị thương, phải trị liệu một chút. Xa đội mấy trăm người kia cũng im lặng trở lại, đều tự trở về chỗ của mình. Những người thường xuyên đi lại ở bên ngoài cũng thường xuyên gặp phải những chuyện thế này, nên không hề cảm thấy quá kinh hãi.
Một đống lửa lớn được đốt lên, mười mấy thi thể dong binh được những người khác an táng tại mảnh đất hoang vu bên đường, cuộc sống trên lưỡi đao ngọn cỏ của dong binh tùy thời có thể chết đi, một khi bọn họ chết đi, thi thể đều được chôn tại chỗ. Các dong binh đội viên khác nhiều nhất thì có thể đưa một số di vật của họ mang về.
Lâm Lôi lưng đeo trọng kiếm, dựa vào một gốc cây đại thụ lẳng lặng nhìn đám dong binh.
"Lôi đại nhân." Trong xa đội không ít thương nhân cùng chạy tới, đến chỗ Lâm Lôi tỏ vẻ cảm kích. Thậm chí có người tặng kim tệ cho Lâm Lôi để tỏ lòng cảm tạ, song hắn đều cự tuyệt hết.
"Các huynh đệ, đi thôi." Mã Long hô lên một tiếng.
Tất cả dong binh đều đứng ở trước những nấm mộ, cùng khom người thực hiện đại lễ. Trong cái nghề dong binh, tử vong là rất bình thường. Lúc này đám dong binh mới trở lại vị trí.
Thủ lĩnh đội dong binh, Đại hồ tử Mã Long mang theo Lãng Tư, Lộ Đức hai người đi đến chỗ Lâm Lôi, rất là cảm kích nói: "Lôi đại nhân, đa tạ ngài, lần này nếu không có ngài, đội dong binh này của chúng ta ..." Nói đến đây Mã Long lắc đầu.
"Lôi ca, lần này là người đã cứu dong binh đoàn chúng ta." Lộ Đức tuổi còn trẻ cũng cảm kích thêm vào.
Vô luận lúc trước nhắc nhở, hay là cuối cùng một lần ra tay đều có thể xem là cứu dong binh đoàn bọn họ.
"Không cần." Lâm Lôi cười khẽ.
"Lôi đại nhân, đây là một vạn kim tệ." Mã Long từ trong lòng bàn tay hé ra một ma tinh tạp, "Ma tinh tạp này không ký tên, bên trong còn có một vạn kim tệ. Lôi đại nhân, ngài phải nhận lấy. Lần này nếu không phải có ngài, chúng ta cả dong binh đoàn đừng nói hoàn thành nhiệm vụ, e rằng sống sót cũng không có khả năng."
Lâm Lôi cười lắc đầu.
"Lôi ca, người nhận lấy đi chứ." Lãng Tư lập tức khuyên, đám dong binh này, phần lớn đều rất có hào khí. Những dong binh cả ngày sống ở ranh giới sinh tử, đối với nghĩa khí, ân đức những thứ này trong mắt họ đều vô cùng trọng yếu.
"Ngươi nhìn ta giống người thiếu kim tiễn sao?" Lâm Lôi nhìn về phía ba người.
Trong không gian giới chỉ của Lâm Lôi có chừng hai mươi hai ma tinh tạp đều trị giá một ức kim tệ. Hai mươi hai ức kim tệ, con số khổng lồ này ngay cả Đạo Sâm thương hội cũng sẽ không dễ dàng xuất ra.
Một số gia tộc lợi hại trong tứ đại đế quốc, kiếm tiền cũng rất lợi hại. Song dù bọn họ có lợi hại hơn nữa thì cũng không hơn nổi lượng tiền của cả một vương tộc trong vương quốc.
Dù sao thì những siêu cấp đại gia tộc trong tứ đại đế quốc cũng đều phải đem phần lớn kim tiễn dâng cho hoàng đế.
Như Phân Lai vương quốc, so sánh với những đại gia tộc khác, quyền tự chủ lớn hơn nhiều. Mấy ngàn năm liền tích lũy ... tài phú này đã đạt tới mức dọa người.
Mã Long nghe Lâm Lôi nói như vậy thì sợ run lên, cũng không nài kéo nữa, hắn cũng không dám cùng Lâm Lôi cái cấp cường giả này lôi thôi. Hơn nữa dong binh bọn họ kiếm tiền cũng không dễ dàng.
"Mã Long thủ lĩnh, ngươi đi chiếu cố cho dong binh của ngươi đi, ta thấy không ít người bị thương không nhẹ." Lâm Lôi nói.
"Vậy Lôi đại nhân, xin mời nghỉ ngơi, ta đi trước." Mã Long cung kính đáp, cường giả dù ở nơi nào cũng đều được tôn kính.
Đống lửa cháy to, đại đa số người trong cả xa đội đều không ngủ được nữa, cùng vây quanh đống lửa, trừ một số ít người ngủ, những người khác đều đang bàn về tràng chiến đấu vừa rồi. Khi thì có không ít người hướng ánh mắt nhìn vào Lâm Lôi, hiển nhiên đối tượng nghị luận chính là hắn.
Lâm Lôi giờ phút này đang khoanh chân ngồi, im lặng cảm thụ sự rộng lớn của đại địa, cảm thụ gió tràn ngập khắp thiên địa.
Trải qua ba năm tu luyện ở Ma Thú sơn mạch, đối với con đường tu luyện hắn cũng đã rõ ràng hơn rất nhiều. Vô luận là chiến sĩ tu luyện, hay kể cả ma pháp tu luyện, cuối cùng phải hiểu được tự nhiên.
Tựa như vừa rồi, Mạc Kim Lợi kia kỳ thực cũng đạt tới bát cấp chiến sĩ, Lâm Lôi cũng là bát cấp chiến sĩ.
Nhưng là ở cùng cảnh giới, Mạch Kim Lợi hoàn toàn đình trệ ở kỹ xảo công kích đơn giản, còn Lâm Lôi đã đạt tới tầng thứ ba, có thể lấy Thế áp nhân (lấy thế để thắng người). Thế ở đây chính là Thế của thiên địa, một kiếm xuất ra có thể ảnh hưởng đến không gian chung quanh.
Hai người chênh lệch quá lớn, một kiếm bị giết cũng không có chút nào kỳ quái.
"Nếu ta không vào trong Ma Thú sơn mạch, quên đi hết thảy, hoàn toàn đắm chìm trong tự nhiên suốt ba năm khổ tu, e rằng nếu ở lại Hách Tư Thành cũng khó đề cao được cảnh giới."
Lâm Lôi trong lòng thầm nghĩ.
Trong xa đội mọi người đều khẽ bàn về Lâm Lôi, nhưng hắn dường như chẳng buồn bận tâm, vẫn yên tĩnh tu luyện.
"Lôi, Lôi đại nhân?" Một giọng nói rụt rè từ bên cạnh vang lên.
Lâm Lôi nghe thấy tiếng gọi quay đầu lại nhìn, chính là tiểu thân sĩ, quý tộc thiếu niên Cơ Ân, Lâm Lôi trên mặt lộ ra vẻ tươi cười: "Cơ Ân đúng không? Có chuyện gì sao?"
Cơ Ân nghe thấy Lâm Lôi gọi tên hắn, đáy lòng rất là tự hào, khẽ nói: "Lôi đại nhân, ta có một thỉnh cầu."
"Ngồi xuống rồi nói."
Lâm Lôi thái độ khiến cho Cơ Ân thoáng buông lỏng một chút, cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, hai mắt sùng bái nhìn Lâm Lôi: "Lôi đại nhân, vừa rồi một kiếm thực là lợi hại, ta từ nhỏ đã bị người khi dễ, ta cũng muốn trở thành chiến sĩ lợi hại. Người có thể dạy ta không?"
Lâm Lôi ngẩn ra.
Chiến sĩ tu luyện, không có thể một ngày hai ngày như vậy. Nó là một quá trình khổ tu kéo dài qua nhiều năm tháng, ngoài ra còn cần phải có thiên phú tốt, thêm nữa là người chỉ dạy tốt, ba cái hợp lại mới có thể tạo nên một cường giả.
"Có chút khó khăn, hơn nữa ta cũng không có đủ thời gian dạy ngươi." Lâm Lôi vừa cười vừa đáp.
Cơ Ân cuống quýt lắc đầu, vội vàng xua tay: "Không, Lôi đại nhân, ta không muốn học nhiều lắm, cũng không muốn quá lợi hại, chỉ cần học của người một kiếm nọ là được, như một kiếm vừa rồi." Vừa nói, Cơ Ân vừa dùng tay diễn lại vừa rồi một kiếm.
"Chỉ cần học được một kiếm?" Lâm Lôi dở khóc dở cười.
Một kiếm vừa rồi thoạt nhìn đơn giản, nhưng cũng là mấy chục năm khổ tu của Lâm Lôi, cộng thêm tâm linh giác ngộ, cuối cùng mới ngộ ra Thế, đừng nói là bát cấp chiến sĩ, cho dù là cửu cấp chiến sĩ bình thường sợ rằng cũng rất khó lĩnh ngộ đến cảnh giới Thế.
Dựa theo ghi chép của Ba Lỗ Khắc gia tộc, vị tiền bối sử dụng trọng chùy kia, khi đạt tới cấp bậc Thánh vưc cũng chỉ lĩnh ngộ đến Cử Trọng Nhược Khinh, khi đạt tới Thánh vưc sau hơn mười năm mới lĩnh ngộ ra Thế.
Ma pháp sư, trời sinh so với chiến sĩ càng thêm dễ dàng cảm thụ tự nhiên.
Một chiến sĩ muốn lĩnh ngộ Thế rất khó khăn, so với Lâm Lôi thân kiêm ma pháp sư, chiến sĩ hai dạng chức nghiệp thì khó khăn hơn rất nhiều.
"Rất, rất khó sao? Ta không sợ." Cơ Ân nói ngay.
"Cơ Ân." Một giọng nói ôn nhu vang lên, Chiêm Ni vận bộ đồ màu lam nhạt chạy tới, trong tay đang ôm áo khoác, quan tâm nói với Cơ Ân, "Ban đêm lạnh lắm, mau mặc vào."
Nhưng Cơ Ân lại cắn môi, lắc đầu: "Không."
Chiêm Ni mày không khỏi nhíu lại, nhưng nàng đối với đệ đệ thực không có biện pháp.
Tiếp theo Cơ Ân nói: "Tỷ tỷ, tỷ xem, Lôi đại nhân người chỉ mặc một tấm áo mỏng, ta mặc nhiều như vậy rồi, cứ để mặc ta đi."
Lâm Lôi không nhịn được cười, Cơ Ân này mà cũng so đo với mình, chính là dù mùa đông giá rét, hắn cũng không hề bận tâm nữa chứ nói gì đến hiện tại.
"Cơ Ân, mặc vào đi." Lâm Lôi lên tiếng nói.
Lời Lâm Lôi nói tựa hồ hữu dụng hơn so với Chiêm Ni. "Vâng." Cơ Ân tiếp nhận quần áo trong tay Chiêm Ni mặc lên người, Chiêm Ni cảm kích nhìn về phía hắn: "Đa tạ Lôi đại nhân."
Lâm Lôi mỉm cười gật đầu.
Chiêm Ni cùng Lâm Lôi chỉ khẽ liếc nhau một cái, vậy mà mặt đã thoáng hồng lên rồi.
Nhưng Lâm Lôi trong lúc vô ý bỗng chú ý tới đôi tay Chiêm Ni, vừa nhìn liền khiến hắn giật mình, căn cứ theo quan sát của Lâm Lôi, Chiêm Ni này chẳng nghi ngờ gì là một quý tộc tiểu thư, nhưng tay của nàng so với vảy sừng còn thô ráp hơn.
"Cơ Ân, không nên quấy rầy Lôi đại nhân lâu, Lôi đại nhân cũng cần nghỉ ngơi." Chiêm Ni nhìn Lâm Lôi cười xin lỗi, mặt liền ửng đỏ một mình quay về xe ngựa.
Lâm Lôi nhìn sang phía Cơ Ân.
"Cơ Ân, tỷ tỷ ngươi ở nhà phải làm việc à?" Lâm Lôi rất nghi hoặc, bình thường quý tộc tiểu thư tay rất mềm mại. Chiêm Ni tiểu thư vô luận khí chất hay là ăn mặc tuyệt đối là quý tộc, có điều tay nàng lại ...
Cơ Ân gật đầu: "Đúng vậy, Lôi đại nhân, ngươi đừng nhìn ta ăn mặc như vậy mà lầm, kỳ thực ta chính mình cũng cảm thấy mặc không được tự nhiên đây, ta đã rất lâu rồi không có chính thức mặc như vậy nữa." Cơ Ân cắn môi, "Kỳ thực ta cùng tỷ tỷ của ta đều ở một trấn nhỏ bình thường, được Lan Bá Đặc gia gia chiếu cố chúng ta, bình thường đều là tỷ tỷ quản lý việc nhà hết."
"Ồ?" Lâm Lôi nghi hoặc, "Nhưng tỷ tỷ ngươi cử chỉ không giống thôn nữ bình thường a."
Cơ Ân gật đầu đáp: "Điều này rất bình thường, phụ thân chúng ta là thành chủ một quận thành của Áo Bố Lai Ân đế quốc, địa vị rất cao, chúng ta khi còn bé sống ở Thành chủ phủ, năm ta sáu tuổi, mẫu thân của ta, tỷ tỷ của ta, còn có ta, đều bị đại nương đuổi ra ngoài. Mẫu thân liền đưa chúng ta trở lại nhà phụ mẫu cuả người. Tỷ tỷ khi còn bé được giáo dục theo kiểu quý tộc, khi rời đi tỷ tỷ cũng đã hơn mười tuổi, cái loại thói quen quý tộc này tự nhiên vẫn được duy trì. Khi ta còn nhỏ, mẫu thân ta thân thể không được khỏe, Lan Bá Đặc gia gia một mình chiếu cố không nổi chúng ta, cho nên tỷ tỷ từ nhỏ đã làm việc nhà, tỷ tỷ việc gì trong nhà cũng đều làm hết."
"Ta còn nhớ rõ mùa đông nọ, tỷ tỷ tay đều tê cóng hết, còn nấu cơm cho chúng ta, ta muốn hỗ trợ song tỷ tỷ lại không cho." Cơ Ân cắn môi, đôi mắt có chút đỏ, "Lần này ta đi kế thừa vị trí thành chủ, nhất định không cho tỷ tỷ tiếp tục lại làm việc nhà nữa, ta còn muốn để một đám người tới hầu hạ tỷ tỷ."
Lâm Lôi nghe xong, cũng có chút bội phục Chiêm Ni - một cô gái thoạt nhìn có vẻ rất nhu nhược, rất ngượng ngùng.
"Ngươi kế thừa vị trí thành chủ ư, chẳng phải ngươi đã bị đại nương đuổi đi rồi sao?" Lâm Lôi dò hỏi.
Cơ Ân cũng không giấu diếm chút nào: "Đại nương ta lúc đầu tìm đủ mọi phương pháp để đuổi chúng ta đi, là vì để cho con của bà ta kế thừa ngôi vị thành chủ. Đáng tiếc đứa con rác rưởi của bà ta được nuông chiều thành ra ăn chơi phóng đãng. Sau khi phụ thân ta qua đời cách đây không lâu, đứa con rác rưởi của người càng cao hứng không còn kiêng kỵ gì nữa, phong lưu khoái hoạt. Nghe nói mới đây chưa lâu, vừa chết trên bụng một người đàn bà nữa. Hắn đã chết, đương nhiên phải để ta kế thừa vị trí thành chủ."
Cơ Ân chờ mong nhìn Lâm Lôi: "Lôi đại nhân, người sẽ dạy cho ta chứ, chờ ta làm thành chủ, nhất định sẽ an bài để người làm một chức quan rất cao, rất rất cao."
Truyện khác cùng thể loại
284 chương
55 chương
915 chương
50 chương
272 chương
45 chương
11 chương
247 chương
458 chương
50 chương