Bàn Long
Chương 162 : Trọng kiếm Vô Phong
Tốc độ của lôi điện do tự nhiên sinh ra này, so với lôi hệ ma pháp sư chế ngự thì nhanh hơn không biết bao nhiêu lần. Lúc đó bất luận là kẻ nào đến ngay cả thời gian phản ứng cũng đều không có, đạo lôi điện đó đã giáng trúng thanh trọng kiếm.
"A!" Duy Sâm Đặc bi thảm kêu một tiếng, toàn thân ngọn lửa màu xanh toát ra một cách điên cuồng, thậm chí trong đó trộn còn pha tạp một lửa màu trắng bạc.
"Keng!" Trọng kiếm rơi rơi xuống một bên.
Duy Sâm Đặc cả người cũng ngã sang một bên, toàn thân không ngừng co rúm, đặc biệt là cánh tay phải hoàn toàn cháy khét, thậm chí còn bay ra mùi thịt bị đốt cháy, không những thế, miệng cũng không ngừng phun ra máu tươi.
"Cha!" Vẫn Tinh, Đặc Lôi hai huynh đệ sợ hãi thét lên một tiếng, lập tức chạy tới.
"Duy Sâm Đặc tiên sinh." Lâm Lôi, Môn La Đạo Sâm cả hai cũng đều kinh hãi.
Lôi điện từ trên trời rơi xuống uy lực thực là rất khủng bố, nếu là một chiến sĩ cường đại bị lôi điện trực tiếp vào cũng có thể tử vong. Đám người lập tức xúm lại, còn Môn La Đạo Sâm thét lớn: "Nhanh, mời A Mạn Đạt tiên sinh lại đây, nhanh lên."
A Mạn Đạt, là một vị quang hệ ma pháp sư dưới trướng Môn La Đạo Sâm, đồng thời cũng tinh thông tễ thuốc học. Đối với việc cứu người đặc biệt am hiểu.
"Vâng." Hộ vệ môn cũng đã thấy cảnh vừa rồi, cũng lập tức kinh hoảng đi tìm A Mạn Đạt ma pháp sư.
A Mạn Đạt ma pháp sư rất nhanh đến nơi. Đó là một vị lão giả có râu trắng như tuyết, không hỏi gì thêm, trực tiếp buông xuống một cái quang hệ ma pháp. Cánh tay phải của Duy Sâm Đặc đã hoàn toàn cháy khét, nhưng có thể thấy được tốc độ khôi phục cực nhanh, nhanh chóng không còn vết thương.
"Ta, ta không sao." Duy Sâm Đặc rất khó khăn nói.
"Trong người thấy thế nào?" A Mạn Đạt ma pháp sư trực tiếp dò hỏi.
Đối với chiến sĩ cường đại mà nói, hoàn toàn có thể xem xét được bên trong cơ thể, so với một ma pháp sư xem xét từ bên ngoài thì chuẩn xác hơn nhiều.
Duy Sâm Đặc lắc đầu nói: "Không có việc gì, chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian là ổn thôi."
"Thương thế cha ta, A Mạn Đạt tiên sinh, người không cần phải lo lắng đâu." Vẫn Tinh cũng nói thẳng luôn.
Hai câu thoại này khiến cho Môn La Đạo Sâm cùng với Da Lỗ, Lâm Lôi, Lôi Nặc, Kiều Trì tất cả đều nghi hoặc. Bọn họ cũng đó có thể thấy được, giờ phút này Duy Sâm Đặc đặc biệt suy yếu. Duy Sâm Đặc cũng là một chiến sĩ cường đại, giờ bị yếu nhược thế này như thế, khẳng định không phải vấn đề nhỏ.
Lâm Lôi đột nhiên nhớ tới trong thư tịch của gia tộc, giới thiệu về Tử Diễm chiến sĩ.
Tử Diễm chiến sĩ đạt tới Thánh vực, có năng lực Niết Bàn Trọng Sanh. Thông thường dưới tình huống gặp thương thế nặng bọn họ cũng có thể dùng tốc độ kinh người khôi phục.
"Duy Sâm Đặc đại sư này, mới chỉ là cấp bậc Thanh Diễm, một bước nhỏ nữa là vào cấp độ Bạch Diễm, còn cách xa cấp bậc cao nhất là Tử Diễm, tuy chưa thể có năng lực Niết Bàn Trọng Sanh, nhưng năng lực chữa trị thương thế cũng không nhỏ." Lâm Lôi minh bạch.
Tứ đại Chung cực chiến sĩ.
Long Huyết chiến sĩ thì xem là loại có chiến đấu lực cường đại nhất, Tử Diễm chiến sĩ dùng Tử Diễm Niết Bàn Trọng sinh mà nổi danh. Hổ Văn chiến sĩ dùng tốc độ công kích nổi danh. Về phần Bất Tử chiến sĩ, còn lại là dùng sức lực phòng ngự nổi danh.
"Đạo Sâm thúc thúc, Duy Sâm Đặc đại sư có bí pháp chữa thương, không cần uống tễ thuốc này." Lâm Lôi cũng nói.
Môn La Đạo Sâm gật đầu, liền nói một tiếng với A Mạn Đạt ma pháp sư, A Mạn Đạt ma pháp sư nhắc nhở Duy Sâm Đặc một tiếng liền rời đi trước. Còn về phần Duy Sâm Đặc nằm xuống nghỉ tạm khoảng mười phút, cả người lẫn sắc mặt trông đều khá hơn nhiều.
Lâm Lôi không khỏi cảm thán, Tử Diễm chiến sĩ gia tộc này năng lực trị liệu thương thế thực sự là lợi hại.
"Lâm Lôi, trọng kiếm." Duy Sâm Đặc lúc này cũng rất khẩn trương đối với trọng kiếm: "Nhanh cho ta xem một chút. Trọng kiếm bị oanh kích là một chuyện đặc biệt đó."
Đến lúc này, đám người mới chú ý đến trọng kiếm bị ném sang một bên. Vừa liếc nhìn, mọi người đều chấn động. Trọng kiếm vốn đen thui lúc này mặt ngoài vậy có một đạo quầng sáng màu xanh. Dường như tại mặt ngoài trọng kiếm ngưng kết thành một tầng màu xanh như những lớp băng tầng.
"Cho ta xem một chút." Duy Sâm Đặc lập tức nói.
Lâm Lôi nắm lấy thanh trọng kiếm, lập tức đưa cho Duy Sâm Đặc. Trong đám người này sợ rằng cũng chỉ có Duy Sâm Đặc là nghiên cứu nhiều nhất về binh khí.
Duy Sâm Đặc giờ phút này thương thế còn chưa có hoàn toàn khôi phục, ngay cả giơ thanh trọng kiếm lên cũng có phần khó khăn, để mũi trọng kiếm chống xuống đất, cầm lấy chuôi trọng kiếm. Duy Sâm Đặc sắc mặt nghiêm túc, tay trái bắt đầu gõ gõ vào thân trọng kiếm.
"Keng!""Keng!""Keng!"
Tiếng gõ trong trẻo không ngừng vang lên, Duy Sâm Đặc gõ vào trọng kiếm càng lúc càng mạnh, tiếng vang cũng càng lúc càng lớn. Duy Sâm Đặc gõ vào tất cả các khu vực trên trọng kiếm, không ngừng di chuyển các điểm khác nhau gõ vào.
Duy Sâm Đặc chăm chú lắng nghe thanh âm.
Đám người Lâm Lôi, Môn La Đạo Sâm ở bên cạnh đều như nín thở. Bọn họ minh bạch Duy Sâm Đặc đang kiểm tra thanh trọng kiếm vừa bị sét đánh này xem có xảy ra biến hóa gì không. Dù sao thời điểm bị sét đánh, thanh trong kiếm vừa mới được tôi xong.
"Keng ..."
Một ngón tay nhẹ nhàng gõ vào, cả trọng kiếm phát ra thanh âm dễ nghe. Thấy thanh âm mượt mà gần như hoàn mỹ, Duy Sâm Đặc trên mặt lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.
"Ý trời, ý trời."
Duy Sâm Đặc trên mặt tràn đầy vui mừng khôn xiết, nhìn Lâm Lôi: "Lâm Lôi, đây là ông trời muốn cho ngươi có được thanh thần kiếm này đó."
"Duy Sâm Đặc tiên sinh, thanh trọng kiếm này có gì đặc biệt vậy?" Môn La Đạo Sâm lập tức dò hỏi.
Duy Sâm Đặc giải thích: "Sử dụng Hắc Ngọc thạch tiến hành luyện chế, khó khăn nhất là phát huy hoàn toàn tác dụng của Hắc Ngọc thạch. Dù sao những vật liệu khác nếu so với Hắc Ngọc thạch cũng kém đến vài cấp bậc. Mặc dù bí phương gia tộc của ta có thể đem vật liệu khác cùng Hắc Ngọc thạch dung hợp ở một mức rất cao, thế nhưng cũng không có khả năng đạt tới trăm phần trăm."
"Nói cách khác, lúc nãy ta đã dung hợp được các nguyên liệu luyện chế nhưng bên trong thì không thực đồng đều, vẫn còn có những chỗ khác nhau nhỏ."
Duy Sâm Đặc trên mặt tràn đầy vẻ khó tin: "Thế nhưng ta không nghĩ tới, thời điểm ta vừa tôi xong, một đạo lôi điện đó lại giáng xuống. Đạo lôi điện này đã khiến cho chất liệu bên trong trọng kiếm dung hợp đến hoàn mỹ, tác dụng của Hắc Ngọc thạch được phát huy trăm phần trăm. Ta căn bản không dám tin tưởng rằng lại có thể có sự tình như vậy. Đích thực là ý trời, ý trời mà."
Lâm Lôi trong lòng cũng tràn đầy kinh ngạc lẫn vui mừng.
"Lão Tam, chúc mừng a." Da Lỗ, Lôi Nặc, Kiều Trì ba người khi minh bạch liền lập tức ồn ào cười nói. Trải qua lần sét đánh lúc nãy, thanh trọng kiếm của Lâm Lôi đã được cải thiện chất lượng rất nhiều.
"Không chỉ có như thế, các ngươi nhìn, thanh trọng kiếm này lớp vỏ thân kiếm quầng sáng màu xanh, ta xem qua, trạng thái của lớp vỏ thân kiếm bóng loáng đến không thể tưởng tượng nổi. Sợ rằng sau này trọng kiếm này giết người không dính huyết đó." Duy Sâm Đặc cười lớn nói.
"Giết người không dính huyết." Môn La Đạo Sâm cũng ca ngợi thêm.
Làm ra thanh trọng kiếm này, đích thực là một kỳ tích, cũng nên để mọi người ca ngợi.
"Trọng kiếm này vốn là màu đen thui, thế nhưng mặt ngoài bao trùm một tầng màu xanh, khiến cho trọng kiếm này mới vừa nhìn, giống như có màu xanh sẫm." Da Lỗ cũng kinh ngạc nói.
Thanh trọng kiếm này từ bề ngoài nhìn cũng rất là có khí thế.
"Vẫn Tinh, mang dụng cụ cân đo đến đây." Duy Sâm Đặc lập tức phân phó. Một thanh vũ khí luyện chế thành công, đương nhiên là phải biết số liệu chuẩn xác của nó. Lâm Lôi cũng cảm giác được thanh trọng kiếm này rất là nặng, thế nhưng số liệu chuẩn xác thì cũng không rõ ràng lắm.
Môn La Đạo Sâm cũng vui vẻ nhìn mọi người bắt đầu kiểm tra số liệu chuẩn xác của trọng kiếm.
"Trọng kiếm dài một thước bốn mốt, sức nặng ..." Khi Da Lỗ và đám người kiểm tra ra số liệu chính xác, cũng có chút ít kinh ngạc.
"Ba ngàn sáu trăm cân! Trọng kiếm dài một thước bốn mốt. Nặng ba ngàn sáu trăm cân!" Lôi Nặc là người thứ nhất hô to lên. Thực là một thanh trọng kiếm rất mạnh mẽ, độ dài trọng kiếm này với thân cao Lâm Lôi mà nói, cũng rất là phù hợp.
Hơn nữa Lâm Lôi thân thể còn đang tăng thêm, thực lực còn muốn tăng cường. Thanh trọng kiếm này theo thời gian tự nhiên sẽ sử dụng rất thoải mái.
"Lão Tam! Thanh trọng kiếm này gọi cái gì. Nhanh nghĩ một cái tên đi." Da Lỗ là người đầu tiên nói.
Duy Sâm Đặc và đám người cũng nhìn Lâm Lôi.
Lôi Nặc còn chen miệng vào nói: "Bị lôi điện bổ trúng, ta thấy gọi Thiên Lôi có được không, rất có khí thế đó."
"Tục quá." Kiều Trì lắc đầu nói.
"Vậy gọi là Lôi Uy?" Lôi Nặc lại tiếp tục nói.
Da lỗ và mấy người cũng nở nụ cười, Môn La Đạo Sâm giễu cợt nói: "Lôi Nặc à, gọi là Lôi Uy cái gì, trực tiếp gọi Lôi Nặc đi. Ha ha ..." Như thế khiến cho Lôi Nặc bĩu môi bất mãn hừ một tiếng. "Không cần liên quan đến lôi điện mạnh mẽ đó." Lâm Lôi cười nói: "Thanh trọng kiếm này đã không thể mài nhọn, vậy kêu là Vô Phong đi. Trọng kiếm Vô Phong. Thế nào?" Lâm Lôi tùy ý nói ra cái tên này. Tên rất mộc mạc, Lâm Lôi rất thích.
"Vô Phong? Trọng kiếm Vô Phong? Không sai." Da Lỗ gật đầu.
"Vô Phong."
Duy Sâm Đặc, Vẫn Tinh, Đặc Lôi mấy người bên cạnh cũng đều ngẫm nghĩ cái tên này, cuối cùng cũng gật đầu.
Ngày hôm đó Môn La Đạo Sâm liền tặng một cái bao kiếm của trọng kiếm cho Lâm Lôi. Bao kiếm này là do kim loại màu xanh sẫm luyện chế mà thành, chiều dài chỉ có nửa thước dài. Bao kiếm này hai đầu đều là thông, trọng kiếm của Lâm Lôi cắm vào trong bao kiếm này, hơn phân nửa vẫn trực tiếp lộ ra ngoài.
Bao kiếm thông thường đều là thiết kế như thế. Nếu như bao kiếm hoàn toàn bao bọc cả trọng kiếm sẽ quá dài, một khi chiến sĩ rút ra trọng kiếm, bao kiếm hơn một thước đó ở trên lưng người cũng là có chút trở ngại. Bao kiếm dài nửa thước ngược lại thoải mái không trở ngại.
Ngày hôm đó trên tiệc rượu.
Lâm Lôi mặc y phục chiến sĩ, lưng đeo một cây trọng kiếm. Lâm Lôi trường kỳ tu luyện, thân cao chừng một thước chín trông cực kỳ cường tráng, ăn mặc y phục chiến sĩ này biểu hiện thân thể hoàn toàn mang vẻ cường tráng, lưng vẫn đeo một thanh trọng kiếm như vậy, lại có khí thế của trọng kiếm chiến sĩ.
"Ha ha, Lâm Lôi à." Môn La Đạo Sâm cười nhìn Lâm Lôi: "Ta xem ra, nếu có người thấy ngươi, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến ngươi là một ma pháp sư thiên tài."
Lâm Lôi hơi ngẩn ra, rồi sau đó cũng cười.
Bản thân ăn mặc như vậy, người ngoài đích xác rất khó nghĩ mình là một ma pháp sư.
"Lúc trước mới đến Ân Tư Đặc ma pháp Học viện, ta nhớ kỹ chúng ta ở năm đầu tiên, lão Tam mới chín tuổi, lại dễ dàng đem một người khi đó gọi là đệ nhất của nhất cấp thi đấu, đấm cho tên đó một quả, trực tiếp ném đi thực xa. Khi đó ta chỉ biết lão Tam thiên phú chiến sĩ cũng rất mạnh mẽ." Da Lỗ vui cười nói.
Tất cả mọi người đang ăn tiệc rượu rất vui vẻ, Lâm Lôi có được thanh trọng kiếm, trong lòng cũng vui đến rạo rực.
"Đợi qua một thời gian, nhất định phải nghiên cứu thực tốt phương pháp sử dụng trọng kiếm." Lâm Lôi trong lòng quyết định. Lúc trước, khi có được Tử Huyết nhuyễn kiếm, Lâm Lôi cũng đã tốn hao thời gian mấy tháng mới hoàn toàn học được phương pháp sử dụng Tử Huyết nhuyễn kiếm.
Có điều Lâm Lôi cảm giác, Tử Huyết nhuyễn kiếm đó chỉ là dựa vào sự nhanh và quỷ dị, luyện thành cũng không khó, còn trọng kiếm này, chỉ riêng sức nặng đã có ba ngàn sáu trăm cân.
Xem ra, sử dụng trọng kiếm chỉ là đơn giản bổ, đỡ, đập vân vân ... thế nhưng Lâm Lôi minh bạch, đó chỉ là động tác đơn giản. Trọng kiếm này khi dùng thử thì bản chất tuyệt đối không phải đơn giản như vậy. Bởi vì tổ tiên của hắn cũng giải thích qua về phương pháp sử dụng trọng chùy, rất hiển nhiên hắn biết trọng vũ khí sử dụng cũng rất thâm ảo.
Phải chân chính luyện cách sử dụng trọng thanh vũ khí nặng, đến mức tận cùng.
Rất khó, khi nào thành công, uy lực phát huy mới thực sự lớn.
Tiệc rượu kết thúc.
Lâm Lôi liền ở giữa sân trống trải của Đạo Sâm thương hội bắt đầu đơn giản vung trọng kiếm lên, để cảm giác được trọng kiếm khi đâm, bổ, đỡ ... Lúc này Lâm Lôi chìm đắm vào việc cảm nhận sự huyền diệu của trọng kiếm ...
"Lão Đại! Lão Đại, nhanh trở về, tên Khắc Lai Đức đó xuất hiện rồi." Thanh âm Bối Bối đột nhiên vang lên trong đầu Lâm Lôi.
Lâm Lôi hồi phục lại từ chìm đắm cảm nhận trọng kiếm.
"Khắc Lai Đức trở lại." Lâm Lôi cảm thấy trái tim bị kích động, toàn thân sức lực cũng dâng trào cuồn cuộn. Chỉ đơn giản cáo biệt các hảo huynh đệ của mình một tiếng mà không giải thích gì, Lâm Lôi liền lập tức rất nhanh hướng chỗ ở của mình trước đó chạy lại.
Truyện khác cùng thể loại
141 chương
8 chương
435 chương
128 chương