Bản lĩnh ngông thần

Chương 580 : Cái Gọi Là Tư Cách

Tiếng chuông vừa mới vang lên, Hình Thiên mở mắt ra, lạnh lùng nhìn Lương Vân Trung, để lại một câu nói rồi đi ra ngoài. “Chiến thần là một vinh dự, nhưng mà nó lại càng là một loại trách nhiệm, với suy nghĩ này của mày, đã ấn định mày không có khả năng leo lên vị trí cao này. ” Người đàn ông vạm vỡ cũng khẽ lắc đầu, sau đó đi ra ngoài, rõ ràng là Lương Vân Trung cùng với bọn họ không phải là người cùng một con đường, hắn quá mức chú trọng danh lợi. Lời nói của Hình Thiên làm Lương Vân Trung tức hổn hển, hai tay nắm chặt lại, lẩm bẩm. “Hừ! Cái gì gọi là cá mè một lứa, thân phận chiến thần của Sở Vĩnh Du đã bị hủy bỏ, mặc dù không biết nguyên nhân cụ thể là gì, nhưng mà chắc chắn đã phạm sai lầm, thủ hạ do người như vậy dẫn dắt. Hình Thiên, mày cũng xứng đáng làm chiến thần à?” Ở phía bắc gần khu căn cứ có một hội trường chiếm diện tích mấy nghìn mét vuông, cuộc tuyển chọn chiến thần Bắc Vực được diễn ra ở đây. Đây chính là cuộc tuyển chọn chiến thần, chính là sự tồn tại mạnh nhất có thể nắm giữ một phương trong tương lai, tứ lão ông Tần, ông Vu thân là người phụ trách chính, đương nhiên phải có mặt. Ngoại trừ bọn họ, còn có Phiền Tinh Thiên là đội trưởng đội điều tra sự cố đặc biệt cùng với các đại lão của bộ phận khác, đều là những người có tiếp xúc với chiến thần tương lai. Ngoài ra, còn có một số lãnh đạo cấp cao và binh lính ban đầu đóng quân ở Bắc Vực. “Ha ha, quả nhiên Sở Vĩnh Du đã bị mất đi thân phận nên không dám lộ diện. ” Nhìn trên khán đài có người cười lạnh mở miệng nói, biểu cảm của người ở bên cạnh thay đổi, vội vàng nhỏ giọng nói. “Cậu điên rồi hả, ở đây là Bắc Vực đó, cậu tuyệt đối đừng có nói xấu Sở Vĩnh Du. ” Con mắt của người kia đều là vẻ khinh thường, đang muốn tiếp tục mở miệng trào phúng vài câu, đột nhiên cả người đều trở nên căng thẳng. Bởi vì nhìn lên trên khán đài, những ai là tướng sĩ Bắc Vực đều di chuyển tầm mắt nhìn về phía anh ta, thiết huyết chi khí trỗi dậy, dường như muốn đặt chân ra chiến trường. “Đừng có nói chuyện nữa, Sở Vĩnh Du chính là thần của Bắc Vực, anh lại ngồi đây chửi bới anh ta, những tướng sĩ đó có thể không quan tâm được à?” Người kia nuốt một ngụm nước bọt, thật sự không dám nói thêm gì nữa. “Có cái gì mà không dám nói, là một người mắc phải sai lầm bị hạ xuống thân phận cũng xứng để người ta sùng bái và tôn kính à?” Đột nhiên, trên khán đài có một ông lão mở miệng nói, âm thanh cực kỳ to, gần như là tất cả mọi người đều nghe thấy, cho dù là bốn người ông Tần ngồi ở bốn cái ghế chủ vị phía trước nhất cũng nghe rất rõ ràng. Ông Vu cười lạnh ở trong lòng, nhìn ông Tần một chút, phát hiện đối phương lại bình chân như vại thì rất là khó chịu. Giả vờ đi, tiếp tục cứ giả vờ đi, cho dù Sở Vĩnh Du là đồ đệ của ông, bây giờ bị người ta lấy ra đàm luận, tôi cũng không tin là ông có thể bình tĩnh như thế. Tất cả mọi người đều nhìn về phía ông già cất cao giọng nói, có người lập tức nhận ra ông già này chính là ba của Lương Vân Trung, người đến đây tham gia tuyển chọn chiến thần Bắc Vực, nghe nói cũng là một người có cống hiến vĩ đại. Đối diện với mấy ánh mắt này, ông cụ Lương không thèm để ý chút nào, sở dĩ ông ta như vậy chính là vì muốn làm giảm sức ảnh hưởng của Sở Vĩnh Du ở trong lòng những tướng sĩ Bắc Vực, đến khi con trai của mình trở thành tân chiến thần Bắc Vực, ông ta có thể nhanh chóng lãnh đạo thuộc hạ, có thể nhanh chóng thành lập uy tín. Bốp. Đột nhiên có một người đứng dậy, trong mắt tràn đầy bi phẫn. “Mời ra ngoài cho, ở Bắc Vực không có người nào có thể mắng chửi chiến thần địa ngục. ” Giống như là quân bài domino, không ngừng có người đứng dậy, bọn họ đều nói những lời nói tương tự. “Không sai, ông không xứng được ngồi ở đây, chiến thần địa ngục đại nhân là thần tượng của tất cả chúng tôi, tuyệt đối không cho phép ông phát ngôn bừa bãi như thế này. ” “Mời ông lập tức ra ngoài cho, chẳng cần biết ông là ai, làm ra loại chuyện này đều không thể tha thứ, chiến thần địa ngục đã từng cứu mạng của tôi. ” “Đã từng cứu tôi. ” “Còn có tôi nữa. ” “Cả tôi nữa. ” Từng âm thanh vang lên, số người đứng lên đã sắp đến hàng trăm, làm cho tất cả mọi người ở đây phải kinh ngạc. Rốt cuộc bọn họ cũng đã hiểu Sở Vĩnh Du là một thần thoại như thế nào ở Bắc Vực, đại biểu cho cái gì. Mà tất cả mọi người đều cảm nhận được một cỗ khí thế xoay quanh ở trên khán đài, đó chính là quân hồn ngưng tụ. Ông Tần mừng rỡ, Sở Vĩnh Du đã làm cho tất cả những người Bắc Vực tạo thành một khối sắc, trên dưới một lòng, chỉ có như thế này thì mới có thể là sự tồn tại vô địch. Giờ phút này, cho dù là ông cụ Lương cũng há to miệng nói không nên lời, ông ta đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Sở Vĩnh Du ở Bắc Vực. Đúng lúc này, cánh cửa của hội trường chậm rãi mở ra, trong tiếng vang ầm ầm, một bóng dáng nương theo ánh nắng xuất hiện ở trước mặt của mọi người. Dù là có chút khoảng cách, nhưng mà những người đứng lên đều trở nên vô cùng kích động. Không có mệnh lệnh của bất cứ ai, những người này đã bước đi như bay, đồng loạt nhảy xuống từ trên khán đài cao, giống như là người máy 100 năm, tốc độ vô cùng nhanh, bọn họ tập hợp thành một đội ngũ chỉnh tề. Phải biết rằng những người này đều là những tướng sĩ có cấp bậc không thấp. “Thưa ngài. ” Đồng thanh chào hỏi, bóng dáng xuất hiện ở cửa ra ngoài, dĩ nhiên chính là Sở Vĩnh Du đã lái máy bay chiến đấu cấp tốc đến đây. “Quay về đi, hiện tại tôi không phải là chiến thần nữa rồi, cũng không cần phải cúi chào. ” Sở Vĩnh Du khoác tay, trong lòng của những tướng sĩ đó đều là sự câm phẫn. “Không thưa ngài, ngài mãi mãi là chiến thần ở trong lòng của chúng tôi, không có ai có thể thay thế. ” “Không có ai có thể thay thế. ” Một âm thanh thống nhất to lớn như thế quanh quẩn trong đại sảnh, làm rung động tâm can của mọi người. Phải là người như thế nào mới có thể làm cho những người này phục tùng vô điều kiện, cho dù là ông cụ Lương, lúc này cũng có chút bội phục Sở Vĩnh Du. “Quay về chỗ ngồi, đây là mệnh lệnh. ” “Vâng. " Sở Vĩnh Du bước lên đài cao, đã có người mang một cái ghế đặt ở bên cạnh tứ lão, trong lòng của những tướng sĩ Bắc Vực, địa vị của Sở Vĩnh Du tuyệt đối cùng cấp bậc với tứ lão. Đối với điều này, mặc dù ông Vu khó chịu, nhưng mà cũng lười nói cái gì, dù sao thì ông ta biết Sở Vĩnh Du có bài tẩy gì, ngăn cản cũng vô dụng thôi. Ông ta không nói không có nghĩa là những người khác cũng không nói, ông cụ Lương chính là một trong số đó, ông ta đã chậm rãi đứng dậy. Lúc nãy bội phục thì bội phục, nhưng mà vì con trai của mình, có một số việc không thể không làm. “Bốn vị đại nhân, Sở Vĩnh Du xuất hiện ở đây hẳn là trái với quy định rồi. ” Sở Vĩnh Du thất thế, người muốn xem trò cười của anh tuyệt đối không chỉ có một nhà, có ông cụ Lương dẫn đầu, hơn nữa còn tìm một lý do khôn khéo như thế, lúc này cũng có người đứng dậy hùa theo. “Không sai, bây giờ Sở Vĩnh Du đã không phải là chiến thần nữa, càng không có chức vụ khác và quân hàm, cậu ta không có tư cách xuất hiện ở đây. ” “Sở Vĩnh Du, mặc dù những tướng sĩ Bắc Vực đều nhớ kỹ cậu, nhưng mà luật lệ vô tình, cậu thật sự không có tư cách đến đây, đúng, hay là không đúng. ” Lúc này, những tướng sĩ không lên tiếng nữa, không phải bọn họ sợ hay là vì cái gì khác, mà chỉ cần hai ngữ chiến thần địa ngục ở đây không đưa ra mệnh lệnh, bọn họ tuyệt đối sẽ không chủ động làm cái gì, đây chính là quy định. Đối mặt với mấy câu hỏi này, bước chân của Sở Vĩnh Du không dừng lại, anh vẫn bước lên trên đài cao, chậm rãi lấy một vật từ trong túi ra, ý là muốn cho những người chất vấn mình nhìn xem. “Còn ai có ý kiến, cảm thấy tôi không có tư cách đến đây?” Nhìn đồ vật đó, hai mắt của ông cụ Lương mở to, một tay che kín ngực mình. “Huy! huy chương năm sao. ”.