Bản lĩnh ngông thần

Chương 573 : Anh Rể Mất Đi Sự Ủng Hộ Của Người Khác

Cúp điện thoại, Sở Vĩnh Du nhìn Thượng Quan Vô Địch. "Tình cảm của Yến Nhi và Tiểu Mông xảy ra vấn đề gì à?" Thượng Quan Vô Địch sững sờ một lúc, sau đó vội vàng nói. “Không có, anh rể sao đột nhiên anh lại hỏi cái này?” “Đi đến CB.” Nói địa điểm, Sở Vĩnh Du nhìn ra ngoài cửa sổ, từ giọng nói của Thượng Quan Yến Nhi có thể nghe ra chắc chắn có vấn đề, theo lý mà nói, ngày mai là đính hôn, cũng xem như là ngày đại hỉ, nên vui vẻ mới phải, nhưng…. “CB? Anh rể, anh muốn đi đến đó chơi?” Nghe thấy lời nói của Thượng Quan Vô Địch, Sở Vĩnh Du cau mày. “Cậu nói CB là một câu lạc bộ?” “Ừ, câu lạc bộ tư nhân, đến đó, về cơ bản đều là chơi gái, uống rượu nói chuyện bình thường ai đi đến đó chứ, do đại công tử của nhà họ Đường ở Thiên Hải Đường Vấn mở.” Cuộc nói chuyện kết thúc, khoảng hơn 40 phút, chiếc xe đến cửa CB, bất luận là cửa vào hay là phong cách kiến trúc, đều vô cùng cổ kính, thoạt nhìn khác hẳn với những câu lạc bộ khác. Hai người đồng thời nhìn thấy Thượng Quan Yến Nhi dựa vào một chiếc xe thể thao Ferrari, lập tức dừng xe lại ở chỗ đó. Gần như vừa dừng xe lại, một bảo vệ đã đi đến. “Anh à, ở đây không thể dừng xe.” Thượng Quan Vô Địch lạnh lùng hừ một tiếng. “Nhảm nhí! Chìa khóa xe đây, tự mình di chuyển đến chỗ khác đi.” Bảo vệ không dám nhiều lời, cầm lấy chìa khóa ngồi vào ghế lái. Có thể đến đây tiêu sài đều là không phú thì quý, bình thường, một người bảo vệ nhỏ nhoi như anh ta sao dám đắc tội. Chuyện của vợ Trịnh Hạo khiến anh ta còn cảm thấy vô cùng áy náy, vì vậy không dám cợt nhả, dù sao loại câu lạc bộ cá nhân như CB này, không phải bạn muốn lên là có thể lên. Đi đến cửa, quả nhiên bị bảo vệ ngăn lại, Thượng Quan Vô Địch đã lấy điện thoại ra gọi cho một số. “Đường Vấn, tôi muốn vào CB, cậu nói một tiếng đi.” Phía bên kia đột nhiên truyền đến một tiếng cười sảng khoái. “Vô Địch à, không ngờ cậu cũng không kiềm chế được mà muốn chơi những thứ này? Có thể, cậu đi vào trước đi, lát nữa tôi sẽ đến, khó lắm cậu mới có cái nhã hứng này, chắc chắn tôi phải đích thân đến tiếp khách.” “Đừng, tôi đến có chút việc, đúng rồi, nói với người của anh một tiếng, nếu như có phiền phức thì đừng ra tay.” Sau khi im lặng một lúc, đầu đến kia mới tiếng tục truyền đến âm thanh. “Được, nhưng cậu cũng đừng gây chuyện quá lớn, dù sao sau nay tôi vẫn còn muốn kinh doanh.” Địa vị nhà họ Đường ở Thiên Hải có thể nói chỉ đứng sau gia tộc Thượng Quan, vì vậy người mở ra CB, đại công tử nhà họ Đường, Đường Vấn mới cho Thượng Quan Vô Địch mặt mũi như vậy. Có cuộc điện thoại của Đường Vấn, bảo vệ ở cửa đương nhiên cũng cho qua, thái độ cũng vô cùng cung kính, bởi vì những người bình thường đến đây đều là cầm theo thẻ hội viên, rất ít khi có thể khiến ông chủ chủ động gọi điện thoại đến, có thể thấy địa vị rất cao quý. Đợi đến khi Sở Vĩnh Du đi vào trong đại sảnh, tổng giám đốc nhận được tin tức chạy đến. “Thượng Quan thiếu gia…” “Tôi họ Sở.”.