Bản lĩnh ngông thần
Chương 508 : Một Sự Hoàn Hảo Khác
Trong khu phòng bao của hộp đêm Muse tỉnh thành, Hồ Hân Hân đang đứng ở cửa một phòng bao nào đó, thực ra trong lòng vẫn có chút khẩn trương, dù sao phải gọi, cũng là cậu hai Ngô của nhà họ Ngô, nhà giàu số hai tỉnh thành, gia thế của anh ta, bình thường cô hoàn toàn không thể tiếp xúc đến, nhìn nhìn hai cô bạn, cũng chỉ có thể bị người ta lôi vào uống rượu cùng là hiểu rồi.
Tuy nhiên, cô tin tưởng Sở Vĩnh Du, dù ở tỉnh thành hay Vân Kinh cũng ít nhiều chứng kiến vài lần, ít nhất biết được thân phận của Sở Vĩnh Du nhất định không đơn giản, có lẽ anh thật sự biết Ngô Đồng.
Mở cửa bước vào, toàn bộ phòng riêng không có tiếng hát, nếu không phải có tiếng nhạc đinh tai nhức óc từ bên ngoài truyền vào, thật sự nghĩ rằng mình đã vào một phòng riêng không người.
Nhưng thành thật mà nói, có hơn mười người đang ngồi trên sô pha, bao gồm cả hai người bạn thân của cô.
"Ai cho cô vào đây? Cô là ai?"
Một người đàn ông chỉ vào Hồ Hân Hân, chân mày đầy vẻ khó chịu, trong hộp đêm điều cấm kỵ nhất chính là tùy tiện vào phòng riêng của người khác, đều là đến để vui vẻ uống rượu, làm không tốt có thể trực tiếp đánh nhau.
Người đàn ông vừa dứt lời, Hồ Hân Hân đang định nói thì hai cô gái vừa sững sờ đã vội vàng chạy tới, đồng thời nói.
"Anh Quốc, đây là bạn của chúng tôi, cô ấy...!cô ấy hẳn là đã tìm đến chúng tôi đó."
Nghe thấy điều này, người đàn ông hừ lạnh một tiếng.
"Mau đuổi cô ta ra ngoài, tưởng loại hàng nào cũng có thể uống rượu với cậu Ngô được sao? Cũng may cậu Ngô hiện đang ở trong phòng vệ sinh, nếu không thì mất mặt ông đây rồi.
Mẹ kiếp!"
Nói chuyện vô cùng không khách khí, Hồ Hân Hân khó chịu.
"Tại sao anh lại nói khó nghe như vậy? Cho dù tôi có lỡ bước vào nhầm phòng, anh cũng đâu cần hằn học như vậy chứ?"
Thấy Hồ Hân Hân vậy mà dám bật lại, hai cô bạn bàng hoàng muốn giải thích nhưng đã quá muộn, bởi vì người đàn ông đã đứng dậy.
"Ha ha, khó nghe? Ông đây cho cô thấy thế nào là càng quá đáng hơn, nhớ kỹ, trên đời này, không có tư cách địa vị, thì phải co đầu rụt cổ mà sống, không chịu được uất ức? Cô cho rằng cô là ai!"
Những người khác đều ngồi cười xem kịch, đối với Hồ Hân Hân cảm thấy vô cùng nực cười.
Thật không biết tự lượng sức, dù có đi nhầm phòng hay gì đó, nói xin lỗi rồi ra khỏi phòng là được rồi, vậy mà dám giảo biện, cũng không coi là địa bàn của ai.
Nhìn thấy người đàn ông đến gần, hai cô bạn gái lo lắng giải thích, nhưng người ta không hề nể mặt, một tay định túm tóc Hồ Hân Hân, thì ngay sau đó, cửa phòng vệ sinh mở ra, Ngô Đồng bước ra ngoài.
Qua lời nói của người đàn ông trước mặt, Hồ Hân Hân biết trong phòng vệ sinh là cậu Ngô, vội vàng nói.
"Ngô Đồng! Anh Sở muốn gặp anh!"
Vốn dĩ lúc Ngô Đồng đi ra, thì người đàn ông đó dừng tay lại, lúc này nhìn thấy Hồ Hân Hân gọi họ tên ra như vậy, còn bảo Ngô Đồng ra ngoài gặp người, không chỉ anh ta mà tất cả mọi người đều muốn điên rồi.
"Con mẹ mày..."
Tuy nhiên, người đàn ông chỉ mới thốt ra ba từ, Ngô Đồng đã cau mày.
"Anh Sở? Ý cô là..."
"Sở Vĩnh Du."
Ngô Đồng trong nháy mắt cảm thấy rượu tỉnh hẳn, vội vàng nói.
"Anh Sở ở đâu? Mau đưa tôi đến đó."
Cái này...
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, đây là tình huống gì, anh Sở là ai? Mặc dù chưa nghe rõ tên anh Sở, nhưng cũng không cản trở việc nội tâm bọn họ chấn kinh.
"Đúng, nhưng anh ta phải xin lỗi tôi trước."
Hồ Hân Hân chỉ vào anh Quốc trong miệng hai cô bạn gái, cũng chính là người đàn ông đứng ở bên cạnh, lúc nãy vừa làm động tác túm tóc cô.
Ngô Đồng ngay sau đó liếc mắt nhìn, liền tát một cái vào mặt.
"Xin lỗi."
Anh ta căn bản không đi hỏi đúng sai, đối với những chuyện liên quan đến Sở Vĩnh Du, câu trả lời luôn chỉ có một.
Không chút do dự, anh Quốc lập tức xin lỗi Hồ Hân Hân.
"Xin lỗi, tôi vừa rồi quả thực không đúng, xin cô thứ lỗi."
Cả phòng riêng không ai dám nói chuyện, đặc biệt là hai người bạn thân của Hồ Hân Hân, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, ai cũng không biết là ai, khi nào Hân Hân lại biết một người hung dữ như Ngô Đồng? Phải biết rằng thân phận của anh Quốc không đơn giản, nhưng bây giờ...
"Hừ! Đi thôi."
Hồ Hân Hân hừ lạnh một tiếng, xoay người bước ra ngoài, Ngô Đồng vội vàng đi theo sau, trong lòng cảm thấy có chút bất an, không biết Sở Vĩnh Du đột nhiên đang muốn tìm anh ta làm cái gì, ở chỗ này sao mà cũng có thể gặp được Sở Vĩnh Du?
Hai người bạn gái tỉnh táo lại, đưa mắt nhìn nhau đi ra khỏi phòng bao, đùa chứ, Hồ Hân Hân từ khi nào còn có thực lực dữ vậy, vậy ai còn tiếp tục ở lại đây nữa?
Đến một phòng bao khác, hai cô gái vốn rất bất mãn Sở Vĩnh Du đột nhiên nhìn thấy cửa phòng mở ra, lúc Hồ Hân Hân bước vào còn có theo một anh chàng đẹp trai, trong lòng có chút kinh ngạc.
"Anh Sở, anh ta hẳn là Ngô Đồng, tôi không mang nhầm người chứ?"
Sở Vĩnh Du gật đầu, Ngô Đồng đã chào hỏi rồi.
"Anh Sở."
"Ừm, vào ngồi đi."
Gì? Thật sự mời Ngô Đồng qua đây sao? Cái này...
Nhận thức của hai cô gái trong nháy mắt bị lật đổ, đồng thời cả người hoảng hốt, dù sao lúc đó oán trách Sở Vĩnh Du cũng có chút ác.
"Đi thôi, chúng ta ra ngoài sàn nhảy một lát đi."
Hồ Hân Hân cũng rất hiểu chuyện, vừa nghe rủ xong, hai cô gái như đang ngồi trên bàn chông lao ra ngoài với Hồ Hân Hân, vừa hay đụng phải hai cô bạn gái khác đang đi theo, ánh mắt của cả bốn người, lúc này đều là sự phức tạp không nói nên lời.
Trong phòng bao, Sở Vĩnh Du nhìn Ngô Đồng, người kia rõ ràng đang căng thẳng.
"Ngô Đồng, cậu chia tay Lam Mị rồi?"
Ngô Đồng thần sắc kích động, trên trán đổ mồ hôi lạnh, anh ta làm sao có thể không biết Lam Mị với Đồng Ý Yên còn có quan hệ với Sở Vĩnh Du.
"Anh Sở, em...!chuyện này...!Lam Mị chia tay với em, em thật sự không biết mình đã làm sai cái gì, truy vấn như thế nào, cô ấy cũng chỉ nói, cô ấy không còn cảm giác nữa, anh Sở, em thật lòng yêu Lam Mị, nhưng mà...!"
Khẽ cau mày, Sở Vĩnh Du tiếp tục hỏi.
"Đừng căng thẳng, chỉ cần cậu chưa làm gì có lỗi với Lam Mị, cậu sợ cái gì, có phát hiện ra bên cạnh Lam Mị còn có người đàn ông khác không?"
Nhìn thấy ánh mắt Ngô Đồng do dự một hồi, Sở Vĩnh Du cố ý cau có mặt mày.
"Nói."
"Anh Sở, em không sợ anh mắng.
Sau khi chia tay, em cũng không hiểu ra sao.
Rõ ràng là trước đây rất tốt, cũng gần đến mức tính chuyện kết hôn, tại sao lại đột nhiên trở nên như vậy? Cho nên em tìm người đi theo Lam Mị, thực sự, cô ấy thật đi gặp lại một người đàn ông.
"
Nghe vậy, một loại dự cảm trong nội tâm Sở Vĩnh Du càng mạnh mẽ.
"Vậy thì dựa theo năng lực của nhà họ Ngô mà nói, cậu chắc hẳn đã tra ra thông tin của người đàn ông đó."
Nói thật ra, Ngô Đồng thật sự rất sợ khả năng của Sở Vĩnh Du, hiện tại anh ta cảm thán từ đáy lòng, xem ra chuyện gì cũng không giấu được.
"Ừm, tra được rồi, thật ra thua một người đàn ông như vậy cũng không có gì phải tiếc nuối."
Sở Vĩnh Du nghi hoặc.
“Là thế nào?"
"Người đàn ông này quá hoàn hảo.".
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
389 chương
37 chương
413 chương
78 chương
93 chương
92 chương
352 chương
114 chương