Bản lĩnh ngông thần
Chương 467 : Tam Thánh Tứ Tôn
Sâm Mộc cười.
“Ha ha! Được, đã lâu không được vui vẻ như vậy rồi, lão phu phải coi thử, một tiên thiên võ giả như cậu có thể ép võ vương như tôi đến mức nào, đến đi, tôi cho cậu thời gian!”
Không có chủ động tiến công, đã nói rõ những lời mà Sâm Mộc nói là thật.
Người nhà họ Bạch cực kỳ không vui, có thể giải quyết thì tại sao không dứt khoác nhanh gọn chút đi, chậm trễ có khi lại sinh biến cố.
“Im miệng hết cho tôi đi, tiền bối Sâm Mộc chính là đang đùa giỡn với Sở Vĩnh Du, chúng ta chỉ cần nghiêm túc quan sát là được rồi.
”
Một câu nói của Bạch Trảm Hòa, khiến tất cả người nhà họ Bạch cười lên, đúng vậy, tiền bối Sâm Mộc chắc là đang đùa giỡn với Sở Vĩnh Du để cho nhà họ Bạch bọn họ hả dạ thôi, rồi cuối cùng mới giết chết, như vậy há không phải là sẽ càng sảng khoái hơn sao.
Ngay sau đó, ánh mắt của tên nào tên nấy đều trở nên giễu cợt mà nhìn Sở Vĩnh Du, một chút sợ hãi còn vương lại cuối cùng trong nội tâm khi nãy, đều hoàn toàn tan thành mây khói rồi.
Ầm!
Rất đột ngột, một luồng sát khí khổng lồ bạo phát ra từ trong cơ thể của Sở Vĩnh Du.
Cảm nhận được luồng sát khí này, sắc mặt Sâm Mộc hoàn toàn thay đổi dữ dội.
“Cậu…cậu mới tuổi này, sao có thể có sát khí như vậy!”
Đây là sát khí mà ít nhất phải chém giết mấy chục vạn người mới có được, vậy mà lại xuất hiện trên người Sở Vĩnh Du, đặc biệt là ở niên đại hiện tại, gần như là chuyện không thể nào.
Mà người nhà họ Bạch, đột nhiên từng tên một quỳ xuống đất, cho dù là Bạch Trảm Hòa ngồi trên xe lăn thì cũng ngồi phịch xuống đất.
Trong ánh mắt lúc này tràn ngập đầy sự sợ hãi, là sự sợ hãi như xuất phát từ tận linh hồn.
“Cái này…sát…sát khí của tổ tiên, sao có thể!”
Bạch Trảm Hòa thất thanh, luồng sát khí này, bên trong đó có vài mùi vị quen thuộc, ông ta đã từng cảm nhận được trên Bội Kiếm của tiên tổ Bạch Khởi, mà trên Bội Kiếm, chỉ có chút sát khí của tiên tổ thôi, lúc đó đã khiến ông ta tim đập chân run rồi.
Nhưng bây giờ? Vậy mà lại trực tiếp quỳ xuống đất, đây không phải là sợ hãi, mà là một loại thần phục từ sâu thẳm nơi linh hồn.
Chính vào lúc này, một tiếng động lớn phát ra, có thể nhìn thấy bằng mắt thường, vùng đất trống đó, hoàn toàn nổ tung rồi.
Mặt đất liên tục sụp đổ, bùn bắn tung tóe che khuất mọi tầm nhìn, đây thực sự giống như là ngày tận thế.
“Lực…lực phá hoại gì vậy?”
Bạch Thanh nuốt ngụm nước bọt, gian nan mà bò dậy, sau đó vội vàng dìu Bạch Trảm Hòa dậy, trong đôi con ngươi của Bạch Trảm Hòa cũng tràn ngập kinh hãi.
Sở Vĩnh Du và Sâm Mộc là trung tâm, tất cả mọi thứ trong phạm vi một trăm mét đã bị phá hủy hoàn toàn, nơi mà bọn họ đang ở bây giờ, có thể gọi là cao nguyên rồi, đủ để thấy vùng đất ở đó đã bị nổ tung như thế nào.
Khi tất cả lắng xuống, một cái hố trăm mét hiện ra, người nhà họ Bạch đều không khỏi dụi dui mắt, căn bản không dám tin đây là do sức người làm ra.
Trong hố sâu, Sở Vĩnh Du và Sâm Mộc đứng đối diện nhau, cách nhau không quá 10 mét.
Rõ ràng có thể thấy, Sở Vĩnh Du lúc này nôn ra một ngụm máu tươi lớn, thần sắc cũng rệu rã vài phần.
Nhìn thấy vậy, bọn họ mới yên tâm, tưởng Sở Vĩnh Du ngay cả Sâm Mộc mà cũng đánh thắng được.
“Ba! Ba thật tính toán như thần, nếu như không phải tiền bối Sâm Mộc đến thì nhà họ Bạch chúng ta, có thể đã bị Sở Vĩnh Du diệt rồi, sao cậu ta có thể mạnh đến mức đó chứ.
”
Bạch Trảm Hòa lúc này cũng không thể trả lời Bạch Thanh, trong lòng cũng an tâm cho quyết định của mình, nếu không có Sâm Mộc, hậu quả thật sự rất khó tưởng tượng nổi.
Mà bên trong hố sâu, sự đối quyết hồi nãy, rõ ràng vẫn là Sở Vĩnh Du thua.
Nhưng Sâm Mộc, sắc mặt lại ngưng trọng một cách chưa từng có.
.
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
389 chương
37 chương
413 chương
78 chương
93 chương
92 chương
352 chương
114 chương