Bản lĩnh ngông thần

Chương 422 : Nhân Vật Lớn Nhỏ Nhất

“Cậu muốn làm cái gì? Dưới ánh mắt của mọi người, cậu còn có thể ăn tôi chắc?” Hồ Hân Hân cũng không phải là dạng ngây thơ, xét từ những cái lộ ra khi nói chuyện lúc trước, tính cách của cô ta cũng không phải trầm lặng như vậy, gần như vào lúc Mã Minh nói xong thì lập tức đốp lại một câu. Mã Minh từ trong thùng đá cầm mấy cục đá, chườm vào nửa bên má vừa rồi bị Hồ Hân Hân tát, cười gằn thành tiếng. “Ông đây đối với cậu như nào? Ai ở đây không rõ, cậu không lĩnh tình cũng thôi đi, vậy mà hôm nay còn dám đánh tôi! Được, tôi sẽ khiến cậu biết cái giá của một cái tát này nặng cỡ nào!” Nói xong thì ngồi trên sô pha, đồng thời rút điện thoại ra, Hồ Hân Hân khinh thường rồi nói. “Cậu đối với tôi như thế nào? Cậu không phải chính là muốn ngủ với tôi sao, có bản lĩnh cậu ở trước mặt nhiều người như vậy, nói cậu muốn lấy tôi đi, cậu nếu như lấy tôi, tôi lập tức cùng cậu đến khách sạn thuê phòng!” Sở Vĩnh Du vẻ mặt kỳ quái, năng lực hối người này của Hồ Hân Hân, thật là khiến anh mở mang tầm mắt, tuyệt đối còn lợi hại hơn cả Ngu Thư Di. Quả nhiên, Mã Minh cũng có hơi trợn mắt líu lưỡi, anh ta đương nhiên không thể lấy Hồ Hân Hân, anh ta bây giờ có gia thế gì, hôn nhân sao có thể tự mình có quyền làm chủ, đó đều là phải vì góp một phần sức vào trong nhà, Hồ Hân Hân có gia thế gì? Không thể nào, anh ta chẳng qua là muốn hoàn thành một tiếc nuối của thời thanh xuân, đoán chắc lên giường một lần, dễ giải quyết thôi. “Hồ Hân Hân, cậu đừng khích tôi, cái tát này, cậu không cho tôi một lời giải thích hợp lý, tôi bây giờ gọi điện, trong một tuần khiến công ty của ba cậu, từ có thành không, cậu nên biết, nhà họ Mã tôi có thực lực này. ” “Cậu!” Hồ Hân Hân rất tức, đây chính là túm chặt điểm yếu của cô ta, quả thật nhà họ Mã bây giờ phát triển như mặt trời giữa trưa ở Thiên Hải, bên phía Tỉnh Thành cũng có không ít mối quan hệ, thật sự muốn đánh úp công ty của nhà cô ta, là rất phiền phức. Những người khác đều mang vẻ lực bất tòng tâm, bọn họ cũng không chọc nổi Mã Minh. Thấy vậy, Mã Minh đã cười, dáng vẻ nắm chặt phần thắng, rất tự đắc nhìn sang Sở Vĩnh Du mãi không có nói chuyện. “Sở Vĩnh Du, anh trai nuôi như anh không phải là rất trâu bò sao? Mười mấy tên du côn đều quỳ trước anh, anh lợi hại như vậy, sao không nói chuyện? Anh giúp em gái nuôi của anh đi chứ?” “Chào anh Sở, cậu gọi tôi Tiểu Thiên là được rồi, bên Thiên Hải đều gọi tôi là ngài Thiên. ” Lời vừa dứt, Thượng Quan Vô Địch vỗ một cái bốp vào sau gáy ông ta. “Nói chuyện thế nào vậy hả? Ông còn muốn kêu anh rể tôi gọi ông một tiếng ngài Thiên?” Ông lão đó bị dọa không ngừng xin lỗi và nuốt nước bọt, hết cách, gia tộc Thượng Quan đối với ông ta mà nói, đó chính là con quái vật khổng lồ trong số những con quái vật khổng lồ, căn bản không có cơ hội gặp được bất kỳ một ai của gia tộc Thượng Quan, chứ đừng nói chi chính, dù là chi thứ, ông ta cũng không chọc nổi, vạn lần không ngờ, hôm nay vậy mà đứng cùng một chỗ với cậu hai Thượng Quan Vô Địch này. Gật đầu, Sở Vĩnh Du xoay điện thoại, mắt camera chĩa thẳng vào Mã Minh, nói. “Mã Minh, ông lão này cậu quen biết không?” Mã Minh khinh người, đang muốn mở miệng, lại đột nhiên dụi mắt của mình, vội vàng chạy tới, khi chắc chắn người mình nhìn thấy không sai, thử gọi. “Ông Thiên?” Ngài Thiên ở bên kia nhíu mày. “Mã Minh? Cậu chính là người đã đắc tội với anh Sở sao?”.