Bản lĩnh ngông thần
Chương 355 : Càng Ngày Càng Điên Rồ
Lâm Văn Kiệt bay ra xa 10 mét rồi mới rơi xuống đất, tất cả mọi người đều nhìn thấy rất rõ ràng, lồng ngực của anh ta lõm hẳn xuống.
Rõ ràng là đã chết thật, nhất là ánh mắt của anh ta vẫn còn cảm giác rất kinh ngạc.
Anh ta là con trai của nhà họ Lâm, một trong ba gia tộc lớn nhất ở Kim Cảng, đã làm mưa làm gió ở Kim Cảng không biết bao nhiêu năm nay.
Bên cạnh anh ta không hề đem theo một võ giả nào có thực lực xuất sắc cũng bởi vì ở quanh khu vực Kim Lăng này không một ai dám động vào anh ta, cho dù là người từ nơi khác đến, có thù hận lớn đến đâu đi chăng nữa thì cũng không dám động đến, bởi vì hậu quả phía sau là vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng hôm nay anh ta lại chết uất ức như vậy, hơn nữa còn không có dấu hiệu nào là mình sẽ chết.
“Trời ạ! Chết người rồi.”
“Con trai của nhà họ Lâm, Lâm Văn Kiệt bị người ta giết ngay giữa đường rồi.
Chuyện này… đúng là một chuyện chấn động.”
“Hầy, thanh niên này thảm rồi, chắc là cả nhà sẽ phải chết chung thôi.”
Mọi người vẫn còn kinh ngạc, ai cũng nghĩ tới hậu quả đáng sợ đằng sau, ánh mắt nhìn về phía Sở Vĩnh Du vô cùng thương cảm, đương nhiên cũng có một số người âm thầm giơ ngón tay cái cho anh, trong lòng chưa từng cảm thấy sung sướng như vậy.
Việc Lâm Văn Kiệt gây họa ở Kim Cảng không phải là chuyện ngày một ngày hai nữa, anh ta nhìn trúng cô gái nào là cứ thế cưỡng ép mang về nhà quan hệ, sau khi mọi chuyện xảy ra vẫn yên lành không làm sao cả.
Những chuyện như đánh nhau đã giống như chuyện cơm bữa hàng ngày, nhưng người biết chuyện đều không dám tức giận, không dám nói gì.
Tên ác bá này cuối cùng cũng chết rồi.
Bạch Hinh Vũ nhìn thi thể của Lâm Văn Kiệt, mãi không nói gì.
Trong đầu cô ta thậm chí còn không biết nên nghĩ cái gì.
Còn về đám vệ sĩ của Lâm Văn Kiệt, đám người này phản ứng lại được, vội vàng chạy tới ôm lấy xác của Lâm Văn Kiệt rồi lên xe bỏ đi.
Lúc trước đám người này bắn nhiều như vậy mà vẫn không trúng Sở Vĩnh Du, hiện giờ tiếp tục bắn thêm thì cũng chỉ là vô ích, vậy nên hiện giờ phải mau chóng quay về nhà họ Lâm.
“Anh… anh Sở, xảy ra chuyện lớn rồi, anh mau chạy đi.”
Bạch Hinh Vũ khóc như mưa, nói xong cô ta ngồi thụp xuống đất, gào khóc điên cuồng.
“Tất cả đều là tại tôi, đều trách tôi không tốt, xin lỗi anh Sở, tất cả đều là lỗi của tôi.”
Sở Vĩnh Du đỡ Bạch Hinh Vũ lên rồi mỉm cười.
“Chỉ là một tên súc sinh thôi, tôi giết cậu ta thì cũng đã giết rồi, cô yên tâm đi, những người có thể đối phó với tôi vẫn chưa ra đời đâu, tôi đi đây.”
Anh đi mấy bước sang bên cạnh, đang định mở cửa xe chiếc xe taxi ra thì tài xế tự nhiên khóa trái cửa lại, khổ sở cầu xin.
“Đại ca, anh đừng làm liên lụy tới chúng tôi, anh đã giết Lâm Văn Kiệt, không một xe taxi nào dám chở anh đâu, nếu không chúng tôi cũng sẽ phải chết.”
Sở Vĩnh Du hơi ngẩn người, anh nhìn trái phải xung quanh, hình như khuôn mặt của tất cả mọi người đều như vậy, đều sợ hãi như vậy, hình như đã có một nỗi sợ ngấm sâu vào xương cốt của những người này.
Nói thật, Sở Vĩnh Du chưa từng gặp loại người nào giống như Lâm Văn Kiệt, cho dù là Bạch Khảm của nhà họ Bạch ở Vân Kinh, hay là Tưởng Thanh Khôn của nhà họ Tưởng ở Thiên Hải, Kha Đạt, tất cả những những người này đều có thể coi là con trai của những gia tộc lớn trong cả nước, nhưng cũng không hề ngông cuồng, không coi ai ra gì như Lâm Văn Kiệt, thật sự không biết những suy nghĩ trong đầu anh ta được hình thành như thế nào.
Không còn cách nào khác, tất cả các taxi đều không dám chở anh, vốn dĩ lúc đầu Sở Vĩnh Du còn không muốn liên hệ với ai nhưng bây giờ anh đành phải gọi điện cho Hồng Ngải rồi đứng ở đó chờ.
Mấy phút sau, sau khi khóc lóc như mưa một hồi, Bạch Hinh Vũ cuối cùng cũng bình tĩnh lại được, cô ta nhìn Sở Vĩnh Du, không biết nên nói gì.
“Không còn chuyện gì nữa, cô về nhà đi.”
Bạch Hinh Vũ cắn môi dưới, do dự một lát rồi nói.
“Anh Sở, phiền anh nói số điện thoại cho tôi biết được không?”
Lấy được số điện thoại của Sở Vĩnh Du xong, Bạch Hinh Vũ vội vàng lên xe rời đi, cô ta trở về cầu xin sự giúp đỡ của gia đình, cho dù chỉ giúp được Sở Vĩnh Du một chút vì dù sao chuyện này cũng bắt nguồn từ cô ta, cô ta không thể để cho một mình anh phải chịu trách nhiệm được.
Lúc này, Sở Vĩnh Du tự nhiên giơ tay lên, bàn tay bắt được một miếng giấy bay đến với tốc độ rất nhanh, có thể ném miếng giấy với một tốc độ như vậy, nhất định phải là một võ giả.
Thực ra, Sở Vĩnh Du đã nhìn thấy trong đám đông ai là người ném mảnh giấy này ra, chỉ là anh không nói ra, chỉ yên lặng mở nó ra đọc.
“Cậu thanh niên, thân thủ của cậu rất tốt, nhìn cậu như vậy chắc cũng phải là võ giả bát phẩm đúng không.
Cậu giết Lâm Văn Kiệt, có thể nói là trừ một mối họa cho người dân của Kim Cảng.
Tôi sẽ chỉ đường cho cậu thoát khỏi đây, chỉ cần đi tới địa chỉ được viết bên trên, ở đó có con thuyền đưa cậu trở lại đại lục, rất nhanh thôi.
Nếu không khi cao thủ của nhà họ Lâm tới, đừng nói là một võ giả bát phẩm như cậu, đến một người cửu phẩm cũng khó thoát chết.”
Sở Vĩnh Du cười, quả nhiên vẫn còn có người tốt, danh tiếng của nhà họ Lâm, một trong ba gia tộc lớn nhất ở Kim Cảng, tuyệt đối không phải là hư danh, vậy mà người này vẫn dám ra tay giúp anh, như vậy đã là rất tốt rồi.
Nhưng Sở Vĩnh Du nhìn về phía người đó, lắc nhẹ đầu, coi như đã từ chối.
Anh là Chiến thần Địa Ngục mà còn phải chạy sao? Chuyện này truyền ra ngoài không phải thành trò cười sao?
Khoảng nửa tiếng sau, tất cả mọi người đều nhìn rõ, một đội quân xe Bentley Mulsanne màu xanh xuất hiện, tất cả có 6 chiếc, khí thế ngút trời.
“Ở Kim Cảng, gia tộc có thể huy động một đội xe như vậy không nhiều, chẳng lẽ là nhà họ Lâm đến rồi sao, tốc độ cũng nhanh thật.”
“Tám phần là thật rồi, anh nói xem, cậu thanh niên này đúng là ngốc thật, giết Lâm Văn Kiệt rồi vậy mà lại không chạy đi, cứ đứng đấy đợi, thật không biết cái gì gọi là châu chấu đá xe sao.”
“Hầy, xong rồi, người tốt không được báo đáp, người kia xong thật rồi.”
Tất cả mọi người đều có chung suy nghĩ như vậy, bởi vì nhà họ Lâm là một sinh vật khổng lồ, không phải là sức người bình thường có thể chống lại, cho dù anh có mạnh đến đâu đi chăng nữa thì cũng không thể đánh lại được.
Nghe nói ba năm trước, em gái của một võ giả cửu phẩm bị Lâm Văn Kiệt cưỡng bức gì hay gì đó, võ giả kia sau khi biết tin lập tức muốn giết Lâm Văn Kiệt, nhưng cuối cùng lại bị vệ sĩ của anh ta giết chết, hơn nữa từ đó về sau cả gia đình đó cũng hoàn toàn biến mất.
Vậy nên kết cục của Sở Vĩnh Du thế nào, dùng mông cũng có thể đoán ra được.
Những chiếc xe dừng lại trong tiếng thở dài của đám đông, những người hiểu biết một chút lập tức ngẩn người ra, bởi vì biển số xe này hình như không phải là của nhà họ Lâm mà là...
Cùng lúc đó, cánh cửa của chiếc xe Bentley Mulsanne đầu tiên mở cửa ra, Hồng Ngải xuất hiện, đi thẳng tới trước mặt Sở Vĩnh Du, cúi người xuống thật sâu.
“Anh Sở, tôi đến muộn, xin lỗi anh.”
Ồ!
Hồng Ngải xuất hiện, những người có mặt ở đó đều nhận ra, nếu không nhận ra người của ba gia tộc lớn nhất ở Kim Cảng thì thật sự không xứng là người sống ở đây.
Người này chính là con trai Hồng Ngải của nhà họ Hồng, nghe nói bản thân cũng là một võ giả rất mạnh, hơn nữa gia đình nhà họ Hồng cũng khác với những gia tộc khác, lớp người trẻ tuổi mỗi người theo một ngành nghề khác nhau, có người là kinh doanh, có người là học giả, có người làm chính trị, nội bộ không hề hỗn loạn.
Đó cũng là lý do nhà họ Hồng đứng đầu trong ba gia tộc ở Kim Cảng và đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất.
Điều quan trọng nhất, là một người lợi hại như vậy lại cúi đầu trước người đã giết chết Lâm Văn Kiệt, hơn nữa còn gọi một tiếng anh sao?
Thế giới này càng ngày càng điên rồ rồi..
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
389 chương
37 chương
413 chương
78 chương
93 chương
92 chương
352 chương
114 chương