Bản lĩnh ngông thần

Chương 295 : Sự Khác Nhau Của Chiếc Nhẫn

Ở nơi cách đỉnh núi khoảng trăm mét, một sơn động đã xuất hiện, tuy bên ngoài mặt trời sáng rực, nhưng bên trong tối tăm sâu thẳm, vẫn khiến người ta có loại cảm giác không rét mà run. Nhất là sau khi Sở Vĩnh Du bọn họ đến cửa sơn động, loại sát khí tản mạn đó càng trở nên nồng hơn, nếu như bốn người bọn họ đều không phải là Tiên Thiên võ giả, cho dù là chiến lực đỉnh tiêm trong võ giả cửu phẩm, lúc này đoán chắc cơ thể đều sẽ chút run rẩy. “Gừ!” Đột nhiên, một tiếng gầm từ trong sơn động truyền ra, Phá Thiên khoát khoát tay. “Chắc là có dã thú gì đó chiếm cứ rồi, không cần căng thẳng. ” Rất nhanh, một con gấu đen bò ra, cái khoa trương nhất chính là đôi mắt đỏ ngầu. Gấu đen đứng thẳng dậy, lần nữa gầm lên, giống như rất không vui khi đám người đáng chết trước mắt đã làm phiền giấc ngủ của nó. “Con gấu đen này bị sát khí lây nhiễm rồi, đã mất đi lý trí nên có. ” Phá Thiên mở miệng, dã thú bình thường, mặc kệ sói hổ gì, một ánh mắt của Tiên Thiên võ giả, sớm đã cụp đuôi bỏ chạy rồi, mà con gấu đen này lại chiến ý hừng hực, giống như đã định xé toàn bộ bốn người bọn họ thành mảnh vụn. Bụp! Một tiếng vang trầm thấp phát ra, cơ thể của con gấu đen phi ra, đập gãy mấy cái cây ở đằng sau. “Phá Thiên tiền bối, mời ông, loại chuyện nhỏ này, giao cho chúng tôi là được rồi. ” Người nói chính là Hồng Ngải muốn tình hữu nghị của Phá Thiên, tự nhiên nhanh nhạy bắt lấy cơ hội lấy lòng này. Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Phá Thiên cười ha ha, không có nói gì, cất bước đi vào trong sơn động. Nhìn bên ngoài, sơn động giống như sâu không thể tưởng tượng được, thực chất sau khi đi vào, cũng chẳng qua đi được 30m thì đến điểm cuối. “Đây chính là lối vào rồi, ha ha, ba người đều là người vừa trở thành Tiên Thiên võ giả, đương nhiên có ngạo khí của mình, ai nếu như không tin, có thể thử xem có thể đánh vỡ phiến đá chắn đường này hay không. ” Phá Thiên nói xong, Quang Thập Bát cất bước đi tới, cánh tay phải gập lại, đấm mạnh vào phiến đá. “Để tôi!” Bụp! Một âm thanh cực lớn vang vọng bên trong sơn đông, phiến đá lại không có một chút nhúc nhích, phải biết, đây là một kích của Tiên Thiên võ giả, tuy Quang Thập Bát chắc không có dùng toàn lực, nhưng cũng có thể thấy độ cứng của phiến đá này đáng sợ đến mức nào. “Đừng nói là ba người, ngay cả lão già tôi dốc toàn lực cũng không thể mở ra, trước kia tôi còn tìm không ít thuốc nổ TNT đến nổ, kết quả tôi không nói ba người cũng biết rồi. ” Sở Vĩnh Du trầm ngâm, xem ra Phá Thiên là thật sự không có nói điêu, nơi này cho dù không phải là nơi Bạch Khởi để lại di sản, cũng tuyệt đối là một nơi thần kỳ. “Phá Thiên tiền bối, vậy chúng ta làm sao đi vào được?” Hồng Ngải nói xong, tay phải của Phá Thiên rung lên, chiếc hộp hình chữ nhất được xách trong tay lập tức phá nát, một thanh trường kiếm rất cổ xưa được ông ta cầm trong tay. “Kiếm này chính là bội kiếm của Bạch Khởi năm đó, không có tín vật như này, chúng ta mãi mãi không thể đi vào. ” Nhìn thanh kiếm đó, ba người đều có ánh mắt khác nhau, Sở Vĩnh Du cũng cảm thấy rất là khâm phục, xem ra Phá Thiên vì nơi này, thật sự là chuẩn bị đầy đủ, ngay cả loại đồ cổ này cũng có thể có được. Lúc này, biểu cảm của Phá Thiên cũng trở nên trịnh trọng, ông ta chỉ là tra đọc vô sổ điển tịch mới tìm được cách đi vào và một vài thông tin khác, nhưng thao tác cụ thể như nào, cũng mờ mịt. Theo kiến thức của ông ta, trên phiến đá chắc là có cơ quan gì đó bị động vào, lộ ra một chỗ lõm, hình dạng vừa hay có thể đút vào một thanh kiếm. Không có bất kỳ sự do dự nào, một tia mừng vỡ vụt qua trong mắt Phá Thiên, trực tiếp đút trường kiếm trong tay vào. Khi trường kiếm đút vào toàn bộ, chỉ còn lại chuôi kiếm, đột nhiên một tiếng ầm ầm cực lớn vang lên, phiến đá bắt đầu nhấc lên, sau khi đạt độ cao khoảng 1m thì dừng lại. “Giỏi cho một Sát Thần Bạch Khởi, thật là đủ ngông, đủ bá đạo!” Phá Thiên hừ lạnh một tiếng, cúi người đi vào bên trong đầu tiên, Sở Vĩnh Du bật cười lắc đầu, anh đương nhiên hiểu ý của Phá Thiên, phiến đá chỉ nâng lên một mét, ngoài trẻ con, bất cứ người trưởng thành nào đều phải cúi người đi vào, tượng trưng cho một loại tôn kính và hèn mọn đối với Bạch Khởi, có điều lại bị ép mà thôi. Hồng Ngải là người đi cuối cùng, đánh giá xung quanh một hồi, khi muốn rút thanh trường kiếm đó ra, đáng tiếc bất luận anh ta dùng sức như nào, đều không thể dê dịch được, chỉ có thể từ bỏ mà đi vào. Sau khi bốn người đi vào hết, phiến đá đột nhiên ầm ầm từ từ hạ xuống lần nữa, một khắc cuối cùng, một bóng đen gần như trượt vào trong. Cảnh tượng bên trong không có gì khác biệt với bên ngoài, vẫn là thông đạo, có điều hai bên có đuốc ít nhất không tính là hai mắt nhìn trong bóng tối. “Đi thôi, dựa theo thứ mà tôi điều tra, đây là di sản mà Bạch Khởi để lại cho con cháu đời sau của ông ta, không phải khảo nghiệm, cho nên sẽ không có nguy hiểm gì, có điều vẫn phải duy trì cảnh giác. ” Phá Thiên nói xong, dẫn đầu đi về phía trước, ngược lại Sở Vĩnh Du lại ngoảnh đầu một cách vô tình hay hữu ý liếc nhìn đằng sau, sau đó mới đi theo. Khi tiếng bước chân dần đi xa, bóng người dán ở trong góc tối tăm đã sửng sốt trong lòng. Tên nhóc này, chỉ tùy tiện quay đầu nhìn, hay là đã phát hiện ra sự tồn tại của mình? Chắc sẽ không, ngay cả Phá Thiên đều không thể phát giác, chứ huống chi là một tên nhóc vừa trở thành Tiên Thiên võ giả. Thông đạo rất dài, bốn người Sở Vĩnh Du không dám chạy lung tung, ngược lại cẩn thận di chuyển, cho nên qua một tiếng, mới dừng lại lần nữa. Chỉ thấy đằng trước, lại là một phiến đá chắn đường, dường như đều là cùng chất liệu tạo thành với phiến đá đầu tiên của sơn động lúc trước, điểm duy nhất không giống chính là trên phiến đá có bốn dấu tay lõm xuống, không còn cái gì khác nữa. “Đúng rồi, giống y hệt, đến đi, bốn chúng ta cùng lúc để tay lên trên, sau đó truyền Tiên Thiên Chi Khí trong cơ thể ra, tôi cũng không biết sẽ mất bao lâu, tóm lại đến đây thì để buông tay mà làm đi, nếu như mọi thứ không sai, vậy thì đằng sau phiến đá này chính là bảo tàng rồi. ” Phá Thiên có chút kích động, gọi ba người Sở Vĩnh Du đến đứng vào vị trí của mình, cùng lúc áp tay lên trên. “Bắt đầu!” Sau khi ông ta phun ra hai từ, Sở Vĩnh Du bắt đầu rót Tiên Thiên Chi Khí vào trong phiến đá. Ngay sau đó, hai mắt của anh hơi nheo lại, bởi vì cảm giác rất rõ ràng, tuyến đường vốn dĩ không có trở ngại, đột nhiên dường như chịu lực cản gì đó, đem Tiên Thiên Chi Khí của anh bắn trở lại, sau đó có một cỗ Tiên Thiên Chi Khí cuồn cuộn đến mức không thể tưởng tượng được, theo bàn tay anh áp lên chỗ lõm vào kia mà rót vào trong cơ thể của anh. Không, nói chính xác hơn là rót vào chiếc nhẫn màu lam nhạt mà anh đeo ở tay kia. Chiếc nhẫn này là vật lúc đầu dựa theo di ngôn của Phùng Thiên Hạ, đến một hòn đảo nhỏ tìm được, nó được để cùng chiếc đĩa bàn màu bạc dâng tặng cho đất nước và bức thư cho em trai ông ta, lúc đó Phùng Thiên Hạ đã nói, là tặng cho Sở Vĩnh Du, hơn nữa yêu cầu anh tốt nhất luôn đeo bên mình, không nên tháo ra. Tuy nhiên lúc này, Tiên Thiên Chi Khí cuồn cuộn điên cuồng rót vào trong, điều mấu chốt nhất cũng là điều khiến Sở Vĩnh Du kinh hãi nhất chính là đây! căn bản không phải là anh khống chế, giống như! giống như là chiếc nhẫn đang tự hấp thụ. .