Bản lĩnh ngông thần
Chương 206 : Treo Đầu Dê Bán Thịt Chó
Tiểu khu xa hoa nào đó ở Lưu Thị, một chiếc BMW từ từ lái vào, Sở Vĩnh Du liếc nhìn phương hướng mà con sâu cái Tri Hấp Trùng trong tay chỉ, chiếc xe tiếp tục lái về phía trước.
Khi đang muốn rút điện thoại ra gọi điện hỏi Phùng Đóa lần nữa, đột nhiên phía trước lần nữa xuất hiện một cổng gác, điều này khiến Sở Vĩnh Du có hơi nghi hoặc, đồng thời, đã có thủ vệ đi tới.
“Xin lỗi anh, trước mắt là khu biệt thự của nhà họ Lý, anh tìm ai?”
Nhà họ Lý? Trong mắt của Sở Vĩnh Du vụt qua tia cổ quái, có chút ý tứ, ngược lại tất cả mọi chuyện gộp lại với nhau rồi, không ngờ người đưa tin của tổ chức Yêu Tà, vậy mà cũng ở nhà họ Lý, hoặc, lẽ nào là người của nhà họ Lý sao?
“Tôi quen biết gia chủ của các anh, anh chỉ cần nói với ông ấy, Sở Vĩnh Du đến rồi là được.”
Người thủ vệ này ngược lại rất hiểu quy tắc, không có trực tiếp đuổi Sở Vĩnh Du đi, hơn nữa thái độ cũng rất không tồi.
“Được, xin chờ một chút.”
Không đến mười giây, thủ vệ quay lại, làm ra động tác mời.
“Mời vào, gia chủ của chúng tôi đã ở bên ngoài đợi anh rồi.”
Đồng thời trong mắt của thủ vệ cũng vụt qua một tia sững sờ, muộn như này còn tới, hơn nữa gia chủ còn phải đích thân nghênh đón, lai lịch không nhỏ.
Chiếc xe lái vào, Sở Vĩnh Du cũng không gấp, dựa theo động tĩnh hơi run rẩy của cơ thể sâu cái Tri Hấp Trùng mà phán đoán, lúc này cách sâu đực đã rất rất gần rồi, đối phương tuyệt đối không thoát khỏi lòng bàn tay của Sở Vĩnh Du, ngược lại xác định rõ chuyện của Đồng Hiểu Tiêm là quan trọng nhất, dù sao bà xã còn ở nhà đợi tin hồi âm.
Không lái bao xa thì nhìn thấy Lý gia chủ dẫn Lý Uy đứng chờ ở dưới cột đèn đường.
Sau khi xuống xe, Lý gia chủ vội chạy tới.
“Cậu Sở, cậu đột nhiên tới thăm, khiến tôi được sủng ái mà đâm lo sợ.”
Sở Vĩnh Du khẽ mỉm cười.
“Lý gia chủ khách khí rồi.”
Sau đó nhìn sang Lý Uy ở bên cạnh, hỏi.
“Chị của cậu tại sao còn chưa gọi điện lại cho tôi?”
Ánh mắt của Lý Uy tránh né, khẩn trương nói.
“Đồng Hiểu Tiêm uống nhiều đã ngủ rồi, chị tôi đang chăm sóc cô ấy, tôi đã nói chuyện gọi điện cho chị ấy rồi, còn chưa gọi lại cho anh sao?”
Xẹt!
Rất đột ngột, cổ áo của Lý Uy bị Sở Vĩnh Du túm ở trong tay, cơ thể rướn về trước, ánh mắt bất thiện nói.
“Ở trước mặt tôi, cũng dám nói dối?”
Vừa rồi vài lần ánh mắt Lý Uy tránh né, đồng thời trán bắt đầu toát mồ hôi thấy rõ, người giỏi quan sát đều có thể phát giác, Sở Vĩnh Du sao có thể sẽ không!
“Tôi...!tôi...!ba...!cứu con!”
Lý gia chủ ngược lại cũng tính là lão giang hồ, có điều cũng nuốt ngụm nước bọt, vội vàng nói.
“Cậu Sở, thủ hạ của tôi có thể bảo đảm, Đồng Hiểu Tiêm bình an vô sự, không tổn hại một cọng tóc, nhưng bên trong xảy ra một chút chuyện, người đều ở đó, cậu nếu đã tới rồi, chúng ta qua đó xử lý, cậu thấy như thế nào?”
Buông Lý Uy ra, Sở Vĩnh Du hừ lạnh một tiếng sải bước đi về phía trước.
Trong biệt thự lúc này, những người trẻ đó sớm đã bị đuổi ra toàn bộ, vẫn là trong căn phòng Đồng Hiểu Tiêm nằm, người trước đó đều còn ở đó, duy chỉ có nhân vật chính Phùng Dương này lại biến mất rồi.
“Nghe đây Lục Lâm! Vừa rồi cậu cũng nhận được điện thoại của ba cậu rồi, mọi chuyện đều nói rõ rồi, bao gồm thứ cậu có thể có được, tất cả, cho nên cậu bây giờ nghe kỹ lời tôi nói, lập tức sắp không có thời gian rồi.”
Lục Lâm, chính là người anh em của Phùng Dương người bỏ thuốc vào trong chai bia cho Đồng Hiểu Tiêm uống, đều là con cháu của gia tộc lớn ở Hải Môn, đương nhiên, là tuyệt đối không thể so sánh với nhà họ Phùng, nếu không cũng không cần làm bạn tốt thực chất giống như dòi bọ của Phùng Dương.
Thấy biểu tình của Phùng Đóa, Lục Lâm thong dong xua xua tay.
“Chị Phùng chị không cần nói, tôi đều hiểu, mọi chuyện đều là tôi làm, huống chi tối vốn định làm cái gì đó với Đồng Hiểu Tiêm, cho nên không tính là tôi nói dối, anh ta có lợi hại như nào cũng nhìn không ra bất cứ điều gì đây, cho dù bị đánh trọng thương nằm viện ba tháng cũng không sao cả, đánh chết cũng không sao.”
Lý do Lục Lâm chấp nhận lời đề nghị của Phùng Đóa, gánh chịu toàn bộ, quy kết lại là thứ mà nhà họ Phùng đã hứa, anh ta hoặc ba của anh ta đều căn bản không thể từ chối, quá dụ người rồi, như thế, nhà họ Lục sau này nói không chừng chính là của Lục Lâm anh ta.
Trước mặt lợi ích, cậu chủ cả ngày chỉ biết lêu lổng ăn chơi như anh ta, cuối cùng định là túm chặt cơ hội lần này, đồng thời cũng biết Phùng Dương là con trai độc nhất của lão đại nhà họ Phùng, anh ta vừa rồi cũng là mở công phu sư tử ngoạm rồi.
Phùng Đóa rõ ràng vẫn là có chút không yên tâm, đó là Sở Vĩ Du người có thể giết chết Khô Mộc lão nhân, ngay cả chú Du ở một bên cũng lại mở miệng.
“Nhớ kỹ Lục Lâm, cậu tuyệt đối không thể lộ ra một chút khác thường nào, nếu không cường giả đó, một ánh mắt thì có thể nhìn ra tất cả.”
Đối với điều này, Lục Lâm vẫn không để tâm.
“Yên tâm đi, tôi đều nói tôi cũng muốn chơi Đồng Hiểu Tâm rồi mà, cho nên sẽ không sai sót, tôi hiểu, Phùng Dương muốn thừa kế nhà họ Phùng, cho nên không thể bị đánh tàn phế được, nhưng tôi có thể, nghe nói ở nước ngoài có kỹ thuật y học ngầm gì đó, đã có thể tạo tây chân giả cho con người rồi, cho nên không sao, cho dù anh ta đánh gãy hai chân của tôi, cũng không sao.”
So với những lợi ích mà nhà họ Phùng hứa cho, anh ta thế nào cũng đáng.
Vào lúc này, tiếng bước chân vang lên, chú Du lập tức nghe thấy, lập tức đưa tay phải lên.
Ngay sau đó, Lục Lâm liền cúi đầu đứng ở một bên.
Rất nhanh, Sở Vĩnh Du đã bước vào trong tầm mắt của mọi người.
Lập tức nhìn thấy Đồng Hiểu Tiêm nằm trên giường, đi tới nắm cổ tay cảm nhận kỹ một chút, quả thật, không có xảy ra bất cứ tình trạng gì, bình an vô sự, trái tim của anh cũng hơi thả lỏng.
Đứng dậy lần nữa, nhìn xung quanh, Phùng Đóa và chú Du cũng có mặt, khiến anh có hơi bất ngờ.
“Cô chính là Lý Linh Linh nhỉ, cô nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?”
Lý Linh Linh cúi đầu, không dám nhìn Sở Vĩnh Du, mà câu nói này, khiến Phùng Đóa trong nháy mắt trở nên cực kỳ căng thẳng, vẫn may Lục Lâm đủ thông minh, bụp một tiếng quỳ trên sàn, khóc lóc nói.
“Anh Sở! Cầu xin anh tha cho tôi một lần, tôi...!tôi thật sự không biết Đồng Hiểu Tiêm là em vợ của anh, vẫn may cô Phùng đến kịp ngăn cản tôi lại, nếu không tôi đã phạm sai lầm lớn, cầu xin anh nể mặt của chị Phùng, tha cho tôi đi.”
Từ từ quay đầu, Sở Vĩnh Du nhìn sang Phùng Đóa.
“Cậu ta là ai?”
Trong mắt Phùng Đóa hận ý ngập trời, đây tuyệt đối không phải diễn, nếu không phải là tên Lục Lâm này giở trò hèn hạ, có lẽ Phùng Dương cũng sẽ không tiến hành một bước khiến người ta khó có thể tha thứ này.
“Cậu ta tên là Lục Lâm, là người của nhà họ Lục ở Hải Môn, bởi vì nguyên nhân nào đó, đi theo tôi cùng tới Lưu Thị, anh Sở biết tôi tới điểm bán đấu giá Càn Khôn, mà Lục Lâm là chờ ở nhà họ Lý, thuận tiện tham gia bữa tiệc sinh nhật cả cô Lý Linh Linh, sau đó...”
Lông mày của Sở Vĩnh Du nhíu lại.
“Nói rõ ràng, tôi biết không có liên quan tới cô.”
“Được.”
Từ từ cúi đầu, theo Sở Vĩnh Du thấy, Phùng Đóa là quá sợ anh rồi, sợ chỉ cần sai lầm một chút thôi, anh sẽ từ bỏ chữa trị cho ông nội của Phùng Đóa.
Sau khi Phùng Đóa nói hết tất cả, Sở Vĩnh Du liếc nhìn Đồng Hiểu Tiêm đang ngủ say, trong lòng tràn ngập sự đau lòng.
Cô em vợ của anh, ngay cả cách nhẫn nhịn cũng học được rồi, tại sao còn phải chịu đựng cảnh tai bay vạ gió như này? Hơn nữa suýt chút nữa...!nếu không phải là Phùng Đóa tốt bụng dẫn chú Du chạy tới, vậy Đồng Hiểu Tiêm há không phải sẽ bị...
“Cậu, qua đây!”.
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
389 chương
37 chương
413 chương
78 chương
93 chương
92 chương
352 chương
114 chương