Bản lĩnh ngông thần

Chương 20 : Sinh nhật có một không hai

Nghe thấy Đồng Tử Họa nói vậy, đám người Đồng Tinh Minh lập tức nhìn về phía biển xe. Quả đúng là xe của nhà họ! Cùng lúc đó, khi cửa xe mở ra, những người trên xe Audi bước xuống, không chỉ có tiếng nhạc cụ vui vẻ vang lên, mà còn có tiếng pháo hoa nở rộ trên bầu trời, tất cả đều tạo nên khung cảnh vô cùng diễm lệ, lộng lẫy! Cảnh tượng sinh nhật như thế này, e rằng ngay đến cả người giàu có nhất Thành phố Ninh cũng không làm được như vậy. “Chúc công chúa Hữu Hữu sinh nhật vui vẻ!” Khi nhìn thấy cả nhà Sở Vĩnh Du bước xuống xe, đám người Đồng Tinh Minh vẫn ngơ ngơ ngác ngác, không dám tin vào mắt mình, nhưng khi những người còn lại đều đồng thanh nói chúc mừng, họ rốt cuộc cũng tin rằng chuyện này là sự thật! “Ba, họ… họ đều biết hôm nay là sinh nhật con ư?” Nhìn thấy một màn trước mặt, đôi mắt to tròn của Hữu Hữu lập tức phát sáng. “Đúng đó, Hữu Hữu, ba tổ chức sinh nhật cho con như vậy, con có vui không?” “Dạ, vui lắm ạ.” Hữu Hữu hôn lên mặt Sở Vĩnh Du một cái. Sau đó, cô bé bắt đầu tò mò đánh giá xung quanh và ngắm nhìn pháo hoa trên bầu trời. Cảnh tượng trước mặt không chỉ khiến đám người Đồng Tinh Minh sững sờ, không thể tin được, mà ngay đến cả ba người nhà Đồng Ý Yên cũng kinh ngạc tại chỗ. Có nằm mơ họ cũng không ngờ, Sở Vĩnh Du lại tổ chức bữa tiệc sinh nhật khoa trương và sang trọng cho Hữu Hữu đến như vậy. Đồng Hiểu Tiêm lái chiếc xe Mercedes – Benz GLC theo sát phía sau chiếc xe Audi. Cô ta tiến lên phía trước, kéo theo Trần Việt và Lâm Sinh Khi nhìn thấy cảnh này, họ cũng trợn tròn hai mắt ngạc nhiên. Trần Việt vẫn bình tĩnh hơn một chút, dù sao, Sở Vĩnh Du có thể khiến ba cô ta chủ động gọi điện đến, điều đó chứng tỏ, người đàn ông này không hề đơn giản. Nhưng Đồng Hiểu Tiêm hoàn toàn sửng sốt, cô ta không thể nào hiểu nổi, ai lại có thể tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoàng tráng như vậy cho cháu gái ngoại của mình cơ chứ?. “Thế Tân!” Cuối cùng, Đồng Tinh Minh cũng hoàn hồn, ông ta nghiêm mặt, nhìn Đồng Thế Tân. Lúc này, người phía sau dường như mới nhận ra, ông ta vội vàng hỏi. “Anh hai, mọi người cũng ở đây ư?” Một câu “mọi người cũng ở đây ư” đã hoàn toàn chọc tức Đồng Tinh Minh. Câu nói của Đồng Thế Tân giống như đang ám chỉ cả nhà Đồng Tinh Minh đáng lý ra không nên xuất hiện ở đây vậy. “Thế Tân! Không phải anh hai nói chú, nhưng mà chú tích tiền là để tiêu xài hoang phí như vậy ư? Anh tổ chức sinh nhật cho Trạc Trạc cũng không dám rầm rộ, khoa trương như vậy! Chỉ vì một chút thể diện mà chú lại bất chấp tất cả thế ư?”. ||||| Truyện đề cử: Thiếu Nữ Hai Mươi Tám Tuổi ||||| Lâm Tỏa đứng bên cạnh cũng lạnh lùng lên tiếng. “Chú thím ba này, không thể nuông chiều trẻ con như vậy được đâu, biết không? Điều này không tốt cho quá trình trưởng thành của chúng.” Sự đố kỵ và nỗi oán hận khiến họ quên mất một sự thật cơ bản rằng Đồng Thế Tân có tài cán gì mà tổ chức được một bữa tiệc sinh nhật như vậy cơ chứ! “Con gái tôi sinh nhật, tôi muốn làm gì thì làm, còn cần phải chào hỏi các người ư?” Sở Vĩnh Du đột nhiên lên tiếng, Hữu Hữu ở trong lòng anh lúc này đã cùng Lâm Sinh đứng xem pháo hoa, vì thế, bây giờ, anh đương nhiên phải thu lại một chút lãi lời rồi. “Sở Vĩnh Du, cậu là cái thá gì chứ? Vay thì cũng đã vay rồi, cậu còn dám nói những lời như vậy với tôi ư?” Đồng Tinh Minh vừa dứt lời, Lý Tuệ đứng cách đó không xa đột nhiên kinh hãi, đưa tay lên che miệng, ngay sau đó, cô ta chỉ vào Sở Vĩnh Du. “Là anh!” Lúc này, Sở Vĩnh Du cũng mới nhìn thấy Lý Tuệ, sau đó, anh lập tức liếc mắt nhìn cậu bé trốn phía sau cô ta, lạnh lùng lên tiếng. “Haz, các người đúng là không phải người một nhà, không vào cùng một cửa mà! Loại người cặn bã như Hoa Tử Họa, khi tìm vợ quả nhiên cũng tìm một cô vợ giống như mình, quả đúng là cá mè một lứa.” Gì cơ? Đồng Tử Họa lập tức nghi hoặc, còn Lý Tuệ thì vô cùng tức giận. “Tay của em! Chồng à, chính anh ta đã bẻ gãy tay của em!” Trong nháy mắt, Đồng Tử Họa giống như phát điên, anh ta bổ nhào về phía Sở Vĩnh Du, muốn đánh anh, nhưng lại bị Sở Vĩnh Du đạp cho một phát ngã nhào xuống đất. “Hoa Tử Họa, cả nhà các người hãy mở to mắt ra mà nhìn kỹ cho tôi! Xem xem con gái tôi có tư cách tổ chức sinh nhật hay không? Xem con bé có tư cách ăn bánh sinh nhật hay không!” Đồng Tinh Minh vô cùng tức giận, đối mặt với sự ngang ngạnh, hống hách của Sở Vĩnh Du, ông ta lập tức lấy điện thoại ra. “Đồng Thế Tân, chú không quản lý tốt thằng con rể rác rưởi này, thì để tôi quản lý giúp chú! Nó thật sự cho rằng, chỉ cần có một chút tiền là muốn làm gì thì làm ư!” Thế nhưng, ngay sau đó, mười người áo đen lập tức xuất hiện xung quanh ông ta, đồng thời, Liên Sâm cũng đi qua đó. “Đồng Tinh Minh, Sở Vĩnh Du chính là vị khách đã bao trọn nhà hàng Trúc Vận của chúng tôi, ông muốn như thế nào?” Gì cơ! Đến tận lúc này, họ mới ý thức được, hóa ra Sở Vĩnh Du chính là người bao trọn nhà hàng này. Điều đó cũng giải thích cho việc, tất cả mọi thứ ở đây đều là chuẩn bị cho Hữu Hữu. Chỉ là trong lòng họ vô cùng ghen ăn tức ở, cho nên mới không kịp phản ứng mà thôi. “Ông chủ Liên, đây là chuyện nhà chúng tôi, xin ông đừng nhúng tay vào.” Nghe vậy, Liên Sâm bật cười. “Khi Vĩnh Du nhập ngũ làm nhiệm vụ, cậu ấy từng cứu tôi một mạng, ông nói xem, tôi có nên nhúng tay vào chuyện này hay không?” Việc này… Đồng Tinh Minh cầm điện thoại, giờ phút này, ông ta cảm thấy mình đã rơi vào tình thế vô cùng bế tắc, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong. Trước khi chưa tìm hiểu kỹ sự tình của Liên Sâm, hoặc tìm được nhân vật có thể chống lưng cho mình, ông ta thật sự không dám hành động thiếu suy nghĩ. Đồng Thế Tân và Tư Phu không nói gì cả, nhưng trong lòng lại vô cùng vui sướng. Con rể nhà mình lại từng cứu một nhân vật lớn như vậy, suy cho cùng cũng có chút bản lĩnh. Lúc này, năm người đang đẩy một chiếc xe đi đến, bên trên đặt một chiếc bánh sinh nhật cao hai mét có in hình chú lợn Peppa cỡ lớn. Sở Vĩnh Du không buồn quan tâm đến đám người Đồng Tinh Minh nữa, anh ôm Hữu Hữu lên. “Hữu Hữu, đây là bánh sinh nhật của con, con thích không?” Hữu Hữu gật đầu, chưa bao giờ cô bé cảm thấy vui như lúc này. Ba cây nến được châm bên trên bánh sinh nhật, Sở Vĩnh Du nâng Hữu Hữu qua đỉnh đầu, cười nói. “Hữu Hữu, ước nguyện xong là có thể thổi nến, sau đó có thể ăn bánh sinh nhật ngon ngọt này rồi.” Ở bên cạnh, Đồng Ý Yên nhìn thấy cảnh tượng này, cô lén lau nước mắt. Đồng Hiểu Tiêm không biết đã đứng bên cạnh cô từ lúc nào, cô ta kinh ngạc thốt lên. “Oa! Cuối cùng anh rể cũng có ngày đổi đời rồi! Sau này, cả nhà chúng ta phải biết tận dụng để cải thiện cuộc sống tốt hơn mới được!” Lúc này, mọi sự chú ý của Đồng Ý Yên đều đặt lên người chồng và con gái mình, do đó cô cũng không có tâm trạng nói chuyện với cô ta. “Ba, con cũng muốn ăn bánh sinh nhật.” Thấy chiếc bánh sinh nhật khổng lồ trước mặt, Trạc Trạc khẽ liếm môi, thèm đến mức ứa nước miếng. Chỉ là câu nói ngây thơ của một đứa bé nhưng lại khiến Đồng Tử Họa tức ói máu. “Ăn, ăn! Ăn cái gì? Chưa được ăn bánh sinh nhật bao giờ chắc?” Từ trước đến nay, Trạc Trạc chưa từng nhìn thấy ba mình xử sự như vậy, do đó, cậu bé lập tức khóc toáng lên. Thấy vậy, Lý Tuệ bèn dỗ cậu bé, nhưng cô ta cũng không dám nói gì Đồng Tử Họa cả. Nhưng Lâm Tỏa lại ngồi xổm xuống, nói. “Trạc Trạc ngoan, bánh sinh nhật có độc, ăn vào sẽ chết người đó, cho nên chúng ta không ăn nữa nhé.” Thấy chồng mình vẫn đang đứng ngây người tại chỗ, cơn tức giận của Lâm Tỏa lập tức bùng phát. “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Không về đi, chẳng lẽ còn định đứng đây để cả nhà họ xỉ nhục tiếp ư? Đáng chết! Cả đời này chưa từng chịu uất ức như vậy bao giờ!” Lúc này, Đồng Tinh Minh mới hoàn hồn, ông ta lạnh lùng liếc mắt nhìn cả nhà Đồng Thế Tân, sau đó sải bước và chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này, Hữu Hữu đột nhiên bưng một miếng bánh sinh nhật đến, nhìn Trạc Trạc nói. “Mẹ từng nói, sống trên đời phải biết cách sẻ chia, cho nên em chia cho anh miếng bánh sinh nhật này đó.” Sở Vĩnh Du đứng phía sau không nhịn được hơi cong khóe môi. Nếu không có sự cho phép và gợi ý của anh, làm sao Hữu Hữu có thể làm như vậy được chứ. Cho dù như thế nào, thì trẻ con vẫn là vô tội. Ngay cả những chuyện đã xảy ra trên thương trường lúc trước, tất cả cũng chỉ do những trò đùa gây ra mà thôi. Những điều này đều do Đồng Ý Yên gợi ý khi nãy, coi như để Sở Vĩnh Du được trải nghiệm một tiết học giáo dục trẻ em. Bộp! Thế nhưng, Lý Tuệ lại dùng tay hất miếng bánh sinh nhật xuống đất. “Cút! Ai thèm ăn bánh sinh nhật của mày!” Hữu Hữu bị dọa sợ, khóc toáng lên. Lúc này, Sở Vĩnh Du giống hệt một tên ác ma, anh lập tức che chở Hữu Hữu ở phía sau mình, đồng thời giọng nói khi cất lên cũng âm u như đến từ chín tầng địa ngục. “Cô đã đánh mất lòng tốt của tôi đối với thành viên cuối cùng trong gia đình các người!”