Bản ký sự trúc mã
Chương 47 : Lạc tiểu tịch & cung lâm
CHƯƠNG 23 QUYỂN 2: LẠC TIỂU TỊCH & CUNG LÂM
“Không được ta muốn đi!” Lạc Tiểu Tịch lắc đầu, là lúc nào rồi còn ăn gà rán!
Cung Lâm bất đắc dĩ, đành phải đem bé quay lại quán vịt.
“Ngươi mấy năm nay, có khỏe không?”
Trong phòng, cuối cùng Lạc Nguy phá vỡ trầm mặc trước.
“Ân.” tay Mục Thanh run nhè nhẹ,“Hảo.”
“Vậy là tốt rồi.” Lạc Nguy cười vô nghĩa.
Mục Thanh quay ra nhìn hướng cửa sổ, trong tầm mắt mông lung một mảnh.
Thật lâu sau, cảm thấy có người xoa mặt mình, chậm rãi giúp mình lau đi nước mắt.
Ngốc.” Lạc Nguy thanh âm khàn khàn.
“Ngốc, ngươi sao lại trượt thể dục a?”
“Ngốc, ăn cơm! Không được vụng trộm bỏ mứa!”
“Ngốc, trời lạnh như vậy cũng không biết đường mang bao tay! Này”
“Tiểu bốn mắt ngươi ngốc muốn chết, nếu không có ta, về sau ngươi phải làm sao bây giờ?”
Không có ngươi, không có ngươi ta đã trải qua hơn chục năm rồi sao.
Nhớ lại những ngày tháng ấy, tâm Mục Thanh nhói đau.
Nghiêng ngả lảo đảo muốn chạy ra ngoài, lại vấp phải ghế, tiếp theo giây, đã được Lạc Nguy ôm vào trong lòng.
Mục Thanh xoay tay lại, hung hăng cho Lạc Nguy một bạt tai.
Âm thanh vang dội, Lạc Nguy cười khổ:“Ngươi thật hận ta như vậy sao?”
“Bằng không ngươi cho là do đâu?” Mục Thanh cười buồn bã.
Không hận ngươi, chẳng lẽ ta còn phải cám ơn ngươi? Cám ơn ngươi năm đó không từ mà biệt, hay là cám ơn ngươi khẩn cấp cưới người khác?
Trước khi thi vào đại học trước, mình còn cùng với hắn xích lỏa triền miên, thi vào đại học xong, mình và hắn chưa từng gặp lại.
Lúc có kết quả thi, mình đỗ đại học, hắn lại thi rớt, tất cả điểm số đều là 0.
Hỏi trường học, lão sư nói không biết.
Hỏi bạn học, ai cũng không biết hắn làm sao.
Hỏi người nhà hắn, chỉ nói hắn phải đến công ty của họ hàng làm việc.
Đầy mình nghi vấn, lại không một người có thể cho mình đáp án.
Những ngày tháng ấy, mình cơ hồ không có một giấc ngủ ngon, nhắm mắt lại sẽ bị bừng tỉnh, luôn đinh ninh hắn xảy ra chuyện gì.
Lúc sắp không xong rồi, lại nghe được tin tức.
Hắn tìm được thông gia tốt.
“Thanh Thanh, lên đại học xong, ta sẽ cho ngươi lấy vợ.” mẫu thân Mục Thanh một bên nấu cơm một bên nói đâu đâu,“Ngươi xem tiểu tử Lạc gia, ngay cả thi vào đại học cũng không tham gia, là người ta tìm được vợ tốt, nhà mẹ đẻ có quyền thế, này không thể so với đại học tốt.”
Mục Thanh không nói gì, buông sách vở trở về phòng.
Nhìn bóng dáng gầy héo của Mục Thanh, bà Mục khe khẽ thở dài.
Trở lại trong phòng, Mục Thanh mới phát giác, lòng ban tay mình đều đã nắm đến chảy máu.
Bên tai còn vang tiếng nói của bác gái hàng xóm.
Lời đồn đãi đứt quãng, cuối cùng khiến cho hắn muốn làm rõ chuyện gì đã thực sự xảy ra.
Lúc đi thi đại học, Lạc Nguy còn không có đến trường thi, đi ngang qua ngõ nhỏ khi nhìn thấy có một đám lưu manh đang khi dễ một người nữ sinh, vì thế tiến lên giúp nàng cưỡng chế dẫn dụ kẻ bắt cóc, nữ sinh kia đang bị thương, vì thế Lạc Nguy ngay cả thi cũng không đi, mang nàng đến bệnh viện.
Người nhà nữ sinh tìm tới, tất nhiên là ngàn cảm vạn tạ, mới biết được nữ sinh kia cư nhiên là có quan lớn.
Quả nhiên là có quyền thế, nhất là nữ sinh kia lại sinh xinh đẹp.
Anh hùng cứu mỹ nhân, đây đều là tiết mục lý tài năng thấy , nay liền phát sinh ở tại bên người, ai lại không động tâm?
Vì thế sau cuộc thi lại vài ngày sau, Lạc Nguy cũng không tái tham gia, ngược lại là theo cậu cô gái kia đi phía nam, nói là coi như đi học hỏi kinh nghiệm.
Chết cũng không nguyện ý tin tưởng, rõ ràng đã ôn nhu hứa hẹn với mình, sao có thể một ngày nào đó quay lưng bỏ đi?
Nói không chừng, là lời đồn, là hiểu lầm.
Ngày một ngày một ngày qua đi, một tháng, hai tháng, nửa năm, một năm, hai năm.
Những lời đồn về Lạc Nguy vẫn không bị gián đoạn.
Khi kết hôn, phát tài, còn trẻ đắc ý, thần thái bay lên.
“Thật hâm mộ người muốn chết a.” Nam nhân cách vách nói đến nước miếng tung bay.
Mục Thanh cười cười, trở lại phòng.
“Thanh Nhi, buổi tối thím Lý kêu ngươi tới ăn cơm, chất nữ nàng…..”
“Ta đi.” Mục Thanh đánh gãy lời nói của mẫu thân.
Hai năm, ngay cả một phong thơ cũng không có, mình cần gì phải đợi thêm nữa.
Coi như hết, đã nên quên rồi.
Buồn cười là trong hôn lễ của mình, hắn thế nhưng lại đến, nhưng là đến đây thì phải làm thế nào đây?
Lúc trước là hận đi, hận thấu xương.
Hiện tại thấy, đánh hắn một bạt tai rồi, rốt cuộc chẳng còn khí lực để tha thứ.
Mục Thanh đứng yên tại chỗ, nước mắt lặng lẽ rơi.
Lạc Nguy đưa tay, đem hắn ôm vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, cùng nhớ lại những năm tháng thanh xuân.
Hồi đó, khi tiểu bốn mắt trượt thể dục mà khóc lên, mình cũng an ủi hắn như thế này.
Hai mươi tuổi qua đi, lại thấy hắn khóc, vì cái gì…
Lúc trước rõ ràng hắn không tuân thủ hứa hẹn a.
Bên ngoài phòng, Lạc Tiểu Tịch đứng ở cửa, ngơ ngác .
Vừa rồi trộm hé ra một góc cửa nhìn lén, lại nhìn thấy ba ba cùng thúc thúc ôm nhau.
Ôm nhanh như vậy, ngốc tử đều có thể nhìn ra đến bọn họ trước đây là quan hệ gì.
“Ngoan.” Cung Lâm nắm lấy vai bé,“Không có việc gì .”
“Ta muốn đi tìm ma ma.” Lạc Tiểu Tịch thì thào tự nói, đẩy ra Cung Lâm lại kéo áo khoác
“Tiểu Tịch!” Cung Lâm dưới tình thế cấp bách kêu ra tiếng, kinh động đến hai người trong phòng.
Lạc Nguy lao ra khỏi phòng, chỉ tới kịp nhìn thấy bóng dáng Lạc Tiểu Tịch biến mất ở góc, vì thế vội vàng đuổi theo.
Trong phòng, Mục Thanh tháo xuống kính mắt, đờ đẫn ngồi ở trên ghế.
Cung Lâm thở dài, yên lặng đứng ở một bên cùng hắn.
Mặc kệ như thế nào, mọi chuyện đã quá rõ ràng .
Bằng không, mình nên làm thế nào để an ủi tiểu ngốc tử.
Trong nhà, Lạc Nguy đang cùng Lạc Tiểu Tịch mặt đối mặt.
“Tiểu Tịch.” Lạc Nguy đưa cho hắn một chai nước.
Lạc Tiểu Tịch hốc mắt đỏ bừng, ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn Lạc Nguy một cái.
“Ngươi trưởng thành rồi, có một số việc, ta cũng nên nói cho ngươi .” Lạc Nguy thở dài, ngồi xuống đem Lạc Tiểu Tịch ôm vào lòng,“Bảo bối ngoan, nghe ba ba nói xong, được không?”
Lạc Tiểu Tịch không nói chuyện, cũng không giãy dụa.
Ngày đó thi vào đại học, Lạc Nguy mới vừa đi đến cửa phòng, chỉ thấy tiểu bốn mắt gấp đến độ xoay quanh.
“Làm sao vậy?” Lạc Nguy chạy nhanh đến hỏi.
“Mất bút máy rồi.” Mục Thanh thiếu chút nữa khóc lên, đầu năm nay bút máy vẫn là vật hiếm lạ, mình căn bản là không có chuẩn bị cái bút thứ hai.
“Ngốc, của ta cho ngươi.” Lạc Nguy từ đâu đó lấy ra bút đưa cho hắn.
“Không nên không nên, ngươi làm sao bây giờ.” Mục Thanh lắc đầu.
“Ngốc muốn chết, đơn vị của dượng ta ở phía trước, ta đi tìm hắn lấy bút máy, nhanh đến trường thi đi.” Lạc Nguy vỗ vỗ đầu tiểu bốn mắt, liền hướng xa xa chạy đi.
Mục Thanh bất đắc dĩ, đành phải vào trường thi trước.
Lạc Nguy một đường chạy đến ngõ nhỏ lý, liền nhìn đến hai người vạm vỡ đang khi dễ một người nữ sinh, vì thế liền tiến lên hỗ trợ, không lưu ý xuống tay quá mạnh, khiến một người bị đánh ngất đi.
Một người khác sợ tới mức quay đầu bỏ chạy, Lạc Nguy nhìn đầu người kia chảy máu, cũng bị dọa choáng váng, may mắn cô gái nhắc nhở kia, mới đem người đưa đi bệnh viện.
Lúc ấy thứ nhất là hoảng loạn, thứ hai cũng sợ tiểu bốn mắt lo lắng, vì thế vẫn không có nói cho hắn.
Sau lại, người Lạc gia nghe được tin tức, nói những người kia trong nhà có bối cảnh, sợ Lạc Nguy bị kiện, vì thế Lạc ba ba mua vé xe lửa, suốt đêm đem hắn đưa tới nhà họ hàng ở phía nam.
Khi đó không có phương tiện thông tin, Lạc Nguy cũng không có cách nào khác cùng Mục Thanh chào hỏi, nghĩ rằng sau khi đến phía nam viết thư cũng giống nhau, ai ngờ chính mình viết mấy trăm phong thư, lại đều đá chìm đáy biển.
Hai năm sau, cảm thấy sự tình đại khái đã qua đi, vì thế Lạc Nguy mới trở về Mục gia, lại vừa vặn nhìn thấy hắn kết hôn.
Thất hồn lạc phách về nhà, ở không hai ngày liền lại bị mẹ lải nhải trở về phía nam.
Ở nơi nào gặp được một cái cô gái, cũng liền hi lý hồ đồ khi kết hôn, sinh con, thẳng đến Lạc Tiểu Tịch ba tuổi khi mới trở về lão gia.
Nhà của Mục gia năm đó cũng đã chuyển đi, bằng hữu năm đó cũng không còn lại vài cái, vì thế chính mình cũng liền hoàn toàn cùng Mục Thanh chặt đứt liên hệ.
Nguyên tưởng rằng như vậy là đã quên, vì cái gì mười mấy năm sau, lại làm cho mình gặp được hắn?
Lạc Tiểu Tịch nghe Lạc Nguy nói xong, có chút ngơ ngác .
Đã muốn không nghĩ đi tự hỏi đến tột cùng ai đúng ai sai, mình còn có mẹ nha, mẹ phải làm sao bây giờ?
“Còn có một việc.” Lạc Nguy ôm chặt Lạc Tiểu Tịch,“Ta cùng mẹ, ba năm trước đây đã ly hôn rồi, ba ba lần này trở về, chính là muốn mang ngươi đi Mĩ, mẹ ngươi tháng sau phải kết hôn .”
Lạc Tiểu Tịch nhắm mắt lại, nước mắt tý tách rơi.
Cũng không phải không có cảm giác, mấy năm nay, ba mẹ cho tới bây giờ vốn không có cùng nhau gọi điện cho mình, ngẫu nhiên cùng nhau trở về một chuyến, cũng là ở ngoài mặt thân mật khăng khít, xoay người liền như người dưng, khách khí cùng đối phương nói cám ơn nói xin lỗi.
Hiện tại nghe ba ba chính miệng nói ra, đáy lòng cuối cùng thấy tia may mắn cuối cùng cũng biến mất.
Lạc Tiểu Tịch cắn môi, đầu tiên là nhỏ giọng khóc, càng khóc lại khóc càng lớn tiếng.
Lạc Nguy nhẹ nhàng vỗ lưng bé, lấy khăn tay cho bé lau nước mũi.
Khóc mệt mỏi, Lạc Tiểu Tịch cuộn mình ngủ trong lòng Lạc Nguy.
Lạc nguy nhìn con hồng hồng cái mũi, trong lòng ký đau lại áy náy.
Chính mình đúng là vẫn bảo vệ tốt cho nó.
Kết hôn rất qua loa, rồi mới phát hiện, mình cùng thê tử căn bản là đồng sàng dị mộng.
Tính cách, ham muốn, thói quen, toàn bộ khác xa nhau.
Nhất là mới ra nước ngoài vài năm, rất nhiều chuyện xảy ra, thì vợ chồng càng trở nên mâu thuẫn.
Từng chút từng chút tích lại, cuối cùng bùng nổ
Đây là chuyện của hai vợ chồng, lại liên lụy con bảo bối phải cùng nhau gánh vác.
Lạc Nguy thở dài, ôm tiểu tử kia vào phòng ngủ.
Nửa đêm, Cung Lâm mới về nhà, vào cửa liền nhìn thấy Lạc Nguy đang ngồi trên sô pha hút thuốc.
“Ta đưa Mục tổng về nhà rồi.” Cung Lâm đứng ở trong bóng tối mở miệng.
“Ân, cám ơn.” Lạc Nguy dụi tàn thuốc.
“Bá phụ cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.” Sau khi nói xong, Cung Lâm liền lên lầu.
Nghe Mục Thanh kể lại những chuyện trước kia, mình đối với Lạc Nguy không khỏi có bất mãn.
Tiểu ngốc tử đơn thuần nhu thuận như vậy, ba ba bé sao lại có thể là loại người cơ hội hám tiền như thế?
Lên lầu, Cung Lâm qua loa tắm rửa xong, nhẹ nhàng xoay mở cửa phòng Lạc Tiểu Tịch.
Cả thân mình cố đem cái chăn thật lớn bao lại thành cái bọc nho nhỏ.
Xốc chăn lên, chính là khuôn mặt vẫn còn ướt nước mắt của tiểu mập mạp đang vù vù ngủ say.
Cung Lâm cúi đầu hôn nhẹ lên, thật cẩn thận đem bé kéo vào trong lòng.
Sáng hôm sau, hai mắt Lạc Tiểu Tịch sưng thành sợi chỉ, có điểm ngứa.
“Không dụi!” Cung Lâm tay mắt lanh lẹ cầm tay bé,“Ta đi giúp ngươi lấy túi chườm nước đá.”
“Ân.” Lạc Tiểu Tịch gật đầu, chờ Cung Lâm lấy túi chườm nước đá đến chườm lên hai mắt.
“Lâm Lâm, ba mẹ ta ly hôn .“Lạc Tiểu Tịch vừa chườm ánh mắt vừa nói.
Còn, còn, còn muốn khóc.
“Ngoan, không có việc gì.” Cung Lâm đem hắn ôm vào trong ngực,“Ta cùng ngươi, ba cũng có nỗi khổ riêng, đừng giận họ, được không?”
“Ân.” Lạc Tiểu Tịch một bên hấp hấp mũi một bên gật đầu,“Kỳ thật, ba ba cũng thực đáng thương , ô ô ô, ma ma cũng thực đáng thương, ta, ta cũng đáng thương.”
“Mục tổng cũng đáng thương a.” Cung Lâm xoa bóp mũi bé,“Ngươi không cần chán ghét hắn, được không?”
“Mục thúc thúc mới không thể thương, rõ ràng hắn không cần ba ba !” Lạc Tiểu Tịch chà khăn tay,“Ta không cần hắn làm thúc thúc !”
“Hả?” Cung Lâm nhíu mày,“Nhưng là năm đó là bá phụ kết hôn trước a.”
“Nào có.” Lạc Tiểu Tịch điên cuồng lau nước mũi,“Ba ba đáng thương nhất , vì Mục thúc…… Cái kia ai, ngay cả thi vào trường cao đẳng cũng chưa tham gia, cuối cùng còn suýt nữa ngồi tù, kết quả trở về còn nhìn thấy hắn cùng người khác kết hôn!”
Cung Lâm nghe được có điểm loạn, vì thế cau mày nhìn Lạc Tiểu Tịch,“Ngoan, không được khóc, bá phụ nói với ngươi như thế nào, toàn bộ đều nói cho ta biết.”
Lạc Tiểu Tịch nhu nhu cái mũi, rõ ràng rành mạch đem chuyện tối qua ba ba kể cho nói lại với Cung Lâm.
Nghe xong, Cung Lâm cau mày, rõ ràng chính là cùng chuyện, vì cái gì bọn họ hai người nói hoàn toàn không giống nhau?
“Lâm Lâm.” Lạc Tiểu Tịch túm túm tay áo hắn,“Ngươi làm sao vậy nha?”
“Không có việc gì, ngươi đi rửa mặt đi, ta đi mua bữa sáng.” Cung Lâm hướng hắn cười cười, xoay người đi xuống lầu.
Đến phòng khách, lại thấy Lạc Nguy đang ở trong bếp rán trứng
“Bá phụ.” Cung Lâm đứng ở bên người hắn.
“Dậy rồi?” Lạc Nguy tươi cười có chút mệt mỏi,“Ngày hôm qua đã khiến ngươi chê cười.”
“Bá phụ, ta có chuyện muốn hỏi ngài.” Cung Lâm thử nói,“Tối hôm qua ngươi cùng Tiểu Tịch nói , đều là thật sự?”
“Tiểu Tịch? Ngươi là nói chuyện của ta cùng Mục Thanh?” Lạc Nguy đem trứng rán đến bàn ăn,“Đương nhiên là thật .”
Thật sự, lúc Mục Thanh kể cho mình tối qua, cũng tuyệt đối không giống như là đang nói dối.
Cho nên……
Cung Lâm mơ mơ hồ hồ, giống như hiểu được lý do.
“Bá phụ.” Cung Lâm tiếp nhận khay trong tay Lạc Nguy, do dự một chút, vẫn là mở miệng nói,“Chuyện năm đó, ta cảm thấy khả năng, có chút hiểu lầm.”
“Ân?” Lạc Nguy kinh ngạc,“Có ý tứ gì?”
“Trưởng bối của ngài cùng Mục tổng, hẳn là đều biết chuyện.” Cung Lâm nhỏ giọng mở miệng.
Lạc Nguy sửng sốt ba giây, xoay người chạy ra khỏi cửa phòng.
“Ba ba ngươi đi đâu a?!” Lạc Tiểu Tịch vừa rửa mặt xong đứng ở cửa phòng ăn, vừa vặn nghe được một câu cuối cùng của Cung Lâm
Cung Lâm ôm bé ngồi ở bàn ăn, đem câu chuyện Mục Thanh kể tối qua cùng suy đoán của mình nói cho bé.
“Ngươi là nói, năm đó gia gia bà nội lừa Mục thúc thúc nói ba ba kết hôn ?” Lạc Tiểu Tịch mở to hai mắt.
“Ta đoán .” Cung Lâm cọ cọ cái miệng của bé,“Ăn nhanh lên, chúng ta đi tìm Mục tổng.”
“Nhưng là, nhưng ta có mẹ a” Lạc Tiểu Tịch vừa muốn khóc.
Cho dù Mục thúc thúc không làm gì sai, nhưng mình vẫn là không muốn hắn làm mẹ mình đâu.
“Bọn họ nếu đã không có cảm tình, dứt khoát cột vào cùng nhau thì có ý nghĩa gì?” Cung Lâm vỗ vỗ lưng bé,“Cho dù không có Mục tổng, bá phụ bá mẫu cũng vẫn chia tay, hơn nữa hiện tại bọn họ đều thực yêu ngươi, lại có gia đình mới của mình, sống vui vẻ , như vậy không tốt sao?”
“Không biết.” Lạc Tiểu Tịch đô đô .
“Ngoan, ngươi còn có ta mà, chờ ngươi tốt nghiệp đại học, chúng ta liền kết hôn, được không?” Cung Lâm xoa xoa mũi bé,“Sau đó chúng ta đi Mĩ thăm mẹ, rồi trở về cùng ba ba, sau đó ta tái mang ngươi đi tới nhà ta, ba mẹ ta nhất định rất thích ngươi.”
“Thật sự sao?” Lạc Tiểu Tịch nhu nhu cái mũi,“Nhưng là ta là nam , không thể sinh con cho ngươi, ba mẹ ngươi cũng sẽ thích ta sao?”
“Khụ khụ.” Bác sĩ Cung bị sặc nước bọt,“Nhanh lên ăn đi, ăn xong chúng ta đây đi tìm Mục tổng.”
Hôm nay thẳng đến hơn tám giờ tối, Lạc Nguy mới thất thần trở về.
Trong lòng quá nhiều cảm xúc, ngược lại biến thành đờ đẫn.
Muốn khóc lại muốn cười?
Cùng lúc, Mục Thanh ở nhà cũ của mình, trong thư phòng nhìn những phong thư đã ố vàng.
“Tiểu ngốc, ta gây ra họa lớn, không thể cùng ngươi cùng vào đại học , bất quá không quan hệ, chờ ta gây dựng sự nghiệp rồi, sẽ trở lại tìm ngươi!”
“Ngốc, ta hiện tại ở Quảng Đông, trở về nói tiếng Việt cho ngươi nghe.”
“Tiểu bốn mắt, hôm nay là sinh nhật ta, ngươi sao không viết thư cho ta, một mình ta ở ký túc xá, chán muốn chết.”
“Tiểu ngốc, ta hôm nay được ăn bánh ngọt ngon lắm, lúc trở về sẽ mua cho ngươi.”
“Ngốc ngốc, sao ngươi không hồi âm cho ta a?
“Tiểu ngốc, ta rất nhớ ngươi, ngươi viết thư cho ta được không? Phong thư giấy viết thư ta đều gửi cho ngươi , ngươi viết hai ba chữ là được rồi.”
“Tiểu bốn mắt, ba ba ngươi viết thư cho ta, nói ngươi chuẩn bị kết hôn, đây là ngươi làm ta sợ đúng hay không? Ngươi ngốc như vậy, như thế nào lại có cô gái thích ngươi, ngốc ngốc ngươi trước không cần kết hôn, ta lập tức trở về, ngươi phải chờ ta a!”
……
Nước mắt một giọt một giọt nhỏ lên những bức thư, đem chữ viết màu đen nhòe thành một cái vòng mặc sắc.
“Thanh Thanh.” Mẫu thân tóc bạc ở bên đau lòng mở miệng,“Năm đó, ta và ba ba ngươi cũng là muốn tốt cho ngươi, lúc người Lạc gia tìm tới cửa nói chuyện, ta và ba ngươi đều hoảng hốt, các ngươi đều là nam nhân, không thể dính vào tình cảm a.”
Lúc đó, hai thiếu niên chỉ lo cùng đối phương thân thiết vô cùng ái muội, lại không chú ý tới xa, ba Lạc Nguy đang đi tới.
Thời đó, loại chuyện này truyền ra, thể diện cả nhà có thể đều mất hết .
Dưới khiếp sợ, bốn gia chủ tụ cùng một chỗ thương lượng đối sách, muốn xem sẽ thi vào trường cao đẳng, bởi vậy đã nghĩ , tốt xấu trước để thi vào đại học đã rồi từ từ nghĩ biện pháp.
Ai ngờ đến ngày thi vào trường đại học, Lạc Nguy lại gây họa.
Sự việc quá mức nghiêm trọng, đại học là không thể thi nữa, sợ Lạc Nguy vì vậy mà bị kiện, ông Lạc đành đem hắn đưa đến phía nam.
Vừa lúc thừa dịp cơ hội này, chặt đứt quan hệ hai nam hài.
Vì thế mới bố trí mọi chuyện, rồi truyền ra lời đồn đại.
Hai người, đều cho là đối phương phụ mình trước.
“Không có việc gì đâu mẹ.” Mục thanh lau nước mắt đứng lên, đem nhưng lá thư nắm trong tay,“Cám ơn mẹ nguyện ý nói cho ta biết chuyện năm đó, mau đi nghỉ ngơi đi.”
“Thanh Thanh, ngươi đừng trách mẹ.” Người đầu bạc ngẩng đầu lau nước mắt.
“Không có, mẹ không quan hệ, thực không quan hệ, thực xin lỗi, là ta khiến ngươi cùng ba ba lo lắng.” Mục thanh giúp đỡ mẹ về giường, thay bà đắp chăn rồi ra về.
Đi ở ngã tư đường trong trẻo lạnh lùng bị gió đêm thổi, Mục Thanh mới phát hiện mình không biết khi nào, lại là rơi lệ.
Không nghĩ nữa, đơn giản ngồi xuống bên cạnh đèn đường.
Thư trong tay, cũng không dám xem lại lần nữa.
Quá đau, ngược lại thành chết lặng.
Lạc Nguy, ta muốn gặp ngươi. Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
177 chương
50 chương
16 chương
10 chương
46 chương
44 chương