Sáng hôm sau, Cung Lâm rời giường, cảm thấy mình thoải mái hơn nhiều, vì thế liền xỏ dép lê lười biếng đi vào toilet rửa mặt. Ở trù phòng, Lạc Tiểu Tịch đang đeo chiếc tạp dề nho nhỏ hết sức chuyên tâm làm bữa sáng. Trong chảo, trứng chiên xèo xèo tràn ra từng đợt hương thơm mê người. Ai nha mình thật có thiên phú nấu nướng mà! Thật vui vẻ! Lấy quyển sổ thực đơn Đình Đình đưa cho, ngô, bữa trưa làm ngư hương gia tử1(cứ chương nào mình làm là dính đến đồ ăn là sao?)? Món này hình như rất phức tạp. Đập vào mắt Cung Lâm đầu tiên khi bước xuống cầu thang, chính là hình ảnh tiểu mập mạp đang làm sandwich. Vểnh mông bĩu môi, biểu tình như đang tiến hành thí nghiệm hóa học, vì vậy không nhịn được mà mỉm cười. Trong lòng có chút ấm áp và ngọt ngào. Mình lên cao trung đã ra nước ngoài, bình thường khi sinh bệnh, sẽ chẳng có ai chiếu cố hắn như bé đang làm. Bao gồm cả Viễn. “Lâm Lâm” Lạc Tiểu Tịch quay đầu cười với hắn, “Lại đây ăn sáng đi!” Nắng sớm chiếu lên mặt bé, khiến khuôn mặt của tiểu mập mạp như trái đào mật phấn nộn. Khiến cho người ta muốn cắn một cái. Lạc Tiểu Tịch dọn xong sandwich cùng sữa, cởi tiểu tạp dề rồi đi rửa tay. Lúc qua lại, thấy Cung Lâm đang ăn những thứ đó. “Ăn được không?” Lạc Tiểu Tịch hỏi, mặt đầy vẻ chờ mong. “Ăn ngon.” Cung Lâm gật đầu. Không phải gạt người, thực sự ăn rất ngon. Tiểu mập mạp được khen ngợi, hạnh phúc đến sắp bay lên luôn. Nhìn mắt Tiểu Tịch cười thành hai mặt trăng nhỏ, Cung Lâm cũng không biết chính mình xảy ra chuyện gì, kìm lòng không đậu mà đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt bé. Có chút vừa thân mật lại vừa ái muội. Lạc Tiểu Tịch sửng sốt một chút, sau đó lại mơ mơ hồ hồ cười ngốc nghếch. Bị nhéo… Hai má có chút nóng lên. Cung Lâm nhéo xong mới hoàn hồn, chính mình ma xui quỷ khiến như thế nào lại muốn nhéo bé? Là vì tiểu mập mạp này thực sự rất đáng yêu đi? Vân là mình đã… có chút thích bé? Cung Lâm bị ý tưởng của chính mình dọa sợ, lắc lắc đầu muốn làm chính mình đang hoảng hốt thanh tỉnh trở lại. “Lâm Lâm ngươi làm sao vậy?” Lạc Tiểu Tịch tiến đến trước mặt hắn hỏi, khuôn mặt đầy vẻ khẩn trương. Đang yên đang lành lại lắc đầu là sao, chẳng lẽ vẫn cảm mạo nên còn khó chịu? “Không có việc gì.” Nhìn mặt Lạc Tiểu Tịch gần trong gan tấc, Cung Lâm có điểm hoảng hốt. “Ân, ta đi lấy sữa ấm cho ngươi nha, ngươi bị cảm không thể uống sữa lạnh.” Lạc Tiểu Tịch cầm ly sữa quay lại trù phòng. Nghe tiếng lòng vi ba chuyển động từ trù phòng chuyền tới, Cung lâm cảm thấy một số thứ dường như có cái gì đó không thích hợp. Nhưng cụ thể là cái gì, thì không thể nói rõ. Cũng không muốn làm rõ…Như bây giờ cũng tốt. “Lâm Lâm uống sữa đi.” Lạc Tiểu Tịch ra khỏi trù phòng, đem cái ly đưa cho hắn. Khoảnh khắc ngắn ngủi đầu ngón tay chạm nhau, có cảm giác ngưa ngứa chạy thẳng vào trong lòng. Tiểu mập mạp cũng vậy, đại bác sĩ cũng vậy… “Buổi trưa ta làm ngư hương gia tử cho ngươi ăn nga!” Lạc Tiểu Tịch rất đắc ý. “Buổi trưa? Ngươi không đi học sao?” Cung Lâm nhíu mày. “Ngươi đang bệnh mà, ta ở nhà chiếu cố ngươi.” Tiểu Tịch tủm tỉm cười. “Như vậy sao được, cơm nước xong thì nhanh đi học đi!” Cung Lâm một lèo phủ quyết. “Nhưng mà…” “Bất kể là cái gì, không được kiếm cớ lười biếng!” Cung Lâm hung hăng trừng hắn. Đùa cái gì chứ, bé sắp thi cuối kỳ rồi “Nga” Lạc Tiểu Tịch đáp ứng một tiếng, cúi đầu yên lặng ăn sandwich. Trong lòng có điểm ủy khuất, sao lại nói mình lười biếng, mình là thật muốn chiếu cố hắn a. Cung Lâm cũng hiểu được thái độ của mình vừa rồi thật ác liệt, nên trong lòng tính nên mở miệng giải thích như thế nào. “Ta ăn xong rồi, Lâm Lâm hẹn gặp lại” Lac Tiểu Tịch uống xong ngụm sữa cuối cùng, liền ủ rũ mang cặp sách trên lưng xuất môn. Cung Lâm thật áy náy, chính mình còn chưa cho bé một lời giải thích. Giờ học buổi sáng, Lạc Tiểu Tịch nằm ghé vào trên bàn vẽ vòng vòng – mất hứng. “Lạc Tiểu Tịch ngươi làm sao vậy?” Nam sinh ngồi cùng bàn hỏi “Thất tình” Tiểu Tịch trả lời thực nghiêm túc. “Thật sao?” Tiểu nam sinh mở mắt thật lớn, “Ai nha?” “Nói ngươi cũng không biết.” Lạc Tiểu Tịch nhăn nhó, nghĩ thầm ngươi chưa từng trải qua tình ái, làm sao mag hiểu được. Bị người mình thích cự tuyệt, việc này thật khiến cho người ta suy sụp, tiều tụy. Mở miệng thở dài. Lúc nghỉ trưa, Lạc Tiểu Tịch đang đi tới căng tin, đọt nhiên cảm thấy di động trong túi quần rung lên. Lấy ra xem, là Cung Lâm gọi. “Bé ngốc, ta đang cửa phòng học của ngươi, ngươi đang ở đâu vậy?” tiếng Cung Lâm từ điện thoại trên tay rơi vào tai tiểu mập mạp. “…Cửa phòng học của ta? Ta trở lại ngay!” Lạc Tiểu Tịch lập tức xoay người hướng phòng học chạy tới. “Tiểu Tịch ngươi không ăn cơm a? Đồng học ngồi cùng bàn thực buồn bực. Lại phải ngồi một mình!!! Chạy đến cửa phòng học, Lạc Tiểu Tịch liếc mắt một cái liền nhìn thấy Cung Lâm đang đứng ở đó, trong tay còn mang một túi giấy to. Chung quanh không ngừng có nữ sinh hìn lén hắn. Như vậy liền tức giận, Lâm Lâm vì sao phải để cho các ngươi nhìn!! “Mất hứng à? Sao lại gục mặt xuống như vậy” Cung Lâm đến trước mặt Tiểu Tịch, cúi đầu hướng bé cười cười. “Không có mất hứng.” Lạc Tiểu Tịch nhìn cái túi giấy trong tay hắn, “Cái gì vậy?” “Cơm trưa.” Cung Lâm kéo bé tới sân thể dục. Nghĩ lại chuyện hồi sáng, thật sự không biết giải thích thế nào. Đơn giản liền làm ngư hương gia tử cùng thịt bò Tenderloin chiên giòn2 mà tiểu ngốc tử thích ăn nhất, bỏ và cà mên mang đến đây cho bé. “Cơm trưa?” Lạc Tiểu Tịch cảm thấy thật hạnh phúc, nhưng là… “Ngươi còn đang bênh a.” Tiểu mập mạp vươn tay sờ sờ cái trán của hắn, “Hẳn là ngươi nên ở nhà nghỉ ngơi chứ.” “Ta không sao.” Cung Lâm ngồi trên khán đài, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, “Đến, ngồi ăn cơm đi.” Lạc Tiểu Tịch thả lòng, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Cung Lâm, ăn từng miếng từng miếng. Cung Lâm nhìn bộ dáng bé có chút ngốc, nhịn không được xoa đầu bé. Sao lại có người dễ thương đến như vậy chứ. Gió mùa hạ ấm áp thổi nhè nhẹ, mang theo hương hoa sơn chi thanh thuần, nhàn nhạt vương vấn quanh hai người. Âm áp mà tươi đẹp. “Khi nào ngươi thi?” Cung Lâm một bên uống nước một bên hỏi bé. “Cuối tuần hai.” Lạc Tiểu Tịch khịt mũi than thở, “Lại còn thi Vật lý…” “Ta không phải đã giảng hết nội dung sẽ thi cho ngươi rồi sao?” Cung Lâm bị biểu tình uể oải của bé chọc cười, “Vẫn còn sợ a?” “Nếu ta thi tốt có được thưởng không?” Lạc Tiểu Tịch nghiêm túc hỏi hắn. “Thưởng?” Cung Lâm có chút ngoài ý muốn, “Ngươi muốn thưởng cái gì?” Ta muốn hôn… Tiểu mập mạp yên lặng trả lời trong lòng. “Như vậy đi, nếu ngươi thi hảo ta liền mua sofa spongebob phiên bản giới hạn cho ngươi.” Cung Lâm đồng ý. Ai nha ngồi sofa spongebob hôn sao? Tiểu mập mạp tự mình YY đến chảy cả nước miếng (không hiểu chắc là tưởng tượng) “Tiểu Tịch?” Cung Lâm sờ lỗ tai bé, “Ngây ngô cười cái gì vậy, có muốn hay không?” “Muốn!” Lạc Tiểu Tịch luống cuống gật đầu. “Vậy ngươi học chăm vào a.” Cung Lâm kéo bé đứng lên, “Được rồi trở về lớp học đi, ta tới nơi gần đây có việc một chút, buổi chiều sẽ quay lại đón ngươi được không?” “Được.” Lạc Tiểu Tịch vui đến sủi bọt. Đưa cơm cho mình, còn đến đón mình về nhà, như thế này không phải đang yêu nhau sao? Ngay cả trong lớp học cũng không nhịn được cười. Tiểu tử ngồi cùng bàn càng lúc càng bực bội, tiết hóa học nhàm chán, Lạc Tiểu Tịch nghe thấy gì mà cao hứng như vậy? Buổi chiều tan học, quả nhiên thấy Cung Lâm đứng chờ trước cổng trường. “Cho ngươi.” Cung Lâm đưa cho bé một chuỗi mứt quả. “Hả?” Lạc Tiểu Tịch vui mừng. “Đồ ăn vặt truyền thống, không khó ăn như chocolate của ngươi.” Cung Lâm ôm lấy bé kể, “Tuyệt đối sạch sẽ đó, ta nhờ một bằng hữu ở tiệm bánh đích thân làm đó.” Quả sơn trà bọc đường (kẹo hồ lô)3 sáng bóng, cắn một miếng liền phát ra tiếng lạo xạo. “Ăn ngon không?” Cung Lâm xoa xoa đầu bé. “Thật chua a.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Tịch nhăn thành một đoàn. “Ha ha ha……” Cung Lâm cười ngặt nghẹo. Lạc Tiểu Tịch giơ sâu mứt quả không biết nên làm gì bây giờ. Làm sao bây giờ, cái này là Cung Lâm cho mình. Ăn vào, thật sự rất chua! Đang do dự, liền cảm thấy Cung Lâm lấy đi sâu mứt quả từ tay mình. “Đừng a, Lâm Lâm ta ăn!” Tiểu Tịch nóng vội. “Ăn cái gì, mặt mũi đều nhăn lại.” Cung Lâm sờ sờ mũi bé, “Tiểu tử kia tay nghề không được, lần sau ta tự làm cho ngươi.” “Hảo” Lạc Tiểu Tịch ngẩng đầu cười, ánh mắt lấp lánh sáng lên. Về nhà đã là bảy giờ tối, Cung Lâm vội vã tới trù phòng nấu cơm, Tiểu Tịch cũng đứng một bên hỗ trợ rửa rau. Nào là cà rốt, giấu, còn có rau cải, cũng giấu. Thịt bò ngon, chuẩn bị tới hai khối, sau thịt bò còn muốn giấu luôn mấy miếng sườn non. Cung Lâm làm bộ không thấy hành động của bé; một bên cho dầu vào chảo, một bên dở khóc dở cười. Tiểu mâp mạp này còn có thể buồn cười hơn được không. Ăn cơm tối xong, Lạc Tiểu Tịch đang tranh rửa bát, lại bị Cung Lâm bám tới tận trù phòng. “Được rồi, đi đọc sách đi.” Cung Lâm vỗ vỗ đầu bé. Thanh âm của đại bác sĩ ôn nhu ghê, tiểu mập mạp nghe mà lòng tràn đầy ngọt ngào. Cứ như vậy mà ngoan ngoãn tới phòng đọc sách thẳng đến mười một giờ đêm, định đi ngủ mới nhớ tới muốn lên QQ một lát. Vương Lang: Bé ngốc thế nào rồi? Mấy chiêu dạy ngươi tối hôm qua hữu dụng chứ? Hứa Đình: Chờ chút! Ngươi khoan hãy nói, chờ lão tử đi tìm…(cái đoạn này ta không biết dịch tn mn xem thử xem) Lạc Tiểu Tịch: –| Vương Lang: Ngươi đúng là bị học đệ thanh tú kia tra tấn thành biến thái rồi… Hứa Đình: Là lão tử tra tấn hắn! Lâm Kỳ: Các ngươi đừng nháo nữa! Tiểu Tịch hôm nay thế nào rồi? Vương Lang: Kỳ Kỳ ngươi onl a, sao lại không để ý tới ta?! Hứa Đình: ngươi làm phiền người ta. Vương Lang: Kháo! Ta không có hỏi ngươi, ngươi nháo cái gì! Lâm Kỳ: Ai cũng không được nháo nữa!! Vương Lang: Hảo! (này là sợ vợ mà!) Hứa Đình: … Lạc Tiểu Tịch: Hôm nay ta giúp hắn làm bữa sáng. Lâm Kỳ: Sau đó thì? Vương Lang: Sau đó thì? Hứa Đình: Sau đó thì? Vương Lang: Kỳ Kỳ ngươi thật thần kỳ, hỏi còn nhanh hơn hai người bọn ta. =3= Lâm Kỳ: … Lạc Tiểu Tịch: Sau đó buổi trưa hắn đến trường đưa cơm cho ta, buổi chiều đến đón ta tan học. Vương Lang: Wa, tiến độ có nhanh quá không? Lạc Tiểu Tịch: (*_*) Hứa Đình: Có làm gì khác nữa không?!!!!!!!!!!!!Mau nói! “Tiểu Tịch, sao còn chưa ngủ?” Cung Lâm mở cửa phòng, đứng ở đó mà hỏi bé. “Ách, ngủ ngay đây!” Lạc Tiểu Tịch giật mình, mạnh tay đóng máy tính lại. “Nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai còn phải đi học đấy.” Cung Lâm dặn dò xong liền thay bé đóng cửa lại. Lâm Lâm quan tâm đến mình. Lạc Tiểu Tịch nằm ở trên giường lăn lộn, ôm gối mà vui vẻ đến không ngủ được.