Sau vài ngày du lịch, Tô Như Ý cùng Vũ Hạo Nhiên phải bay sang nước ngoài vì có việc. Trước khi hai người ấy đi, cô có nhìn Vũ Hạo Nhiên một lần thật kỹ, cô nhìn ngắm lấy khuôn mặt mà cô đã dùng hết nhiệt huyệt tuổi thanh xuân tươi đẹp để yêu, để nhớ nhung. Vũ Hạo Nhiên bây giờ không còn là của cô, mà trái tim của cô bây giờ cũng không còn thuộc về anh nữa. Cô cười khẽ, hóa ra mọi việc đã qua đi rất lâu, chỉ có mình cô lưu giữ mãi kỷ niệm ấy không buông tay thôi. Mấy ngày nay, cô đã không đến phim trường, cô nói tài xế đưa thẳng đến phim trường, chứ cô không muốn về nhà, cô không muốn đối diện anh. Đạo diễn thấy cô liền vui mừng chào đón, mấy ngày nay diễn viên chính xin nghỉ, diễn viên nữ phụ thì nhập viện truyền máu làm ông khốn đốn nhiều lần. Vừa nhắc liền xuất hiện, Linh Đan xuất hiện đằng sau có rất nhiều người. Mọi người liền chạy đến bên cô, hỏi han rất nhiều, Tịnh Vy đứng im lặng, chiếc xe đen kia nhìn qua cô đã nhận ra, là của anh. Thì ra đêm qua anh túc trực bên cô ấy, chăm lo cho cô ấy từng tí một, để mặc cô giữa căn phòng rộng lớn ở khách sạn, trằn trọc vì sốt rét, tự mình lấy thuốc, tự mình chăm sóc bản thân. Tịnh Vy cô không ngờ lại có lúc thua thiệt người khác đến như vậy. Trong đoàn phim, cô vài người không ưa cô, họ nói cô mắc bệnh trẻ ngôi sao, họ nói cô làm được dâu nhà họ Tống liền lên mặt. Họ nói cô không xứng với anh, họ nói rất nhiều, cuộc sống của cô ngẫu nhiên được đem ra làm trò tán gẫu của thiên hạ. Rất gần đây có nhiều tin đồn nói cô và anh rạn nứt tình cảm, nhìn những bình luận ác ý trên mạng hay những lời đàm tiếu xung quanh cô, cô chợt cảm thấy tức cười. Từ khi nào, Linh Đan ngẫu nhiên trở thành một cô công chúa được mọi người yêu thích thế này. Vào phòng thay đồ, nhân viên luôn túc trực bên Linh Đan, nói cô ấy phải được chăm sóc kỹ hơn vì mới ra viện, nên cô thông cảm ngồi đợi một chút. Tịnh Vy cô xưa giờ không phải là một cô gái thánh thiện biết nhường nhịn, cũng không phải nhân vật chính biết rộng lượng với tất cả mọi người. Nhìn Linh Đan, cô bỗng dưng cảm thấy chán ghét vô cùng. Cô diễn cho đến khuya, thì thấy quản lý của cô mang đồ ăn tới, nụ cười đang vui vẻ thì bỗng dưng biến mất khi thấy bóng lưng anh. Do chỗ cô đang diễn là một nơi núi đồi, hoang sơ lạnh lẽo nên được ở trong lều. Cảnh quay này đang thực hiện tới phân cảnh nhân vật nữ chính cùng nam chính bỏ trốn vì một băng xã hội đen truy đuổi. Trong chiếc lều nhỏ, cô và anh cùng ăn cơm, lát sau thấy Linh Đan nhẹ nhàng bước vào, anh nói đây là cháo anh dành riêng cho cô ấy, vì thiếu máu nên cần phải bổ sung rất nhiều chất bổ dưỡng. Linh Đan dịu dàng đến mức làm cho cô cảm thấy chán ghét, hai người này diễn quá sâu, diễn quá đạt làm cho cô cảm thấy rất buồn nôn. Đến mức Linh Đan lỡ làm đổ một miếng cháo ra người anh cũng hốt hoảng lấy khăn lau, chiếc khăn tay gọn gàng của anh phủ nhẹ nhàng trên người cô ấy, là chiếc khăn tay chính tay cô chọn mua và lén lút cất vào tủ. Vừa có cảm giác chua xót, thì ra anh cô tình cho cô thấy cảnh này hay sao?! Cô tức giận để đôi đũa xuống bàn, và bỏ ra ngoài, nhưng cô không biết đi ngang qua Linh Đan vô tình hay cố ý lỡ trúng cô ấy, làm tô cháo nóng ụp lên người. - Tôi... Tịnh Vy không thánh thiện nhưng cũng không hẳn là xấu xa, cô luống cuống đi kiếm khăn giấy vội vã lau. - Tôi... tôi... không cố ý. Cháo nóng, rất nóng, nhưng trái tim cô còn bỏng rất hơn rất nhiều. - Được rồi, em ra ngoài đi, đừng làm hỏng việc. Được thôi, đuổi thì cô đi, để mặc hai người diễn cảnh tình tứ. Ở ngoài trời đang mưa phùn, Tịnh Vy lại bỏ đi giống như đêm qua, cứ lặng lẽ đi và không biết bản thân mình đi về đâu. Thiên Ân chạy sau cô, hung dữ nắm tay cô lại, ánh mắt anh ta dường như muốn giết người. Đồi núi hoang sơ, trời lạnh mưa phùn, chỉ có mình cô và anh đứng trong bóng tối tĩnh mịch. - Hợp đồng đó, kết thúc đi. Tôi sẽ chịu trách nhiệm. Thì ra anh ta đã chịu thua, anh ta chịu thua rồi. Thiên Ân rốt cuộc cũng đã chịu thua Tịnh Vy cô, cô thẳng rồi, đáng lẽ phải vui mừng tại sao lại khóc?! - Được thôi. Cô vung tay, bàn tay trúng mặt anh. Cô không nói gì mà bỏ đi, cứ đi lẫn trong màn đêm u tối mà khóc. Hoàn cảnh này thực giống đêm qua, mọi chuyện kết thúc rồi. Cô và anh kết hôn cũng chưa tới nửa năm, nếu bây giờ công bố anh và cô sẽ ly hôn, thì lúc đấy cô trở thành trò tiêu khiển ọi người thế nào nhỉ? Lúc đầu đã biết, tính cách hai người hoàn toàn không hợp nhau, đúng hơn là một trời một vực. Sống ở cạnh nhau 1 năm là quá kiên nhẫn rồi. Anh bỏ đi trong đêm, đến tối hôm sau cô mới về nhà, lúc đấy nội đã ngủ, bé Hai nói cô là nội trách móc rất nhiều vì cô ham việc, không biết chú ý tới sức khỏe. Anh đã ngồi trong phòng, trên bàn trang điểm của cô đã có sẵn tờ giấy ly hôn. Trước khi kết hôn, cô và anh cùng đi đăng ký giấy kết hôn để về khoe nội và ba mẹ, lúc đấy mặc dù người đi đăng ký cùng cô không phải là một người cô yêu nhưng cảm xúc lúc đó cô nhớ rất rõ, hồi hộp đến không tưởng, cùng anh hẹn ước, cùng anh đọc tuyên bề, cảm xúc hạnh phúc của một cô gái lần đầu tiên đi đăng ký giấy kết hôn. - Ký đi. - Nhưng còn nội và ba mẹ?! - Chuyện đó tôi xử lý được. - Tôi không muốn nội và ba mẹ buồn vì tôi. - Bớt giả tạo đi, đừng áp dụng bộ mặt thánh thiện kia với tôi. - Tôi không thánh thiện với anh, là tôi tôn trọng người nhà của anh. - Như trong bản hợp đồng nói rất rõ, tôi sẽ đến bù theo ý cô. - Được thôi, anh nói tôi giả tạo. Vậy tôi sống với bộ mặt thật nhé, tôi nói anh đến đánh Linh Đan, anh dám không? - Cô... - Anh lúc nào cũng xem bản thân và người anh yêu lên hàng đầu, vậy anh có quyền sỉ vả tôi sao?! Người như anh rốt cuộc cũng đâu gặp được người tốt đẹp gì, anh yêu Linh Đan?! Bộ anh tưởng cô ta thánh thiện lắm sao?! Bộ anh tưởng cô ta ngoan hiền lắm hả? Tịnh Vy cô sao không biết, những hành động non trẻ ngây thơ của cô gái kia bộ cô không thấy phía đằng sao? Cô cũng biết rất rõ cô ta hẹn hò với tay đạo diễn kia để được xin vai chính sao? Bộ cô không biết cô ta đang rất ấm ức khi mất vai diễn đợt này. Tất cả là một màn diễn của cô ta thôi, không ngờ người mắc bẫy là người cô tưởng rất là thông minh. - Không biết cô gái mà anh yêu đã ngủ cùng với bao nhiêu người rồi nhé. Một tiếng vang lên, rất mạnh. Là anh đã đánh cô, Thiên Ân tát vào mặt cô một cú trời đánh, làm cô choáng váng mặt mày nhưng rất nhanh lấy lại ý thức. - Anh đánh tôi vì cô ta, thì tôi sẽ đánh cô ta trả lại anh. Nói xong Tịnh Vy bỏ đi trong màn đêm, giữa khuya, cô chạy xe trong niềm đau xót, cái đánh vừa nãy mãi mãi cô sẽ không quên được. Nước mặt nhạt nhào của cô một cô gái trẻ luôn có niềm vinh hạnh tuyệt đối với cuộc sống, cô khóc vì tức tủi, cô khóc vì đau xót, cô khóc... cô khóc vì tình yêu ngu muội. Trong một khắc, rất nhanh, Tịnh Vy gục đầu trên vô lăng xe, máu tươi chảy xuống ướt cả đôi vai gầy. Tài xế chiếc xe tải kia rất nhanh bỏ đi, Tịnh Vy bất tỉnh trong làn nước mắt, giữa đêm lạnh lẽo, có một cô gái ngồi trong chiếc xe trắng, toàn thân hôi xộc mùi máu tanh, kính xe vỡ tan ra khắp đường, đầu xe trắng kia bị móp đến mức nát bấy. Chiếc nhẫn cưới xinh đẹp đã nhuốm thành màu đỏ máu, đến bốn giờ sáng, Tịnh Vy mới được chuyển đi bệnh viện. Tính mạng cô dường như mỏng manh, tin tức nữ ca sĩ diễn viên trẻ bị tai nạn giao thông rất nhanh được truyền tải, Thiên Ân lặng thinh trong hành lang bệnh viện, anh run rẩy, anh sợ hãi. Khi cô còn đang mổ, tất cả vật dụng cá nhân của cô đều được chuyển đến tay người nhà. Cả chiếc nhẫn cưới kia nữa. Anh gục xuống, như đang mơ. Anh không thể gào thét nổi tên cô, cũng không còn điên loạn, bản thân anh chỉ vô lực đứng đấy, như một người vô hồn. Trong quyển sổ tay của cô có một dòng chữ nắn nót. “ Khi yêu thương hóa thành tro bụi, khi kỉ niệm đã cuốn theo gió bay, vậy xin hãy buông tha nhau. Nếu còn yêu thương nhau, xin hãy đến bên nhau. Đừng dày vò tâm can em đau khổ “