Tức giận Như Băng, Thẩm Nhu quay sang nũng nịu với Lôi Kình - Kình, con nhỏ kia thật phách lối! Nó còn mắng em kìa! (Lươn trạch quốc dân chết đi!!!!*ném đá tập thể *) Cánh tay đang ôm Lôi Kình bị hất ra một cách phũ phàng - Mai tới công ty lĩnh một trăm nghìn ( đô nha) , chìa khóa biệt thự ở khu Thánh Đức. Cảm ơn đã hợp tác!!!-Lôi Kình tàn nhẫn nói Nghe những lời này Thẩm Nhu run lên - Kình, anh nói gì vậy? Em vẫn luôn nghe lời mà. Anh nói đi? Em làm gì sai? Em sẽ sửa mà!!!!- cô ta nói v ới giọng run run như sắp khóc Lôi Kình cúi xuống, ghé sát vào tai của Thẩm Nhu lạnh lùng nói - Em không sai nhưng em đã nhắc nhớ là em đã già..... Mặt Thẩm Nhu trắng bệch. Sao cô ta lại ngu thế không biết tự nhiên lại phạm vào cấm kị của người đàn ông như vương giả này." Hắn không thích phụ nữ hay đố kị, qúa chảnh chọe". Cô ta đã cố gắng suốt hơn hai tháng để giả thành một con mèo ngoan thế mà chỉ vì con ranh kia lại tan thành mây khói. Sự căm ghét trong mặt cô ta vô cùng đáng sợ. Cô ta cười khổ trong lòng. Đúng là ngu ngốc mà! Cô tự cho mình là thông minh tưởng là đã nắm giữ được trái tim của người đàn ông này. Hắn không yê ai hết. Hắn là ác ma. Bình ổn tâm trạng cô ta nở nụ cười yếu ớt - Lôi tổng, tạm biệt!!!- Cô ta bước đi đến chỗ khác để tìm một kim chủ mới cho mình. " Hỏi thế gian tình là gì khiến con người ta biết chết cứ lao đầu vào". Hay !đến bây giờ mình mới biết bản thân có tài thơ phú thiên bẩm- Lăng Thiếu Phong ( anh này tự kỉ ghê qúa) Một phút mặc niệm kết thúc. Bọn họ là cùng một loại người. Đâu thể vì một bông hoa mà buông tha cả rừng cây.