Bán hôn bất hôn

Chương 23 : Yêu (2)

Chương 23 (Bán Hôn Bất Hôn – Hồng Tiểu Ái) Posted on March 13, 2015 by meomaimeomeo Chương 23 Yêu (2) Nghĩ tới những ngọt ngào nho nhỏ trước đây, nhớ tới dáng vẻ Lục Lê làm nũng chơi xấu, ra vẻ bá đạo, khóe miệng Trình Hoài bất giác hơi nhướng lên, thế nhưng chẳng mấy chốc, sắc mặt lại trầm xuống. Hung hăng hút thuốc, mây khói lượn lờ, có chút sặc mũi. Ivan ngửi thấy vị thuốc nhẹ nhàng thì khụ một tiếng, liếc mắt nhìn Trình Hoài một cái, thấy anh ra sức hút thuốc như đi vào cõi thần tiên, mày nhíu chặt, dáng vẻ thoạt nhìn làm cho người ta đau lòng. Trong chén thủy tinh đặt trên bàn anh đã không còn nước, Ivan đứng dậy, vào phòng bếp lấy nước vừa đun ban nãy. Suy nghĩ như đi vào mông lung, bên tai Trình Hoài đột nhiên truyền đến tiếng đồ vật rơi vỡ, lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy Ivan đang kinh ngạc nhìn mảnh sứ vỡ nát thành nhiều mảnh nhỏ đến ngẩn người. Thấy Trình Hoài nhìn qua, vẻ mặt Ivan xấu hổ khóe miệng run rẩy: “Đúng, xin lỗi, không phải tôi cố ý.” Nói xong, cuống quít ngồi chồm hổm thu dọn những mảnh sứ nhỏ lên. Ivan làm bể, là một chiếc ly sứ. Cái ly đó là hôm nay lúc Trình Hoài xuống phi cơ ở sân bay nhìn thấy liền mua về. Giá cả mặc dù rất rẻ, nhưng sở dĩ anh mua chẳng qua là vì trên chiếc ly kia có một phiên bản Q* của bé gái. Khi mới vừa nhìn thấy hình bé gái trên chiếc ly kia, trong nháy mắt Trình Hoài sáng ngời, vui vẻ cầm lấy tới hỏi cô có phải rất giống A Lê hay không. Ivan gật đầu, bé gái kia thoạt nhìn thật sự rất giống Lục Lê. (*: cái này tớ đoán là phiên bản hoạt hình hay chibi gì đấy :3) “Ông chủ, có bao nhiêu ly in hình bé gái này, tôi muốn mua hết.” Lúc ấy khi nghe thấy Trình Hoài nói muốn mua tất cả số ly có in hình bé gái, Ivan có chút kinh ngạc, có chút khó có thể lý giải mạch não của Boss. Thứ này, muốn một cái làm kỷ niệm không phải được rồi sao? Ivan còn đang lo lắng nếu có rất nhiều bản, thì phải cầm đi thế nào, lại nghe thấy ông chủ nói: “Chỉ có một cái như vậy.” Vốn tưởng rằng Trình Hoài nghe xong sẽ chỉ thất vọng, không nghĩ tới bộ dạng anh lại rất vừa lòng: “Tôi có thể yên tâm rồi.” Ivan lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, thì ra, anh không muốn để bé gái tương tự Lục Lê này ở trong tay người khác. Đây là ham muốn chiếm giữ… Mà hiện tại, cô lại không cẩn thận làm vỡ cái ly này. Cái ly này và cái cốc thủy tinh Trình Hoài uống nước đặt cùng nhau, vừa rồi sau khi Ivan lấy nước cho Trình Hoài xong, không cẩn thận đụng phải ly sứ một chút, không nghĩ tới vì cái chạm nhẹ này, cái ly lại có thể nhanh chóng rơi xuống đất, vỡ nát. “Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi, tôi sẽ dính nó lại thật tốt.” Ivan luống cuống tay chân cầm lấy chỗ sứ, thật cẩn thận đặt trên bàn, sau đó xuống lầu định đi mua 502. Nhìn những mảnh sứ nằm chia năm xẻ bảy trên bàn, Trình Hoài lạnh lùng nói: “Không cần dính. Thứ này một khi đã vỡ, có dán lại thế nào cũng không thể quay về hình dạng ban đầu.” Sau khi những lời này nói ra miệng, tim Trình Hoài đột nhiên căng thẳng. Như vậy anh và Lục Lê thì sao? Sự tín nhiệm giữa họ đã bị bể vỡ, nếu một lần nữa dính lại, có thể trở lại ngọt ngào thuở trước hay không? ****** Lục Lê ngắt điện thoại, thở dài, mỏi mệt nằm trên sô pha, hơi hơi nhắm mắt lại. Vừa rồi thấy Lục Lê gọi điện thoại cho Trình Hoài, má Lưu liền tự giác lui lại trong phòng bếp tiếp tục quét dọn vệ sinh, cân nhắc thời gian gọi điện xong, má Lưu mới từ phòng bếp đi ra. Lại nói, cả ngày hôm nay, má Lưu vẫn không nhàn rỗi, từ trong ra ngoài mọi ngóc ngách đều quét dọn một lần. Lúc Lục Lê về nhà, bà đang bắt đầu thu dọn lại phòng bếp. Thấy Lục Lê nằm trên sô pha nhắm mắt như đang ngủ, má Lưu đi đến trước mặt cô nhẹ nhàng gọi cô một tiếng. Nghe bên tai có người gọi mình, Lục Lê mơ mơ màng màng mở mắt ra, vẻ mặt mỏi mệt, liếc mắt nhìn má Lưu một cái, hỏi: “Có chuyện gì sao?” Hôm nay cô thật sự rất mệt mỏi, không chỉ cơ thể mệt, mà trong lòng còn mệt hơn. Cho nên, vẫn là ngủ một chút mới tốt, ít nhất sẽ không có phiền não. “Phu nhân, cô ăn chưa?” Cô về nhà muộn như vậy, kỳ thật có lẽ cũng đã ăn cơm xong, nhưng má Lưu vẫn không ngừng được mà thân thiết hỏi. “Ăn rồi.” Lục Lê mỏi mệt nói xong, nhắm mắt lại muốn ngủ tiếp. Hiện tại cô thật sự không có tinh lực nào mà suy nghĩ hay muốn gì, chỉ thầm nghĩ nghỉ ngơi thật tốt, trốn tránh ở trong mộng cho xong. Mặc dù nhìn ra Lục Lê bực mình, má Lưu vẫn mở miệng: “Phu nhân, cô vẫn nên quay về phòng ngủ ngủ đi, ở đây ngủ không thoải mái.” Mặc dù cô biết má lưu quan tâm cô, nhưng khi muốn ngủ, có người ở bên tai nói chuyện thật sự khiến người ta đau đầu. Lục Lê khó chịu gật gật đầu, nghiêng ngả lảo đảo từ trên sô pha đứng lên vào phòng ngủ. Vào phòng ngủ, trực tiếp ngã trên giường, cứ như vậy mà ngủ. Mơ mơ màng màng, cô như thấy Tề Lâm cùng Trình Hoài ôm hôn môi ở trước mặt cô không chút kiêng kị. Hơn nữa, Trình Hoài nói với cô anh không thương cô, người anh luôn yêu chính là Tề Lâm, địa vị của Tề Lâm ở trong lòng anh không thể lay động, so với Tề Lâm cô chẳng qua chỉ là một con vịt con xấu xí. Hơn nữa, Trình Hoài lại còn muốn ly hôn với cô, mà cô lại có thể mặt dày mày dạn liều chết cầu xin không đồng ý ly hôn, thậm chí còn quỳ gối bên người Trình Hoài cầu xin anh đừng vứt bỏ cô. “Đừng vứt bỏ cô? Phụ nữ bên người tôi có ai không tốt hơn cô gấp trăm lần? Tôi không vứt bỏ cô thì vứt bỏ ai chứ?” Mặc dù Trình Hoài cười nhạo cô, nhưng khuôn mặt kia của Trình Hoài vẫn như trước anh tuấn mê người… Hình ảnh tan thành mảnh nhỏ, cô còn nghe được, Trình Hoài lạnh lùng nói với cô, “Cô đã mang đứa con của tôi, nhưng mà tôi không cần, phá đi!” “Không! Đừng phá!” Lục Lê khóc lóc kêu lên tỉnh lại. Cô mở mắt ra, mới phát hiện hình ảnh tan thành những mảnh nhỏ kia chẳng qua là một giấc mộng. Há miệng thở hổn hển, nhớ tới giấc mơ vừa rồi, nước mắt Lục Lê từ hai má chảy xuống. Lúc này, ngay cả khí lực khóc rống lên cô lại cũng không có. Đã không thể ngủ nữa, Lục Lê kinh ngạc nhìn trần nhà đến đờ người. Nhân tính thật đúng là tham lam, ban đầu anh chỉ nói thích cô, cô liền cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới; nhưng hiện tại, tất cả mọi người nói anh thương cô chiều cô, mọi thứ tốt nhất đều dành cho cô, cô còn không vừa lòng gì nữa? Còn bắt đầu nghi ngờ tình yêu của anh dành cho mình? Nghiêng người nằm trên giường, nước mắt tùy ý chảy xuống . . . ****** Tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt, hơn nữa tối qua nước mắt cô vẫn liên tục rơi, cho nên, buổi sáng đứng dậy, khi nhìn chính mình trong gương, Lục Lê hoảng sợ. Ánh mắt thũng sâu không nói, lại còn có cả đôi mắt đen, hai má cô lại sưng phù, tóc còn bẩn đầy dầu, như vậy, vừa nhếch nhác vừa chẳng ra sao. Hít một hơi thật sâu, đi đến trước cửa sổ kéo rèm cửa ra nhìn ánh mặt trời, vẫn tốt đẹp mà ấm áp như trước. Mặc kệ thế nào, cuộc sống đều tiếp tục. Cho nên cho dù xảy ra chuyện gì, đều phải tích cực đối mặt. Miễn cưỡng tươi cười một cái với ánh mặt trời, sau đó xoay người vào phòng tắm. Tắm rửa xong, tinh thần nhất thời phấn chấn hơn một chút, dùng đồ trang sức trang nhã tinh xảo, tìm bộ quần áo đẹp đẽ mặc vào, Lục Lê ra khỏi phòng ngủ. Má Lưu đang bận rộn trong phòng bếp, bóng dáng bà đắm chìm trong ánh mặt trời tản ra ánh vàng rực rỡ, Lục Lê dựa vào cửa bếp ngơ ngác nhìn bà, nhưng trong đầu hiện lên là tình cảnh Trình Hoài đắm chìm trong ánh mặt trời nấu cơm, thân hình cao lớn của anh, đường cong sườn mặt rõ ràng có hình, thắt tạp dề mê người theo kiểu của riêng anh. . . . Khi má Lưu xoay người, nhìn thấy hình ảnh đó là: Lục Lê lại dựa trên khung cửa nhìn bà cười ngây ngô. Thấy má Lưu xoay người nhìn mình, Lục Lê ngẩn ra, nhưng trong nháy mắt bình tĩnh lại: “Má Lưu, dáng vẻ thím đắm chìm trong ánh mặt trời rất đẹp.” Nghe Lục Lê nói như vậy, má Lưu có chút ngượng ngùng đỏ mặt. Dù sao, sống hơn nửa cuộc đời, còn không có ai khen bộ dạng của bà đẹp đâu. Ở nhà ăn cơm xong, Lục Lê liền vội vàng ra ngoài. Tìm được một nhà hàng có đồ ăn ngon dinh dưỡng chính gốc, mua bữa sáng cho Mĩ Viên và Lục Gia, rồi sau đó đi ô-tô đến bệnh viện. Kỳ thật, rõ ràng cô có thể bảo má Lưu làm bữa sáng dinh dưỡng này cũng được, chính là nếu để má Lưu làm, má Lưu nhất định sẽ hỏi lí do, cô nói ra nguyên nhân thì má Lưu có thể sẽ nói lại với Trình Hoài. Mà hiện tại cô nhất định không muốn để Trình Hoài biết… Khi cô tới bệnh viện, Mĩ Viên đã tỉnh. Nhìn thấy Mĩ Viên tỉnh lại, Lục Lê rất vui vẻ, cưng chiều cạo cạo cái mũi nhỏ của cô bé, rồi sau đó mang đồ ăn thơm ngào ngạt quơ quơ trước mặt bé. Nhưng mà, Lục Mĩ Viên cũng không bị mùi thức ăn hấp dẫn, mà sau khi hết nhìn đông tới nhìn tây một lúc lâu, có chút ủy khuất hỏi: “Papa đâu? Dì út, vì sao papa cháu còn chưa tới thăm cháu?”