Bán hôn bất hôn
Chương 2 : Cực kì cưng chiều em (2)
Anh tức giận trở mình, Lục Lê lại nhẹ ngàng ôm lấy thắt lưng anh, đầu tựa sau lưng anh nhắm mắt lại.
Lục Lê thật đứng là vô tâm vô phế*, mới có 10 phút lại có thể ngủ rồi. Nghe tiếng hít thở đều đều của cô, cảm nhận được cái ôm chặt chẽ của cô, khóe miệng Trình Hoài không tự giác hơi hơi gợi lên. (* không có lương tâm)
Nếu có thể hạnh phúc như thế này mãi thì thật tốt.
Trong bóng đêm, Trình Hoài thở dài thật sâu.
Anh từng có một cuộc hôn nhân, vừa li dị nửa năm trước. Sau khi gặp Lục Lê, điều anh hối tiếc nhất chính là đã từng kết hôn, là người đàn ông đã qua sử dụng. Nhưng hiên tại điều anh hối hận nhất lại chính là, trước khi kết hôn anh không nói cho Lục Lê biết anh từng li dị. Bây giờ, vợ trước của anh về nước, hơn nữa cũng không biết tiếp xúc với Lục Lê nhằm mục đích gì. Anh bắt đầu thấy chột dạ, anh không biết nếu Lục Lê phát hiện ra anh giấu diếm việc từng kết hôn, thái độ sẽ như thế nào.
Nhẹ nhàng gỡ hai tay Lục Lê đang vòng bên hông mình ra, Trình Hoài thật cẩn thận xuống giường, đi ra ban công, nhìn ánh trăng sáng trong, trong lòng phiền muộn vò vò mái tóc. Anh thực sự rất lo sợ Lục Lê không thể tiếp nhận việc anh giấu diếm sẽ bỏ anh mà đi, cho nên lúc này mới quyết định phải có một đứa con. Có con rồi, ly hôn hay gì gì đó đều phải thận trọng.
Trên thương trường, anh là một thương nhân khôn ngoan, luôn biết tính toán. Hiện tại đối với vấn đề tình cảm lại có thể toan tính, Trình Hoài khổ não thở dài, đột nhiên có chút khinh bỉ chính mình.
Trong bóng đêm, Trình Hoài châm một điếu thuốc, chậm rãi hút.
Anh từng hút thuốc rất nhiều. Nhưng sau khi quen biết Lục Lê, biết cô chán ghét mùi khói, anh liền tự giác hút thuốc ít đi, cho nên tới bây giờ, một tuần anh cũng không hút lấy một điếu. Trừ những lúc áp lực quá lớn, anh sẽ tránh Lục Lê mà hút vài điếu.
“Hơn nửa đêm anh lại chạy ra ban công hút thuốc?”
Nghe thấy giọng Lục Lê, Trình Hoài cuống quýt bóp chặt điếu thuốc trong tay, xoay người, thấy Lục Lê đang ngáp, cô mặc áo ngủ chậm rãi đi đến chỗ anh, đến bên cạnh, bất bình kéo cánh tay anh, ngẩng đầu lên nhìn, khẽ cắn môi gắt giọng: “Không phải còn đang giận em đấy chứ, không thể để thêm một thời gian nữa rồi sinh con được à?”
“Sao em lại ra đây, bên ngoài lạnh đấy.” Nói xong anh định cởi áo, khoác lên cho cô, nhưng mới vừa mở rộng khuôn ngực, đã thấy Lục Lê nhanh nhẹn chui vào trong lòng ấm áp của anh, chặt chẽ ôm lấy thắt lưng anh.
“Em thích như vây.” Lục Lê cười ngọt ngào, cái đầu dán lấy ngực anh, cảm nhận nhịp tim của anh. Cơ thể anh ấm áp mà cường tráng, ngửi mùi hương tràn đầy hơi thở nam tính dễ chịu, Lục Lê chủ động nhón chân lên hôn anh.
Nhìn cô gái nhỏ chủ động trong lòng mình, Trình Hoài thầm nghĩ lập tức muốn cô. Anh giữ lấy cái đầu nhỏ của cô đáp lại, đôi môi cô mềm mại mang hương vị ngọt ngào, chiếc lưỡi của anh tùy ý luồn vào trong miệng, ôm lấy cô đi vào phòng ngủ.
“A Hoài…” Giọng cô ngọt ngào ngây ngấy, Trình Hoài càng hôn cô mạnh hơn.
Trong bóng đêm, hơi thở mờ ám càng ngày càng nặng. Lúc chuẩn bị giao hợp, đôi mắt Trình Hoài trầm xuống, đột nhiên lấy ‘áo mưa’ từ trên bàn chuẩn bị mang vào.
“A Hoài, không phải anh muốn có một đứa con sao?” Lục Lê quyến rũ nhìn anh, khẽ cười nói: “Làm một lần không mang bao, nếu mang thai đó chính là ý trời, sinh con được rồi. Nhưng nếu không có thai, anh phải nghe theo sự sắp xếp của em.”
Trình Hoài sáng ngời, gật gật đầu, khẽ hôn lên trán cô tỏ vẻ đồng ý.
“A Lê, yêu hay không yêu anh?”
“Yêu.”
“Vậy, nếu có một ngày anh giấu em một việc, em có tha thứ cho anh không?”
“Không biết.” Lục Lê không hề nghĩ ngợi, đùa giai trực tiếp thốt ra. Thấy Trình Hoài sau khi nghe đáp án không hài lòng xụ mặt xuống, Lục Lê rất vui vẻ nhếch miệng cười, tiến đến bên tai anh, xấu xa nói: “Anh đã ở trước mặt em. Không mảy may lo nghĩ, anh còn có thể giấu diếm em điều gì?”
“Đểu.” Trình Hoài cúi đầu, hôn cô càng mãnh liệt.
“Trình Hoài, anh nhẹ chút, đau.”
Sáng sớm, ánh mặt trời tươi đẹp chiếu rọi vào trong. Lục Lê thức dậy, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức không ngừng, u oán liếc mắt một cái về phía Trình Hoài bên cạnh đã mở to mắt nhìn cô lúc lâu, không khách khí trở mình khinh khỉnh.
“Tối hôm qua anh điên cuồng như vây để làm gì?”
Trình Hoài không trả lời, chẳng qua chỉ nhìn Lục Lê đang tức giận quệt miệng, hạnh phúc mỉm cười. Sườn mặt anh đắm chìm trong ánh mặt trời, thật là đẹp, Lục Lê hừ một tiếng, cố nén sự đau mỏi toàn thân xuống giường. Nhưng mà, chân còn chưa chạm đất, đã cảm thấy một đôi bàn tay to ôm lấy bên hông, rồi sau đó cả người cô dễ dàng bị Trình Hoài kéo vào trong ngực.
“Dậy sớm như vậy làm gì?” Trình Hoài cười xấu xa, vội vàng hôn lên: “Chẳng lẽ em không biết? Buổi sáng đàn ông rất tính*. Rất ham muốn….” (*: tính phúc, tình dục @@)
Trước bàn ăn.
Hai người mặt đối mặt ăn bữa sáng, ánh sáng ấm áp xuyên qua cửa sổ to lớn trong suốt chiếu vào. Cảnh tượng gợi đến cảm giác như đang quay phim thần tượng, đẹp đẽ và ấm áp.
Ăn cơm xong, Trình Hoài chuẩn bị đi làm, Lục Lê tự giác đến trước mặt anh giúp anh sửa sang quần áo, đeo caravat.
Quả thật, có cảm giác của một cặp vợ chồng, không cần quá ân ái, chỉ cần đứng chung một chỗ cũng khiến người khác vô cùng hâm mộ.
“A Lê, cuối tuần sau đúng lúc anh có thời gian rảnh, chúng ta đi Paris đi, không phải em vẫn luôn muốn đến đó sao?” Sau khi thắt xong caravat, Trình Hoài vòng qua ôm lấy thắt lưng cô từ phía sau, cằm đặt trên vai cô: “Hoãn lại tất cả công ciệc sắp tới, chúng ta đi du lịch cho khuây khỏa.”
Lục Lê mỉm cười, nghiêng đầu: “Công việc sắp tới cũng không nhiều lắm, chỉ có căn biệt thự hơn 1000 của Tề lâm. Nhưng người ta đều giao cho em bàn bạc được hơn một nửa rồi, em có thể đột nhiên nói không làm, bở dở giữa chừng được sao? Boss Trình, bà xã anh là người không hoàn thành trách nhiệm như vậy ư?” Cô nói xong, xoay người quàng tay lên cổ Trình Hoài, khẽ chớp mi: “Vì sao anh không nói sớm?”
Trình Hoài nhìn cô, không mở miệng nói gì, chỉ chua xót cười cười, sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán cô: ”Đừng quá mệt mỏi. Chờ em làm xong bản thiết kế lần này, thì tập trung tinh thần ở nhà làm bà xã của anh được không?”
“Không được.” Lục Lê lắc đầu, nhẹ nhàng đưa tay chỉ lên chóp mũi anh: “Em tiếp tục làm việc mới có thêm trải nghiệm, hoàn hảo hơn. Nếu chỉ làm bà xã của anh, cả ngày ăn không ngồi rồi sẽ biến thành thiếu phụ luống tuổi có chồng, đến lúc đó, anh chán ghét em phải làm thế nào?”
Vẻ mặt cô rất nghiêm túc, Trình Hoài ngẩn ra: “Chỉ cần em còn yêu anh, anh sẽ mãi bên em.”
***
Trước đây Tề Lâm ở nước ngoài phát triển xem ra không tệ, hơn nữa đều trình diễn trên những sân khấu V.I.P của các nhãn hiệu xa xỉ phẩm đứng đầu quốc tế, cho nên sau này về nước phát triển, rất đắt show làm đại diện quảng cáo. Điều này không lạ, bây giờ chỉ cần bật TV lên, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện khuôn mặt xinh đẹp của Tề Lâm.
Sáng sớm Trình Hoài bước vào văn phòng liền thấy một đám người đang vây quanh bàn luận về quyển tạp chí, anh liếc mắt về phía cuốn tạp chí, trang bìa là Tề Lâm.
“Nếu không muốn đi làm, trực tiếp đưa đơn từ chức thì có thể rời đi.”
Trình Hoài lạnh lùng nói xong, xoay người vào văn phòng. Nhìn bóng dáng đại boss, đám người vừa rồi còn vây quanh cùng nhau nhanh chóng tản ra về vị trí của mình. Lúc đại boss tức giận, khuôn mặt đẹp trai bày ra kia lại biến thành màu đen, mặc dù không ảnh hưởng đến khuôn mặt đẹp, nhưng cũng khiến người ta nhìn thấy mà nơm nớp lo sợ. Hơn nữa, vào ngày thường, lúc anh không tức giận, khuôn mặt luôn mỉm cười lịch sự điềm đạm, dù vậy, không biết có phải do khí chất hay không, mà luôn khiến cho người ta có cảm giác không thể đến gần, cao quý lạnh nhạt, không tức giận nhưng có cảm giác tôn nghiêm.
Quả thực, boss chỉ dành để thờ phượng.
Trở lại văn phòng, ngồi trên sô-pha, Trình Hoài hơi hơi nhắm mắt, trong đầu tất cả đều là khuôn mặt Tề Lâm, suy xét nhiều lần cuối cùng liền gọi điện thoại cho Tề Lâm.
“Chúng ta gặp mặt nói chuyện đi.”
Trình Hoài lại có thể chủ động gọi điện thoại cho cô, Tề Lâm nhìn trên màn hình nhảy lên cái tên quen thuộc nhưng cũng xa lạ kia, cười chua xót. Xem ra, quả thực đối với người vợ là mình đây anh rất để bụng, sau khi biết cô và Lục Lê gặp mặt thì rối loạn, kiềm chế không được muốn găp cô.
12:50 phút, trong sảnh café Thiển Thủy.
Sau khi ly hôn nửa năm trước, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Tề Lâm trang điểm tinh tế, đồ trang sức trang nhã, áo khoác là bộ Chanel mới nhất, áo T-shirt Dior, quần bò ôm sát người, thời thượng và tỏa sáng. Nhìn chồng cũ trước mắt mặt không chút thay đổi nhìn mình, cô cười chua xót: “Chúng ta kết hôn năm năm, ở riêng năm năm, trong năm năm này, em hẹn anh bao nhiêu lần anh từ chối bấy nhiêu. Em còn nghĩ đời này chúng ta không có cơ hội mặt đối mặt uống cà phê, không nghĩ tới, hôm nay anh lại có thể chủ động hẹn em.” Cô nói xong đột nhiên cười lạnh hai tiếng :”Anh hẹn em, em liền tới gặp anh, có phải rất rẻ mạt hay không?”
Trình Hoài không tiếp lời cô, chẳng qua chỉ nghiêm túc nhìn cô, thản nhiên mở miệng: “Tề Lâm, không cần cố chấp như vậy, anh hi vọng em có thể hạnh phúc.”
“Hạnh phúc? Hạnh phúc của em chính là nhìn thấy anh hạnh phúc.” Tề Lâm uống một ngụm cà phê, cười tao nhã: “Anh yên tâm, em sẽ không nói nhiều lời trước mặt Lục Lê. Lần này em tìm cô ấy thiết kế căn nhà, chẳng qua là tò mò bộ dạng cô gái anh thích trông như thế nào mà thôi, anh không cần suy nghĩ nhiều cũng không nhất định phải hoang mang.”
“Chỉ mong em thực sự nghĩ như vậy.” Trình Hoài thở dài: “Tề Lâm, năm năm này thái độ của anh đã chứng minh tất cả, em thông minh vậy, hẳn là biết cái gì tuyệt đối không thể có được, cho nên, mong em về sau không cần lãng phí thời gian trên người anh, không đáng.”
Năm năm.
Hôn nhân của họ duy trì năm năm.
Nhưng mà, trong năm năm này, Trình Hoài chối từ, không chạm qua cô.
Nói cách khác, cho tới bây giờ, cô 26 tuổi vẫn là một xử nữ.
“Anh còn có chút việc, đi trước.”
Sau khi Trình Hoài nhận điện thoại, đứng dậy rời đi, nhìn bóng dáng Trình Hoài, ánh mắt Tề Lâm kiên định, khóe miệng hơi hơi câu ra. Vì mục tiêu nào đó, cô vứt bỏ sự nghiệp ở nước ngoài để phát triển tại thành phố R…
“Tề Lâm, cô đi đâu thế?” Mặc dù ở bên kia điện thoại nhưng người đại diện của Tề Lâm nôn nóng muốn giậm chân: “Cô mau trở lại đi, cô gây rắc rối rồi.”
“Gây rắc rồi?” Tề Lâm vừa nghe điện thoại vừa nhả ra một vòng khói, giọng nói hoàn toàn không kiên nhẫn: “Lúc nữa sẽ về.”
***
“Điều này không phải là thứ cô muốn sao? Cả ngày không chính đáng dính bên người tôi, không phải muốn khiến tôi ngủ cùng cô sao?” Hắn ta đột nhiên cười dữ tợn ”Không cần? Hiện tại cô theo tôi TMD nói không cần? Đến lúc cô thành công hấp dẫn được tôi rồi lại nói không cần? Giả bộ TMD trong sáng cái gì! Tôi đây đồng ý ngủ với cô là để mắt tới cô, đùa giỡn với đàn ông kết hôn? Cô đùa nổi sao?”
Trong bóng đêm, một đôi tay to đầy vết đồi mồi béo mập từ sau lưng ôm lấy cô, hắn điên cuồng xé nát chiếc váy dài, mặc cho cô cầu xin tha thứ đủ mọi cách vẫn thờ ơ…
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
1074 chương
41 chương
10 chương
32 chương
136 chương
47 chương